Thắp Đèn Chiếu Hoa Đào

Liên quan đến tình huống chưa từng xảy ra trước đây.

— Liên quan đến tình huống chưa từng xảy ra trước đây.

Bốn ngày trước, trong một nhà ga ở một biên giới nào đó.

Một thiếu niên có gương mặt anh tuấn, thân thể cường tráng chen chúc từ trong đám người tới trước quầy bán vé, "Hai vé xe đi Lạp Nhật Lãng, ghế ngồi."

Nhân viên bán vé uể oải chìa tay, "Chứng minh thư."

Thiếu niên lấy từ trong túi ra chứng minh thư, người kia nhìn lướt qua hỏi, "Còn một cái nữa đâu?"

Thiếu niên im lặng, lấy mấy tờ tiền mặt nhét vào trong tay đối phương.

Trong nhà ga ồn ào, nặc mùi tanh hôi, mấy gương mặt rám nắng tạng người to con gào to, quần áo dính bùn đất và tro bụi chen tới chen lui, bên ngoài có tiếng gia cầm kêu ồn một góc nhà ga.

Nhân viên bán vé ngầm hiểu thu tiền, một lát sau đưa cho hắn hai tấm vé.

Thiếu niên xuyên qua nhóm người, vượt qua đống hành lý to nhỏ, đi tới khu vực ghế sau nhỏ nhẹp, tiện tay ném balo xuống đất, ngồi xuống.

Người ngồi bên cạnh hắn trùm mũ xoay đầu nhìn, lộ ra gương mặt trắng nõn, đôi mắt xinh đẹp, bên miệng mang nụ cười trào phúng, "Thật sự vất vả cho em rồi, em trai thân yêu."

Thiếu niên lạnh lùng nói, "Đeo kính đen vào, Ma Ha."

Áo xám có mũ trùm che mất hơn nửa gương mặt, nửa gương mặt dưới kính râm cùng chiếc cổ trắng toát lộ ra. Tóc dài cột thành đuôi ngựa, rũ xuống bên ngoài, trông mười phần mềm mại đen bóng, như một cô gái xinh đẹp.

Ngón tay đẹp đẽ để trên thành ghế gõ gõ, có vẻ hững hờ dò xét xung quanh, ánh mắt lướt qua từng người trên đường, cường điệu quan sát hình thể cùng độ dày của mỡ.

Già Lâu La mặc áo thun vận động, áo khoác màu đen cùng quần dài, tay mang găng tay, tóc cắt ngắn, lộ ra gương mặt trầm lặng của thiếu niên, cùng với cơ thể được rèn luyện trường kỳ trên núi tuyết.

Hắn lấy balo để lên đầu gối, một lần nữa kiểm tra hành lý của mình.

Hai ngày trước hắn đến ngân hàng duy nhất ở nơi này lấy ra những thứ năm đó ba mẹ gửi lại cho hắn. Lần trước ba mẹ đến Himalaya thăm hắn, cả ba đã cùng thương lượng, nếu có một ngày Già Lâu La quyết định rời khỏi Tây Tạng, hắn cứ đến địa chỉ này mở tủ sắt mà ba mẹ đã để lại cho hắn, bên trong có đồ vật và tư liệu có thể giúp hắn mau chóng hoà nhập vào xã hội loài người.

Đương nhiên xã hội loài người không ngừng thay đổi, cho nên cứ mấy năm ba mẹ lại gửi đồ tới thay một lần, địa điểm cũng không nhất định phải là ngân hàng địa phương, mà là mười ngân hàng cùng các xã uy tín khác nhau bao vây xung quanh đường sắt.

Già Lâu La mở túi ra.

Đồ Chu Huy để lại cho hắn chắc hẳn đến hai năm trước mới đến đổi, bao gồm chìa khoá của một chiếc xe địa hình, cũng không dùng tới; bùa bình an, nghe nói giá của nó cũng phải cao tận trời, nhưng mà ở Tây Tạng không bán được; một chiếc điện thoại di động, không có pin, không có sim, màu loang gần như cả màn hình.

Tủ sắt Phượng Hoàng để lại cho con trai thứ đã nhiều năm không đụng vào, bên trong là tám chục ngàn tiền mặt, một chứng minh thư, một bản đồ đường sắt của toàn bộ khu Tây Tạng.

Già Lâu La lần nữa xuất hiện nghi vấn đã ẩn nhẫn trong đầu từ lâu, năm đó tại sao mẹ lại xem trọng ba vậy, có thật chỉ vì ông quá tốt?

"Mập thật đó." Ma Ha nhìn thằng bé cách đó không xa đang đi cùng ba mẹ, phát ra một tiếng cảm thán.

Già Lâu La lập tức cảnh cáo, "Đừng có làm bậy."

Đôi chân dài của Ma Ha không an phận đong đưa, ngồi ở giữa một đống đồ ăn khiến hắn nhịn vô cùng vất vả, lạnh lùng nói, "Năm đó anh ở trên núi tuyết ăn người, mày cũng không nói nhảm nhiều như thế."

"Cái đó khác, đó là thợ săn trộm báo tuyết."

"Khác chỗ nào?"


"Bọn họ săn trộm báo tuyết, báo tuyết là động vật quý hiếm, anh không ăn thì em cũng..."

"Tại sao không được săn bắt động vật quý hiếm?"

"Vì động vất quý hiếm sẽ bị tuyệt chủng." Già Lâu La đỡ trán, "Tại sao em lại phải tranh luận vấn đề này với anh chứ..."

Ma Ha trời sinh đã không biết phân đúng sai, suy nghĩ của hắn khác với con người rất nhiều, Già Lâu La đã bị nhân cách hoá cảm thấy hắn và anh ruột thật sự không có cách nào để giao tiếp.

Khổng Tước muốn đoạt thần cách của Đại Bàng, hai anh em giao thủ trên đỉnh núi tuyết bảy ngày đêm vẫn không phân thắng bại, hai bên đều thiếu chút nữa là đánh đối phương đến mức tàn phế. Cuối cùng Già Lâu La nghĩ không thể tiếp tục như vầy được, liền thương lượng với Ma Ha, cả hai xuống núi đi tìm ba, hắn sẽ dụ Chu Huy đi, Ma Ha thừa cơ hội đi tìm mẹ, xem xem Phượng Hoàng có cách lấy lại thần cách cho Khổng Tước minh vương không.

Ma Ha bị mất đi thần cách, trong quá trình chiến đấu với em trai cũng không gặp may, có thể chỉ dựa vào kinh nghiệm mà thôi. Nếu tiếp tục đánh nữa thắng thua sẽ rất khó liệu, hắn chỉ có thể đồng ý với đề nghị của Già Lâu La, hai anh em lần đầu tiên trong mấy trăm năm qua cùng nhau đi chung một đường.

Trong mối quan hệ của gia đình họ, đây quả thật là một sự kiện quan trọng và ý nghĩa, nhưng trên đường đi Già Lâu La phải vừa mua sắm vật phẩm, tính tiền, xem đường đi, còn phải canh chừng anh hai không chạy ra đường ăn người, sự vất vả thật sự không thể nói với người ngoài được.

Nửa tiếng nữa xe lửa mới bắt đầu soát vé, Ma Ha buồn bực chán chường nhìn hai bên, nhìn mấy người Tây Tạng nói chuyện với nhau chẳng hiểu gì, hắn đột nhiên hỏi, "Nơi này rách nát như vậy, sao mày cứ muốn tu luyện ở chỗ này?"

Già Lâu La đáp, "Em quen rồi."

"Quen?"

Già Lâu La trầm mặc một hồi, nhìn chiếc điện thoại không có pin lẫn sim, cả buổi sau mới nói, "Năm đó khi anh nuốt Phật, em vì biết nhưng không ngăn cản, sau đó anh bị trời phạt, em bị Bạt Đề tôn giả đưa lên đỉnh núi Tây Tạng cầm tù một trăm năm, nói là muốn tôi luyện trừng phạt, minh ngộ Phật pháp... Bây giờ nghĩ lại năm đó chắc là muốn bảo vệ em, dù sao ai cũng không biết sấm sét có tiện tay đánh chết em hay không."

"Một trăm năm đã qua từ lâu rồi." Ma Ha nói.

"Em vẫn luôn vui vẻ sống trên núi, hoạt động trên sông băng, quen rồi nên không muốn xuống nữa." Già Lâu La nói, "Sau đó em làm người dẫn đường, thời gian trôi qua cũng không tệ. Mặc dù em không phải chính thần, tốt xấu gì cũng từng nhận hương hoả của người trần, nhất định phải làm công đức, ngẫu nhiên ở trên núi tuyết cứu người, cũng xem như làm việc tốt."

Ma Ha đột nhiên nhớ ra mình nhận hương hoả nhiều hơn Già Lâu La —Vì hắn là quy tử Khổng Tước đại minh vương, công đức hắn phải trả có thể còn nhiều hơn gấp mấy lần Phượng Hoàng, nhưng hắn chưa từng làm một lần, lần này phải trả đến năm tháng nào đây?

Mẹ trả công đức rất nhanh, thay quốc gia làm việc chính là cách nhanh nhất, mà ba còn ở cùng, chắc chắn trong vòng ba – năm năm qua, hương hoả nợ lại trong mấy ngàn năm trước đã trả sạch sẽ rồi. Già Lâu La quay đầu nhìn anh hai, "Anh định xử lý làm sao?"

Ma Ha ngạc nhiên, kéo mũ trùm mặt, "Quên đi."

Nhưng quên đi chắc chắn không phải cách để giải quyết vấn đề.

Phàm là người trời, nhận hương hoả của tín đồ, nhất định phải dùng phương thức tương đương để trả công đức cho người ta. Phượng Hoàng là chim thần thái cổ, cũng không có miếu cho Phượng Hoàng để dâng hương, nhưng dù sao sống lâu, hương hoả góp nhặt được trong ngàn vạn năm cũng không phải số lượng nhỏ, giúp nhà nước là một hình thức để hắn mau chóng trả lại công đức; Già Lâu La thì còn trẻ lại không phải chính thần, thật ra không cần trả nhiều, ở trên đỉnh Everest làm người dẫn đường, cũng coi như là một cách tu hành tiện thể trả công đức.

Mà Khổng Tước đại minh vương, đã là một trong những minh vương chính quy, lại có tín đồ rộng rãi, hương hoả nhiều đến mức khó mà đếm. Lại thêm trước mắt hắn chỉ lo nuốt Phật với ăn người, công đức cái chuyện này, là không hề suy nghĩ qua.

Nếu như hắn không tìm được thần cách, thiếu nợ lại quá nhiều, sau khi xuống sáu đạo luân hồi, không biết chắc được là sẽ đầu thai thành cái gì — Nếu biến thành gia súc gà heo chó, thì cũng xem như một chuyện vui.

"Anh muốn để em..." Già Lâu La muốn hỏi, anh muốn để em tiện thể giúp anh không, nhưng lời còn chưa phát ra đã ngừng lại.

Hắn xoay đầu, chỉ thấy ngoài cửa lớn có mấy người đi vào.

Mấy người kia trông như một đại ca xách theo mấy thằng em, đại ca đi đằng trước, người Hán hơn ba mươi tuổi, thân cao, áo khoác đen giày da, khí chất không bình thường, đứng giữa nhóm người nháo nhào trong nhà ga chẳng khác gì hạc giữa bầy gà.

Ba thằng em mỗi người lưng đeo túi lớn, bên trong căng phồng không biết nhét cái gì, mặc dù trông rất nặng, nhưng người đeo balo đều rất kiệt xuất, giống như bình thường đã được huấn luyện qua.

Già Lâu La nhìn mấy chiếc balo, hắn ngửi thấy mùi khói lửa và thuốc nổ.

— Súng ống đạn dược?

Xã hội đen nào lại đi buôn lậu súng ống bằng cách đi xe lửa?


"Kệ đi, về tìm thần cách rồi tính sau." Ma Ha lười biếng nói.

Già Lâu La không để ý tới hắn, cảnh giác nhìn chằm chằm mấy người kia.

Đại ca mặc áo khoác đen đi vào phòng chờ, đứng vững. Ánh mắt của hắn băn khoăn nhìn một vòng, không tìm được chỗ ngồi, đúng lúc chạm mắt Già Lâu La.

Một lát sau Già Lâu La im lặng dời mắt đi, tiếp tục thưởng thức chiếc điện thoại cũ kỹ.

Đại ca ngược lại nhìn chằm chằm một hồi, thuận thế dò xét Ma Ha bên cạnh hắn. Ma Ha từ nhỏ bị người nhìn riết rồi quen, đôi mắt không hề nhạy cảm. Nhưng sự tồn tại của vị đại ca này rất mãnh liệt, vài giây sau Ma Ha rốt cuộc quay đầu, lộ ra nửa khuôn mặt, kính râm hạ xuống, ánh mắt không mang chút tình cảm nhìn qua.

Hắn dò xét đối phương từ trên xuống dưới, lè lưỡi liếm môi.

— Hành động này nhìn ở bất kì góc độ nào cũng sẽ thấy tương đối dụ người, trong mắt đại ca lập tức hiện lên nét kinh diễm.

Nhưng hắn không biết là, Ma Ha liếm môi xong sau đó chuyển hướng về phía em trai, trong ánh mắt tràn đầy khát vọng, nhẹ nhàng phun ra hai từ, "Muốn ăn."

... Già Lâu La đỡ trán, cả buổi sau vô lực nói, "Lên xe em mua cơm cho anh ăn, được không?"

.

Xe lửa rốt cuộc cũng tới, Già Lâu La xếp hàng lên xe, một mình xách hành lý, Ma Ha đi đằng sau tay trống không, trên đường chen chúc cũng tìm được phòng, đẩy cửa vào, rốt cuộc nhẹ nhàng thở ra.

Nhưng sau đó hắn lập tức hít trở vào.

Chỉ thấy cửa phòng lại mở, là đại ca mặc áo khoác đen, phong độ nhẹ nhàng đi vào, đi phía sau là một thằng em đeo balo lớn.

"Ồ." Đại ca nhìn bọn họ, trông như có chút bất ngờ, nhưng sau đó liền bật cười, "Người Hán à? Đi du lịch sao? Xin chào!"

Khẩu âm của hắn là người Đông Bắc chính tông, rất ít gặp ở Tây Tạng. Nhưng Ma Ha sau khi ngồi xuống liền lấy mũ trùm đầu nhắm mắt dưỡng thần, Già Lâu La thì thu xếp hành lý, giữ im lặng ngồi xuống, từ đầu tới cuối không nói một câu, hai người đều không xem đại ca áo khoác đen tồn tại.

Đại ca cũng không thấy xấu hổ, cười hì hì bảo thằng em cất kỹ balo, lấy trứng luộc, nước trà, mì ăn liền, lạp xưởng, chocolate và nước khoáng cho Ma Ha, "Cô gì ơi?"

Già Lâu La: "..."

Ma Ha căn bản không nghĩ là đang gọi mình, con mắt không thèm mở ra.

Đại ca kiên nhẫn, "Cô gì ơi? Muốn uống chút nước không?"

Già Lâu La ở bên cạnh vươn tay nhận bình nước, nhẹ nhàng ném vào ngực đại ca, "Cám ơn, chúng tôi không cần."

Trong lúc thiếu niên vươn tay ra, để lộ xương cốt ở đốt ngón tay, cánh tay rắn chắc, ánh mắt bình thản mà sắc bén, nhìn người đối diện cảm giác có cơn gió lạnh thoảng qua.

Đại ca dừng một chút, cầm chai nước để lên bàn, cười nói, "Không sao, ra khỏi nhà thì đều là bạn bè cả mà. Uống thêm một chén rượu, ra khỏi Dương Quan ở phía tây, biên giới rộng lớn tráng lệ này! Sao có thể không khiến người ta xúc động muốn uống chứ?" Nói xong hắn vặn nắp chai ra uống một ngụm.

Già Lâu La: "..."

Tiếng xe lửa vang lên, từng toa chứa đầy hành khách, chậm rãi khởi động từ cao nguyên Tây Tạng.

Cảnh vật cứ chạy lùi ra sau, bên ngoài cửa sổ mau chóng biến thành mặt đất bao la, chập trùng bình nguyên.


"Tôi họ Ngô, gọi tôi là Ngô đại ca hay lão Ngô đều được." Đại ca áo khoác đen nấu ly mì, vừa lột trước luộc vừa nói, "Hai vị là người phương nào? Đi leo núi Everest à?"

Già Lâu La không mở được điện thoại cũ, có vẻ ngoảnh mặt làm ngơ với mọi thứ xung quanh.

Đại ca nhìn một hồi, đột nhiên loé lên một tia sáng trong đầu, lấy trong túi cái sạc dự phòng, "Người anh em, có phải cần cái này không?"

Già Lâu La: "..."

"Cậu để điện thoại lên trên, ừ vậy đó, để yên vậy... Đầy pin thì chắc mất ba, bốn tiếng, nhưng khoảng một lúc là có thể khởi động máy rồi."

Ngô đại ca nhiệt tình chỉ Già Lâu La sạc điện thoại, lại quan sát tỉ mỉ quần áo quá hạn của hắn, cười nói, "Đồ vật ở thế giới bên ngoài còn rất nhiều, người anh em cứ từ từ học. Hai vị muốn đi đâu? Lhasa?"

"Cám ơn." Già Lâu La đơn giản nói, "Đi Lạp Nhật Lãng."

"Ồ — Đi Lạp Nhật Lãng làm gì, đổi xe?"

"Ừ."

"Đổi xe đi đâu, Lhasa, Tây Ninh, Tứ Xuyên?"

"... Tứ Xuyên."

"Tứ Xuyên là chỗ tốt đó." Đại ca áo khoác đen lập tức mừng rỡ, mắt nhìn phía trước, tràn ngập tình cảm nói, "Lúc tôi còn nhỏ từng đến Thành Đô — lưu vực Tứ Xuyên! Thiên phủ chi quốc! Đô Giang Yển, Vũ Hân Từ! Buổi chiều trên đường đâu đâu cũng náo nhiệt, người dân chất phác nhiệt tình, mấy cô nương tính nóng như lửa! Hai người đi Tứ Xuyên làm gì?"

"Đổi xe."

... Đại ca áo khoác đen hỏi, "Đổi đi xe đâu?"

Già Lâu La lười biếng nói, "Cam Túc."

"A — Cam Túc! Bên hông Hà Tây, con đường tơ lụa!" Đại ca lại kích động, giơ tay lên trời, "Minh Trường Thành, Gia Dự quan! Hang đá Đôn Hoàng, tượng Phật cao chọc trời! Bình sinh tôi có mộng tưởng, vứt bỏ tất cả tiền tài và thế tục, khoác áo cà sa dạo bước trong sa mạc, niệm kinh an thân trong động, ngưỡng vọng trở thành một người trong lịch sử hùng hồn! Bên trong suy nghĩ, bên trong biện chứng, tôi lặp đi lặp lại xem kỹ và gội rửa! Đạt tới mức bản thân siêu thoát ý thức và thăng hoa!" Đại ca để ly mì xuống, cảm giác dao động hỏi, "Người anh em, hay chúng ta kết bạn đường đi, cùng tới Đôn Hoàng!"

"Không được." Già Lâu La nói, "Tôi tới Cam Túc đổi xe."

...

Đại ca quyết định lần cuối không ngại học hỏi, "Cậu rốt cuộc muốn đi đâu?"

Già Lâu La dựa vào thành ghế, khoanh tay, áo thun ôm sát lộ ra cánh tay cứng rắn.

Hắn nhìn chằm chằm gương mặt phiền muộn của đại ca, cả buổi sau có chút hăng hái nói, "Bắc Kinh."

Hắn chờ đại ca áo khoác đen dào dạt giới thiệu về ánh trăng ở Vạn Lý Trường Thành, sự nguy nga tráng lệ ở đó, thuận tiện phổ cập tình hình giá cả, giao thông vận tải, quán trọ khách sạn các thứ, ai ngờ đối phương chỉ lẳng lặng nhìn hắn, sắc mặt đặc biệt khó hình dung.

Nửa ngày sau hắn mới hỏi, "Cậu lượn quanh hơn nửa cái Trung Quốc, tới cái nơi quanh năm có bụi mịn PM2.5, độ ẩm 90 để làm gì?"

.

Xe lửa lướt qua bình nguyên, trong gian phòng, nhân viên toa tàu đẩy xe bán thức ăn, giọng nói như loa phóng thanh.

Già Lâu La đánh giá đại ca, lại lướt nhìn thằng em bên cạnh, sau đó mặt dời vào góc phòng, chỗ bọn họ để cái balo căng phồng.

"Anh đi đâu?" Hắn có chút hứng thú hỏi.

Thằng em có chút bất an run run, nhưng ngay sau đó đại ca thở dài, "Tôi cũng đi Bắc Kinh — Haiz, thật không dễ dàng chút nào! Làm đại ca phải nuôi sống thuộc hạ, tìm mối làm ăn, còn phải từ Đông Bắc chạy tới Nepal nhập hàng..."

Già Lâu La thản nhiên nói, "Làm đại ca mà cũng văn nghệ như thế à?"

"Nào có nào có, người anh em quá khen rồi!" Đại ca nhìn ra ngoài cửa sổ, trong mắt chợt hiện vẻ ưu thương, "Làm đại ca không phải ý muốn của tôi, giấc mơ của tôi là làm hành giả, không có giới hạn biên cương..."


Hắn im lặng cầm cây lạp xưởng trên bàn, tiện tay xé vỏ, bỏ vào trong chén, cầm cái nĩa cắt thành mấy miếng.

Một giây sau, Ma Ha đột nhiên tháo kính râm, ánh mắt sáng ngời nhìn về phía lạp xưởng.

....

Trong xe im lặng, khuôn mặt xinh đẹp có tính chấn động không hề báo trước xuất hiện trước mặt, khiến cho mọi người đồng thời nghẹn ngào.

Đại ca há miệng, không phát ra được tiếng nào, thằng em cũng không thèm chớp mắt một cái.

Ma Ha nhìn Già Lâu La, "Chẳng phải em nói đi mua cơm à?"

Già Lâu La mặt bình thản đứng dậy ra ngoài, nhưng chưa được hai bước đã nghe thấy giọng nói phấn chấn dị thường của đại ca phía sau, "Đây đây đây... Cô nương, lạp xưởng hun khói bị cô nhìn trúng rất có vinh hạnh mời cô đến ăn..."

Ma Ha đưa tay cầm lạp xưởng, bỏ mấy miếng vào miệng, cũng không nhai, nuốt thẳng vào bụng, bất mãn nheo mắt lại, quan sát người đàn ông ở trước mặt.

Đây chính là loại hắn thích ăn nhất — Khác với ăn phụ nữ với mấy đứa con nít, hắn càng thích ăn loại thịt dai dai có chút mỡ, nếu như đối tượng có ít pháp lực thì càng ngon hơn.

Mà hắn nhìn ra, trên người đối phương đúng là có pháp lực, nếu nướng thêm một chút thì ngon...

"Chào cô nương, có thể mạo muội hỏi tên của cô không?" Đại ca nhìn thấy ánh mắt mang lửa nóng của Ma Ha mà có chút thụ sủng nhược kinh, nhưng vẫn vô cùng có phong độ khom người, thuần thục nói, "Xin chào, tôi họ Ngô, 33 tuổi, ở Đông Bắc có chút làm ăn, thuộc hạ chừng chín mười đứa, tài sản gia đình cũng chỉ vài trăm triệu chứ không nhiều..."

Ma Ha không nghe hắn nói chuyện.

Một miếng thịt bò nằm trên dĩa phát ra tiếng gọi, đối với thực khách mà nói là không có ý nghĩa gì.

Ma Ha vươn ngón tay thon dài trắng trẻo, như là thận trọng với tình nhân đưa tới lồng ngực đại ca áo khoác đen.

Một giây sau, một tiếng "Bặc!" giòn tan vang lên, Già Lâu bắt lấy tay hắn.

Giọng của đại ca im bặc, thấy Ma Ha và Già Lâu La mặt đối mặt, một bên mang đồng tử yêu dị loé sáng, một bên nghiêm nghị không thể lay chuyển, phun ra hai từ, "Không được."

Ma Ha nguy hiểm nheo mắt lại.

Già Lâu La làm như không thấy, duy trì tư thế nắm cổ tay Ma Ha, chuyển hướng nói với đại ca, "Còn chưa thỉnh giáo tên của Ngô tiên sinh đây?"

"À." Đại ca không hiểu lắm, "Tôi là Ngô Bắc, người anh em cậu..."

"Ngô Bắc tiên sinh." Già Lâu La xen vào, "Xin lập tức đổi toa, hoặc trạm sau xuống chuyển xe, đừng hỏi tại sao. Nếu như anh không đi, tôi không đảm bảo anh còn sống trên chiếc tàu này, xảy ra chuyện ở chỗ nhiều người như vậy đối với tôi là rất phiền phức."

Ngô Bắc: "..."

Ngô Bắc chớp mắt, thần sắc nghi ngờ, cả buổi sau thăm dò hỏi, "Tôi hỏi hai người..."

Ầm!

Toa xe bỗng nhiên chấn động, sau đó là tiếng mọi người xung quanh nháo nhào!

Bốn người cùng nhìn về phía cửa, ngoài hành lang có tiếng người thét lên chạy qua, sau đó là tiếng giáo quẹt một cái, máu tươi bắn tung toé trên thành xe cũ kỹ. Một giây sau, đầu kia của toa xe truyền tới tiếng bước chân nặng nề, có người dùng tiếng Tây Tạng gào thét, bị tiếng súng nổ vang trấn áp!

"Ở bên kia! Bên kia cũng có!"

Tiếng bước chân từ xa tới gần, ngay sau đó một vị Lạt Ma mặc cà sa đá văng cửa phòng, dùng giáo chỉ vào bọn người Già Lâu La và Ma Ha, dùng tiếng Tây Tạng gầm lớn, ý bảo bọn họ ra ngoài.

Ngô Bắc nhìn xuống tấm vải buộc quanh cổ Lạt Ma, nhẹ nhàng hít một hơi, "Tuyết Sơn sư tử kỳ..."

Hắn bỗng đứng dậy, bình tĩnh chuyển hướng về phía đôi nam nữ thiếu niên đối diện, vừa định hét lên ra lệnh bọn họ lùi lại, thì ngạc nhiên thấy cô gái đứng lên, nhìn chằm chằm vào Lạt Ma, trên gương mặt xinh đẹp xuất hiện vẻ hưng phấn và tà ác khó tả.

Mà thiếu niên thì ngăn trước mặt hắn, giận dữ nói, "Không được, Ma Ha! Em đi mua cơm hộp cho anh liền nè!"

Hết chương 44.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận