Lúc hắn đang quỳ trước Phật, trong lòng nghĩ người kia như thế nào từ trong đám người đi tới trước mặt hắn.
Phượng Hoàng chợt ngồi dậy, nheo mắt nhìn chằm chằm Hàng Tam Thế minh vương, hỏi, "Tại sao ngươi lại ở đây?"
— Nơi này là đỉnh núi tuyết, gần Phật đường nhất, là cấm địa của núi Tu Di, theo lý thuyết người bình thường sẽ không tới. Chỉ có Phượng Hoàng là chim thần thái cổ có tập quán ở trên cao, lại lớn lên ở nơi này, không quen dời xuống tam thập tam thiên sống, cho nên mới vẫn ở đây.
Cho dù giải thích như thế nào, Hàng Tam Thế minh vương đêm khuya xuất hiện ở đây, vẫn là rất quỷ dị.
"... Có người gọi ta lên đây." Hàng Tam Thế minh vương chỉ trầm mặc một lúc, hỏi, "Vừa rồi ngươi nằm mơ?"
Phượng Hoàng nhíu mày.
"Ta nhìn thấy ngươi mỉm cười."
Phượng Hoàng chớp mắt, không biết nên trả lời thế nào, một lát sau hỏi lại, "Ai bảo ngươi lên đây?"
Hàng Tam Thế minh vương không đáp.
"... Không có chuyện gì thì ngươi đi đi."
Nhưng Hàng Tam Thế không nói cũng không đi, ánh mắt trong bóng đêm sáng dị thường, sáng đến mức khiến người ta cảm giác có điềm xấu.
Hô hấp của Phượng Hoàng dần trở nên sâu hơn.
Kinh nghiệm xuống huyết hải của hắn so với bất kì ai trên thiên đạo đều nhiều hơn, cũng gặp rất nhiều loại tư thái trước khi công kích của đại ma, cảm giác trạng thái của Hàng Tam Thế ở trước mặt vô cùng tương tự, đều cho người ta một dự cảm chẳng lành.
Hắn nheo mắt lại, cơ thể căng lên trong vô thức, lạnh lùng hỏi, "Còn chưa đi?"
Ngoài dự tính, Hàng Tam Thế bỗng nhiên hành động, cũng không lui ra sau, mà là vươn tay vén sợi tóc cho Phượng Hoàng.
Hành động này khiến Phượng Hoàng phản ứng đầu tiên không phải cảnh giác hay tức giận, mà là ngạc nhiên — Có một chút không biết làm sao. Hắn thậm chí còn chưa kịp phản ứng, chỉ thấy Hàng Tam Thế co chân lại, nửa quỳ trên chiếc giường hẹp, bàn tay vén tóc lên thuận thế đặt bên vai.
"Đừng trách ta..." Hắn nói, "Ta chỉ là..."
Phượng Hoàng bật dậy, một chưởng đánh Hàng Tam Thế văng xuống.
"Ngươi làm cái gì vậy! Cút đi!"
Hàng Tam Thế lảo đảo vài bước mới đứng vững, vẻ mặt có chút khổ sở, nhưng không nói rõ là vì mình bị đẩy ra hay vì cái gì khác.
Lúc này Phượng Hoàng không có tâm trạng đâu quan tâm tới phản ứng của hắn, xoay người xuống giường đi ra ngoài. Hai ống tay áo vung lên, dưới ánh trăng toát ra mùi hoa sen, hương thơm bay thoang thoảng nơi chóp mũi, Hàng Tam Thế bỗng nhiên bắt lấy tay hắn, "Chờ đã! Phượng Hoàng, chờ đã, ngươi thật sự một chút cũng..."
Hắn nhìn chằm chằm vào mắt Phượng Hoàng, trong phút chốc giống như bị nhập ma, ma xui quỷ khiến hỏi, "... Một chút cũng không nghĩ tới ta?"
Phượng Hoàng cố sức vung tay, "Ngươi nói bậy bạ cái gì vậy!"
Câu trả lời hoàn toàn không có một chút do dự, ở một mức nào đó kích động tới Hàng Tam Thế, khiến sự chần chờ và hổ thẹn biến thành tức giận. Hắn dùng sức kéo cổ tay Phượng Hoàng, cơn giãy dụa khiến cả hai té xuống đất, Phượng Hoàng vung chân đạp hắn bay ra ngoài, nhưng trong hỗn loạn bị Hàng Tam Thế nắm tóc, một lần nữa đập xuống mặt đất lạnh lẽo.
"Ngươi bị bệnh à? Cút đi!"
Hàng Tam Thế đáp lại bằng cách dùng sức ngăn chặn cơ thể thon gầy của hắn, dưới ánh trăng một nửa gương mặt bị lấp trong bóng tối, thoạt nhìn có chút đáng sợ, "Ngươi có biết tại sao ta lại xuất hiện ở đây không?"
"Ngươi..."
"Bởi vì ngươi chưa từng để ý tới ta, không, ngoại trừ người kia, ngươi chẳng thèm để ý tới ai cả, ngươi đối với ta càng thêm phiền chán, càng thêm ghét, cho nên khả năng ngươi thích ta là rất thấp, vì ngươi mãi chỉ như thế này..."
Phượng Hoàng cố sức đẩy Hàng Tam Thế, giây tiếp theo bị hắn mãnh liệt chặn lại, trong lúc hỗn loạn đầu đập xuống đất.
Đúng là quá độc ác, cơn đau khiến hắn nhìn đâu cũng không rõ.
"Ngươi chỉ mãi một dáng vẻ ngây thơ lạnh lùng, ai cũng không thèm để ý tới ngươi, ngươi cũng chẳng để ý tới bất kì kẻ nào..."
Hàng Tam Thế nắm tóc Phượng Hoàng ép hắn ngẩng đầu, mê muội nhìn cái cổ trắng nõn dưới ánh trăng.
"Ai mới có thể khiến ngươi quan tâm? Chỉ có Thích Già kia, hay là đứa con ngươi sẽ sinh ra trong tương lai?"
Trong nháy mắt đó đôi mắt tan rã của Phượng Hoàng đột nhiên chăm chú lại, hắn rốt cuộc hiểu ra những chuyện hoang đường này là do đâu, nhưng một suy đoán xẹt qua đầu quá kinh khủng, khiến hắn phản ứng đầu tiên là không tin.
Không... không thể nào, không đến mức như vậy.
Cho dù là lừa dối mình, cũng không đến mức như vậy...
"Đúng, đúng như ngươi nghĩ." Hàng Tam Thế tàn nhẫn nói, nhìn sắc mặt Phượng Hoàng vì không dám tin mà trở nên trống rỗng, trong lòng xẹt qua một tia sảng khoái vặn vẹo.
"Ta nói cho ngươi biết, người kia phái ta tới đây, đã rõ chưa? Con trai lớn là bất lợi với Phật đại, chỉ có một cách để diệt trừ sự bất lợi này chính là tiêu diệt nhân quả, bóp chết đứa con trai lớn còn trong trứng nước của ngươi... Cho nên ta mới tới đây, thay vì mặc kệ ngươi cùng một kẻ không biết tên sinh con, chi bằng để ngươi ở cùng một kẻ ngươi chẳng hề thích, cũng không có bất kì khả năng nào khiến ngươi nảy sinh lòng quyến luyến mù quáng..."
Phượng Hoàng trợn to mắt, môi khẽ run, không phát ra được một tiếng nào.
"Nhìn đi, ngươi chính là ngây thơ như thế." Hàng Tam Thế xoa mặt hắn, cười nhẹ một tiếng, "Khờ dại hy vọng người khác đối xử tốt với mình, khờ dại báo đáp toàn bộ tình cảm của mình, khờ dại tin tưởng cả đời sẽ không bị phản bội, bị tổn thương..."
Trong giọng nói của hắn thật ra mang một chút thương hại, nhưng chính hắn cũng không nhận ra.
"Không..." Phượng Hoàng vô thức lắc đầu phủ nhận, nhưng lại rất thiếu tự tin, "Không, không phải như thế, ta chỉ là..."
Hắn thở hổn hển một lúc, mờ mịt nói, "Không phải như thế..."
Ngón tay của Hàng Tam Thế bấu chặt vào ót Phượng Hoàng, nhìn chằm chằm vào gương mặt xanh mét, trong ánh mắt có một chút sâu xa, khiến cho người ta nhìn mà chẳng hiểu. Một lát sau hắn cúi đầu hôn lên đôi môi run rẩy, nhưng đôi môi lạnh lẽo kia cảm nhận thấy hơi nóng lập tức giật mình, vươn tay đẩy hắn ra!
"Phượng Hoàng!" Hàng Tam Thế tức giận nói.
Phượng Hoàng lảo đảo đứng dậy, đi ra ngoài điện thờ, Hàng Tam Thế đuổi theo. Nhưng ngay sau đó Phượng Hoàng xoay người, trong tay cầm chuỗi Phật châu bằng ngọc lưu ly, trong ống tay áo đột nhiên xuất hiện một thanh đao, giơ về trước quát, "Đứng lại!"
"Ngươi muốn đi đâu, tới Phật đường chất vấn? Đừng có ngu xuẩn!" Trong lòng Hàng Tam Thế đều là lửa giận, thẹn quá thành giận và chật vật lẫn lộn với nhau, khiến giọng nói của hắn cáu kỉnh khác thường, "Ngươi cho là ngươi đi kháng nghị là được?! Là bất lợi với Phật đại! Đây không phải điều ngươi muốn là được! Phượng Hoàng, ta... ta sẽ đối xử tốt với ngươi, chẳng phải ngươi muốn tìm người ở cạnh sao? Là người khác cũng chưa nhất định giống ta như thế, như thế..."
"Ta không muốn tới Phật đường." Phượng Hoàng kịch liệt thở dốc, nhưng sắc mặt đã rất tỉnh táo, "Ta cũng không cần ngươi."
Hàng Tam Thế tức giận, "Tại sao?!"
Trong nháy mắt đó Phượng Hoàng nhớ lại lời Bạt Đề tôn giả, ngươi sẽ cùng một kẻ không ở trong nhân quả sinh ra hai đứa con — Không nằm trong nhân quả, chỉ một câu đơn giản như vậy, lại kích thích trí tưởng tượng và sự ấm áp trong lòng Phượng Hoàng.
Hắn có ghét bỏ cực ác tướng của mình không? Hắn có đối xử tốt với mình không?
Hắn sẽ luôn bầu bạn cùng mình chứ?
Một người xa lạ không quen biết lại như một hy vọng nhỏ nhoi giữa những ngày đông giá lạnh, khiến hắn từ mong muốn lấy được niềm tin và sức mạnh, khiến hắn đối với hiện thực u ám và tình cảnh đáng sợ hiểm ác này, có một trái tim phấn khởi chống lại, được ăn cả ngã về không.
"Không có tại sao." Phượng Hoàng rũ mắt, trong giọng nói vô cùng kiên định, "Ta muốn rời khỏi nơi này."
Hàng Tam Thế chấn động, ngay sau đó là lo lắng và phẫn nộ mà bản thân cũng chẳng biết từ đâu ra — Bị từ chối không chút lưu tình cộng với thẹn quá thành giận, còn nghe một câu vô cùng đơn giản "Ta muốn rời khỏi nơi này". Trong nháy mắt hắn nhào tới nắm tay Phượng Hoàng, tức giận nói, "Ngươi muốn đi đâu?! Đây là núi Tu Di! Ngươi muốn tới tứ ác đạo đúng không —!"
Phượng Hoàng lật cổ tay vung đao, nặng nề đẩy Hàng Tam Thế ra.
Hắn xoay người bay vút ra ngoài, nhưng sau lưng hắn, Hàng Tam Thế hóa thành pháp tướng ba đầu tám cánh tay dữ tợn, vừa làm sụp cột đá của đại điện, trong chớp mắt đuổi theo!
Phượng Hoàng chưa từng thấy pháp tướng của Hàng Tam Thế, Hàng Tam Thế luôn xuất hiện trước mặt hắn dưới dạng thân người bình thường, hai mắt một đôi tay, không có bất kì chỗ nào kì lạ.
Nhưng ngũ đại minh vương chính quy của mật tông đều có pháp tướng vô cùng đáng sợ, Phượng Hoàng bay vút qua mặt băng nhìn thấy ảnh ngược chiếu xuống bên dưới, trái tim nhất thời kinh hoảng, giữa không trung xoay người bổ đao, "Keng!" một tiếng đỡ được chiến kích của Hàng Tam Thế đâm tới sau lưng.
Hàng Tam Thế có ba đầu sáu con mắt, cùng nhìn chằm chằm vào Phượng Hoàng chưa tỉnh hồn, "Nếu ngươi không dừng lại, ta chỉ có thể gọi người tới."
"..." Phượng Hoàng vô cùng không thoải mái ngẩng đầu lên, cố gắng kéo khoảng cách xa Hàng Tam Thế nhất có thể, sau một giây chỉ nghe hắn lạnh lùng nói, "Ngươi cho là gọi người tới sẽ được cứu? Không, đến lúc đó ngươi cũng sẽ bị hứa gả cho ta thôi — Có lẽ nếu như ngươi tiếp tục không đồng ý, sắc lệnh của Mật tông minh vương khác sẽ càng đáng sợ hơn, càng thêm táo bạo..."
Phượng Hoàng nổi giận, "Câm miệng!" Nói xong hắn vung đao, phá tan chiến kích chớp điện chói lòa!
Hàng Tam Thế bị đánh trở tay không kịp, lui ra sau hai bước, vừa ổn định lại thì thấy Phượng Hoàng tranh thủ trốn mất, trong băng tuyết giống như con chim vung đôi cánh, bay vút qua bên kia sườn núi, Hàng Tam Thế cười lạnh, vọt tới như cung tên, quát, "Đứng lại —!"
Thực lực của Phượng Hoàng cũng không bằng ngũ đại minh vương, tuy rằng hàng ma rất nhiều lần, chiến tích cũng huy hoàng hơn, nhưng đó chẳng qua cũng chỉ là kinh nghiệm. Hơn nữa hắn bị nhốt trong chuông chịu phạt chín mươi tám hồi, gân cốt đứt đoạn còn chưa hoàn toàn chữa trị hết, trận đuổi chiến trên băng tuyết này căn bản không có một chút lợi thế, bị Hàng Tam Thế đuổi theo chém một nhát, lập tức bị đánh văng lên sườn núi.
Trong tiếng nổ ầm vang, hắn rơi xuống hồ băng, Hàng Tam Thế nhảy xuống, trong hồ nước lạnh cóng, bắt được góc áo của Phượng Hoàng.
Sau đó Phượng Hoàng xé rách áo bào, bơi lên mặt nước, mang theo bọt nước văng tung tóe chạy về phía cây cầu.
Đó là cây cầu dài nối giữa núi Tu Di và đỉnh núi tuyết cao nhất, phía dưới sâu không thấy đáy. Hàng Tam Thế gầm một tiếng đuổi theo, nhất thời cả cây cầu lắc lư, dưới khe núi cũng vang lại tiếng ầm ĩ!
"Đứng lại, không được chạy!" Hàng Tam Thế lạnh lùng nói, "Ngươi không được rời khỏi núi Tu Di!"
Phượng Hoàng cả người ướt nhẹp, tóc vì ướt mà trông càng đen hơn, càng làm nổi bật làn da trắng, dưới ánh trăng khiến người ta có cảm giác giống như băng tuyết vậy.
Gò má xinh đẹp của hắn vì lạnh cóng mà hơi xanh xao, mũi đao dưới ngón tay, giọt nước rơi xuống, dưới trời đông giá rét mà đóng băng.
Trông có vẻ thảm, nhưng Hàng Tam Thế sẽ không vì thế mà chịu thua hay đầu hàng.
Hắn biết con Tiểu Phượng Hoàng này, nhìn thì gầy gò nhu nhược, có rất nhiều lần hắn cho rằng đối mặt với thảm kịch và lừa dối như vậy, đối phương sẽ không chịu nổi, nhất định sẽ hỏng mất; nhưng lần nào Phượng Hoàng cũng không ngã xuống, hắn dùng một tư thái quật cường và quyết tuyệt, hy vọng cố chấp, chưa từng khuỵu đầu gối dưới hiện thực tàn khốc này.
Lửa giận trong lòng Hàng Tam Thế dần dần bị dập tắt, trầm giọng nói, "Trở về đi Phượng Hoàng, ngoại trừ núi Tu Di ngươi không có chỗ nào có thể đi. Ngươi cần thời gian để chấp nhận ta à? Ta sẽ chăm sóc ngươi thật tốt, ta vẫn luôn..."
Nhưng Phượng Hoàng lắc đầu.
"Nơi này không phải chỗ ta chờ đợi." Giọng nói hắn rất nhẹ, cũng rất cố chấp, "Người ta cần cũng không phải ngươi."
Đôi mắt thon dài chuyển hướng, nhìn xuống khe núi có tiếng gió gào thét. Hàng Tam Thế đột nhiên cảm thấy bất ổn, bỗng nhiên tiến lên, "Đứng lại —!"
Nhưng đã quá muộn.
Phượng Hoàng nắm lan can, thả người nhảy xuống khe núi!
Hàng Tam Thế vọt tới, chỉ thấy thân ảnh của Phượng Hoàng cuộn lại, giống như diều đứt dây, mau chóng chỉ còn một điểm nhỏ.
Sau một giây điểm nhỏ cháy sáng kim quang, thậm chí sáng cả tòa núi, trong quang mang Phượng Hoàng hóa thành con chim, lông đuôi như ngân hà lóe sáng, tiếng kêu vang vọng trên núi Tu Di, tiện đà đâm xuống vực sâu!
Hàng Tam Thế nắm lan can căng thẳng, "Phượng Hoàng —!"
Nhưng giây kế tiếp hắn nghe một giọng nói lạnh lùng trong không trung, "Đừng đuổi theo."
Hàng Tam Thế bỗng nhiên ngẩng đầu, con ngươi mở lớn.
Chỉ thấy trong màn đêm sâu thẳm không có bất cứ cái gì, hai bên núi vờn quanh, tuyết trắng bao trùm đỉnh núi, bầu trời có sao lấp lánh. Một lát sau có cơn gió thổi qua, tựa như một tiếng thở dài cực kì nhỏ nhẹ theo tiếng nói kia.
Hàng Tam Thế không nhúc nhích, nắm chặt lan can chờ. Nhưng hắn đợi rất lâu, người kia cũng không nói thêm lời nào, cũng không cho hắn thêm bất kì chỉ thị khác.
Phượng Hoàng biến mất trong khe núi, một thời gian rất dài sau cũng không có tin tức gì.
Hắn chắc hẳn không tới tứ ác đạo, mà là xuống núi Tu Di, một thời không nằm giữa thiên đạo và địa ngục mà tịnh dưỡng.
Chuyện xảy ra vào đêm kia Hàng Tam Thế không nói cho bất kì ai nghe, trên núi Tu Di cũng chẳng có ai hỏi tới tung tích của Phượng Hoàng. Dù sao đối với Phượng Hoàng, cảm nhận hầu hết của mọi người đều là phức tạp. Con chim thần thái cổ này sinh ra từ cực ác tướng đã nhiều lần mang đến những điều chẳng may cho thiên đạo, bất kể ai tiếp xúc cũng đều sẽ gặp vận rủi, lâu ngày dần trở thành một chủ đề cấm kỵ.
Những năm gần đây thiên đạo liên tục chèn ép tứ ác đạo, cuối cùng nhận lấy kết cục A Tu La phản kháng kịch liệt.
Lưu ly thiên bên dưới núi Tu Di, từ xưa tới nay là giao giới của thần ma, sau khi núi Tu Di đem binh đánh A Tu La thất bại, đại A Tu Lương vừa nhậm chức Phạn La tập hợp tất cả ma vật ở địa ngục, hung hãn công kích thiên đạo, trong một đêm chiếm được nửa lưu ly thiên.
Hàng Tam Thế minh vương nhận được mệnh lệnh xuất phát tới lưu ly thiên, hoàn toàn không đoán được là, bên ngoài tòa thành chằng chịt ma vật, khí đen lượn lờ che kín bầu trời, hư vô giới bên ngoài cửa thành đã biến thành biển máu.
Mà con sông chạy quanh tòa thành giờ đã nhuộm đỏ, bên dưới bầu trời khói mù, giống như một con mắt thật to nhìn thẳng tắp lên trời.
Ở biên giới lưu ly thiên, ngoại thành hoang vu.
Hàng Tam Thế nhẹ nhàng bước vào Phật đường, bên trong mờ tối phảng phất thấy khói nhẹ, sàn nhà lót gạch được mài sáng, nhang khói bay lơ lửng trên không trung, khiến cho tất cả sự lỗng lẫy cung vàng điện ngọc từ trên núi Tu Di đều lặng lẽ chìm xuống.
Bên đèn Phật có một người đang quỳ, áo cà sa trắng như tuyết, áo bào màu xám, tóc dài buộc lên, đuôi tóc cong cong rũ xuống vạt áo.
"... Phượng Hoàng." Hàng Tam Thế thì thầm.
Phượng Hoàng hơi khép đôi mắt, không xoay đầu lại, ngón tay nhẹ nhàng đẩy một viên Phật châu.
Thân thể hắn đã khá hơn nhiều, chí ít sắc mặt cũng không xanh xao như tối hôm đó. Hàng Tam Thế đứng bên cạnh hắn, ánh mắt bất động nhìn xuống gò má, chăm chú đến mức một chút chi tiết nhỏ cũng không buông tha, một lát sau hắn đẩy viên Phật châu cuối cùng, ngừng lại.
"Ngươi đến đây làm gì?" Hắn mở mắt ra, thản nhiên hỏi.
Hắn cũng không đứng dậy, cũng không giương mắt nhìn Hàng Tam Thế. Thái độ xa cách này chẳng khác gì lúc trước, giống như ký ức về buổi tối đó hoàn toàn bị xóa sạch, chí ít ở ngoài mặt, không để lộ bất cứ dấu vết gì.
"...Ta tới kết thông gia." Hàng Tam Thế trầm mặc một lúc thì nói.
"Là em gái ta, Tuyết Sơn thần nữ Shaak Ti... ngươi đã gặp nó rồi, nếu ngươi không thích nam giới minh vương, chí ít nó..."
Hàng Tam Thế dừng một chút, lại thấy Phượng Hoàng nhẹ nhàng đẩy một viên Phật châu, trông có chút chán ghét, "Chẳng phải nàng ta đang cùng ngươi song tu à?"
Pháp môn tu hành của thiên đạo có rất nhiều, song tu cũng cực kì phổ biến, chẳng có gì lạ cả. Giọng nói của Phượng Hoàng bình thường giống như chỉ hỏi một câu rất phổ thông, nhưng cũng chính vì điều đó khiến Hàng Tam Thế tự nhiên thấy xấu hổ, một lát sau mới giải thích, "Đó là chuyện rất lâu về trước rồi, cũng sớm đã —"
"Không." Phượng Hoàng nói, "Không cần giải thích cho người khác nghe."
Hắn nhắm mắt lại, tiếp tục chậm rãi đẩy viên Phật châu, ngón tay thon dài đẩy từng viên ngọc xanh, đẹp đẽ như một bức họa.
Hàng Tam Thế cho là hắn im lặng cho qua, đứng cũng không được, đi cũng không được, có chút luống cuống giật mình không biết làm gì.
— Nhưng hắn không biết, Phượng Hoàng thật ra không hề đọc kinh.
Lúc Phượng Hoàng nhắm mắt, trong lòng chỉ nghĩ tới cái người không nằm trong nhân quả nọ. Hắn biết người đó không phải Hàng Tam Thế, cũng không phải Shaak Ti, càng không phải bất kì kẻ nào trên núi Tu Di; hắn mỗi ngày mang theo sự dịu dàng và thành kính suy nghĩ không biết người kia trông như thế nào, có ánh mắt và khuôn mặt ra sao, sẽ như thế nào từ trong đám người xuất hiện trước mặt hắn.
Khi hắn quỳ gối trước Phật, hắn nghĩ tới những trường hợp người đó xuất hiện; khi hắn đẩy từng viên Phật châu, hắn nghĩ tới người kia làm thế nào nắm tay hắn, dẫn hắn rời khỏi biển sen vô hạn này.
Hàng Tam Thế mở mắt trừng trừng nhìn gương mặt bình tĩnh của Phượng Hoàng, không biết nên nói gì. Rõ ràng là một gương mặt mềm mại, lại giống như một bức tường trong suốt, ngăn cách tất cả những ánh mắt dõi theo lẫn muốn tò mò chạm vào, không ai có thể nhìn sâu vào nội tâm của hắn.
"Shaak Ti... thật ra là lựa chọn tốt nhất cho ngươi." Một lát sau Hàng Tam Thế rốt cuộc cũng lên tiếng, khuyên nhủ lần cuối cùng, "Bổn tướng của ngươi là cắn nuốt Phượng Hoàng, nếu ngay cả Tuyết Sơn thần nữ cũng từ chối, lúc trở lại núi Tu Di, có thể sẽ gặp càng nhiều hơn người ghét ngươi, đến lúc đó không biết sẽ bị đối xử thế nào..."
Ý trong lời nói vô cùng rõ ràng, nhưng cả chính Hàng Tam Thế cũng thấy nó chẳng có sức ép gì với Phượng Hoàng.
Quả nhiên Phượng Hoàng cũng không mở mắt, chỉ lắc đầu rất khẽ, ý từ chối, sau đó đẩy viên Phật châu thứ tám.
Cơn phẫn nộ trong lòng Hàng Tam Thế dần dâng lên.
— Cứ kiên trì như vậy sao, vì một kẻ xa lạ không quen biết, cũng chưa chắc gì đối xử tốt với ngươi?
Song lần này hắn chưa kịp mở miệng, đột nhiên ngoài cửa có tiếng bước chân chạy vội, một gã hộ pháp Kim Cang chạy tới Phật Đường, thi lễ một cái, "Điện hạ! Nhóm ma vật A Tu La xâm chiếm cung điện lưu ly thiên, đã tới trước tường thành!"
Cơn tức giận của Hàng Tam Thế xông thẳng lên đỉnh đầu, "Ngươi nói cái gì?!"
.
Lưu ly thiên, trước thành.
Bóng đen của Cửu Anh quanh quẩn trên không trung, sông hộ thành đỏ rực, sóng đánh ngập trời, không ngừng có những con cá quái phóng lên phun lửa. Hàng Tam Thế hóa thành ba đầu tám cánh tay nhảy lên tường thành, cầm chiến kích trong tay ném về phía bầu trời, sau một giây xuyên qua trán của Cửu Anh, tiếng trẻ khóc vang cả một góc trời!
"Con ma vật đê tiện!" Hàng Tam Thế phát ra tiếng rống tức giận, tiếng nói như sóng lớn cuốn sạch những ma vật trên mặt đất, "Hôm nay nếu không hàng phục, các ngươi sẽ phải chết ngay tại đây —!"
Tuyết Sơn thần nữ Shaak Ti đứng bên cạnh Hàng Tam Thế, đường nhìn rời khỏi chiến trường, xoay đầu nhìn về phía Phượng Hoàng ở lâu thành bên kia.
Phượng Hoàng minh vương cùng với hình tượng trong truyền thuyết đã nhiều lần càn quét huyết hải, thanh lọc địa ngục vô cùng khác biệt, tựa như đối với chuyện gì cũng hời hợt. Cuồng phong thổi tung bay pháp bào màu xám và áo cà sa trắng như tuyết, mặc dù là ở trên chiến trường, nhưng lại trông như có thể hóa thành gió bất cứ lúc nào.
Thật sự rất đẹp, Tuyết Sơn thần nữ nghĩ.
Giống như trong truyền thuyết, đẹp đến mức làm cho người ta có một cảm giác... chẳng lành.
Cô hứng thú xoay đầu lại, sau một giây đột nhiên thấy Phượng Hoàng minh vương nhìn về phía xa, ánh mắt tựa như chú ý cái gì, cùng lúc đó sắc mặt thay đổi khó mà hình dung.
— Tuy sự thay đổi trên gương mặt là vô cùng nhỏ, nhưng bên Hàng Tam Thế minh vương cũng đã chú ý tới, lập tức xoay đầu nhìn Phượng Hoàng, rồi theo ánh mắt của hắn nhìn ra chiến trường.
Chỉ thấy trong đám ma vật chằng chịt từ xa, có một người đàn ông mặc áo giáp đứng trên trời cao, phía sau như phảng phất có lửa cháy hừng hực, trong từng cơn gió lớn thổi qua, tản ra hơi thở ma quỷ rõ rệt.
Khoảng cách quá xa không nhìn rõ được dáng dấp, nhưng hành động thì thấy rất rõ. Người kia giơ mũi đao rỉ máu, hướng về phía tường thành —
Nơi đó có Phượng Hoàng minh vương đang đứng.
Phượng Hoàng thoáng không giải thích được, nhướng mày.
Ngay sau đó một giây, người đàn ông thả người vung đao, mang theo hơi thở hắc ám mạnh mẽ, giống như mũi tên phóng về phía hắn!
Hết chương 51.
Tiểu kịch trường:
Chu Huy: Huhuhuhu vợ ơi lúc anh cầu hôn em thì em bắn anh tận 11 mũi tên, cực cưng không sai, cục cưng đau lòng...
Phượng Hoàng: Anh còn cầm đao phóng tới kia kìa!