Có một căn nhà gỗ nhỏ được dựng trên núi Bất Chu, trước nhà trồng một vườn hoa Tu La.
Phượng Hoàng minh vương ở cấm địa thiên đạo, trên chiến trường thần ma đi theo một con ma thú ở huyết hải, từ đó về sau biến mất ở lưu ly thiên.
Tin tức truyền tới tam thập tam thiên, chúng tôn giả đều kinh hãi.
Địa ngục, núi Bất Chu.
Địa ngục được chia thành bát nhiệt, bát hàn, du tăng(1), tứ đại cô độc, mỗi loại có bốn cửa mười sáu phó ngục, núi Bất Chu nằm ở cửa trong tâm của tứ đại, người xưa truyền rằng nơi này là một trong những thánh sơn cùng với núi Địa Ngục Khôi và núi Thiết Luân, vòng qua núi Tu Di mà nối thẳng lên vô sắc thiên.
Mà nó càng thêm đặc biệt là, trong truyền thuyết nói trên núi Bất Chu có ma nhãn, tức nguồn suối ma lực của địa ngục.
Phượng Hoàng ngồi trên vách núi, nhìn vực sâu vạn trượng dưới chân, bên dưới phảng phất bóng dáng cự long, từ từ cuộn mình, có thể nhìn thấy con mắt đỏ rực của nó, tròn to như ngọc trai, nhìn thẳng tắp lên bầu trời âm u của địa ngục.
Chu Huy từ phía sau đi tới, trong tay cầm áo bào màu xám, nhẹ nhàng khoác lên vai Phượng Hoàng.
"Xin lỗi, ta quá..."
"Không sao." Phượng Hoàng nhẹ nhàng nói.
Hắn vẫy tay về phía sau, Chu Huy do dự một chút, vẫn là đi tới ngồi xuống bên cạnh hắn, hai người ngồi song song nhìn vực sâu. Con mắt to hình như di chuyển một vòng, hiện ra ánh đỏ đờ đẫn.
"Ngài không quen ở núi Bất Chu phải không?" Chu Huy hỏi.
"Sao ngươi lại hỏi vậy?"
"... Chẳng qua cảm thấy ngài sống ở tam thập tam thiên kim ngọc lấp lánh, còn là tôn minh vương, đột nhiên giờ lại xuống nơi địa ngục hạ tam đạo này..."
Phượng Hoàng nghiêng đầu nhìn Chu Huy.
Áo bào trên người hắn rộng thùng thình, làm hắn có vẻ càng gầy hơn, tóc thả bên vai, trong vạt áo lộ ra xương quai xanh rõ ràng, mà sâu bên trong, giấu vết thương mới mà bí ẩn.
"Ngươi sinh ra ở đây?" Hắn không đáp mà hỏi lại.
Chu Huy gật đầu, "Ở bên cạnh ma nhãn, từ lúc ta có ký ức thì đã sống ở đây. Nhưng sau đó nhiệt độ tăng cao, còn có gió tanh do tăng ni đuổi tà ma thổi tới, ta mới dời từ dưới lên đây, có khi sẽ lội hai vòng huyết hải. Còn ngài?"
"... Cấm địa thiên đạo, trên đỉnh tuyết bảo." Phượng Hoàng dừng một chút, nói tiếp, "Trên đỉnh núi đóng băng ngàn dặm, suốt năm phủ tuyết, sông băng kéo dài, tạo thành băng tích quanh dãy núi Tu Di, chỗ cao nhất có một tòa thần điện nguy nga..."
Vẻ mặt Chu Huy không có gì thay đổi, đáy mắt lại xẹt qua một chút bất an.
"Ở thần điện quanh năm không có người, chỉ có một mình ta, có lúc sẽ cảm thấy cả thế giới này chỉ có ta tồn tại." Phượng Hoàng lộ ra ý cười nhẹ, "Trước đây thỉnh thoảng có xuống địa ngục, thấy nơi này náo nhiệt hơn cả núi Tu Di."
Tâm trạng Chu Huy phức tạp, dưới đáy lòng mơ hồ hiện ra một cái bóng sầu lo, "... Trước đây ngài đã tới núi Bất Chu sao?"
"Đã từng."
Là để hàng phục ma vật? Hay là lúc chinh chiến cùng thiên đạo bay qua núi Bất Chu? Một nơi hung hiểm như vậy, có tới cũng không dừng lại đâu...
Trong lòng Chu Huy nghĩ như vậy, lại nghe Phượng Hoàng nói, "Thật ra ta sinh ra ở núi Bất Chu."
Chu Huy sửng sốt.
Hắn cho rằng đối phương đang nói đùa, nhưng giương mắt chỉ thấy Phượng Hoàng cúi đầu nhìn vực sâu, gương mặt bình thản không có chút gì là đùa giỡn.
"Là sau này ta nghe Đề Bạt tôn giả nói. Vào thời đại cổ xưa khi đất trời phong hóa, sông núi chuyển dời làm vô sắc thiên đánh rơi ngọc thai Phượng Hoàng, xuyên qua cửu thiên thập địa, rơi xuống ma nhãn trên núi Bất Chu... Phật tổ không muốn chim thần thái cổ sinh ra ở địa ngục, liền khai thông từ vô sắc thiên xuống địa ngục hành đạo, đang định mang ngọc thai về trời, thì ta lại phá xác thoát ra ngay bên cạnh ma nhãn..."
"Nhưng mà đó là chuyện rất lâu về trước, so với lúc ngươi sinh ra cũng phải sớm hơn rất nhiều năm."
Hắn mỉm cười nhìn Chu Huy, ánh mắt tựa như muốn nói, nhìn đi, ta thật sự sinh ra trước ngươi lâu lắm.
Chẳng biết tại sao khi hắn cười, trong mắt lại trống trải như vậy, giống như gió tuyết gào thét thổi qua sông băng vẫn quanh quẩn trong linh hồn, mãi không chấm dứt.
Hắn vịn vào vai Chu Huy đứng dậy, lại hơi lảo đảo, được Chu Huy đỡ lấy, ngay sau đó bế lên.
Phượng Hoàng vô cùng dịu ngoan tựa vào lòng hắn, hai tay ôm cái cổ rắn chắc.
Phượng Hoàng vốn cũng không nặng lắm, cho dù hóa thành hình người, xương cốt bên trong vẫn là rỗng, đối với Chu Huy càng không tính là gì. Hai người tựa vào nhau đi xuống vách núi, mon theo con đường gồ ghề, đi qua khu rừng cháy đỏ khói hồng, trên sườn núi có dựng một căn nhà nhỏ, trước nhà trồng một vườn hoa Tu La, đang lắc lư theo gió.
Chu Huy bước qua con đường được lót gỗ, bậc thang nối lên sân trước, trên sàn được để một tấm thảm đen bằng da thú.
Hắn để Phượng Hoàng ngồi lên tấm thảm, xoay người dùng ống trúc lấy nước, sau đó ngồi trước mặt Phượng Hoàng, đút nước cho hắn.
Phượng Hoàng quay mặt đi, biểu thị không muốn uống, rồi lại xoay đầu lại, dùng trán nhẹ nhàng đặt lên trán Chu Huy.
"Ta không có thứ gì tốt..." Chu Huy lắp bắp nói.
Phượng Hoàng lại nói, "Không sao."
Đôi mắt thon dài rũ xuống, cũng không biết suy nghĩ cái gì, một lát sau như nhận ra cái gì ngẩng đầu lên nhìn Chu Huy, "Lúc ta nói không sao, là thật sự không sao, ngươi đừng suy nghĩ nhiều."
"Nhưng mà..."
"Vậy ngồi ở đây chơi với ta đi." Phượng Hoàng thấp giọng nói, "Ta đã... lâu rồi không nói chuyện với ai."
Hắn có vẻ thở dài, nhưng tiếng phát ra rất nhỏ, tựa như vừa phát ra khỏi miệng là đã bị gió cuốn đi.
Phượng Hoàng vòng tay ôm chân Chu Huy, gối lên đầu gối của hắn, lặng lặng nhìn khu rừng khói hồng rậm rạp phía xa. Đôi mắt hắn rất trong, con ngươi đen láy, Chu Huy nghe có người nói mặt hồ ở núi Tu Di trong như bảo thạch, nhưng bây giờ nhìn đôi mắt của Phượng Hoàng, lại đột nhiên cảm thấy, truyền thuyết về mặt hồ băng tuyết kia cũng không trong bằng đôi mắt này.
Hắn đã từng nghĩ Phượng Hoàng sẽ cảm thấy chán nơi này, hoặc địa ngục khô nóng khó mà chịu nổi, nhưng rất nhanh hắn phát hiện đối phương hờ hững với mọi thứ xung quanh, giống như thần điện vàng ngọc lấp lánh nguy nga ở thiên đạo, cùng với núi Bất Chu tràn ngập khói độc ở địa ngục, huyết hải khô nóng, với hắn mà nói, cũng chẳng có gì khác nhau.
Phượng Hoàng dựa sát vào hắn, chỉ đơn thuần hưởng thụ nhiệt độ cơ thể mà thôi.
Tựa như khi hắn cuộn người nằm ở đó, xung quanh trở thành một thế giới nhỏ yên tĩnh, cho dù bên ngoài tang thương thế nào, vật đổi sao dời ra sao, cũng sẽ không để lại bất kì dấu vết gì dưới đáy mắt vắng vẻ mà bình tĩnh kia.
Tại sao hắn lại nhận lời mình? Chu Huy nghĩ.
Minh vương cao cao tại thượng, như mỹ nhân bị ngăn cách bởi đám mây, hẳn là phải sống trong sự tán dương của mọi người, tại sao lại bỏ hết mọi thứ nhận lời mình?
Phượng Hoàng ở núi Bất Chu tới ngày thứ bảy, đứng đầu tứ ác đạo, đại A Tu La vương Phạn La sai người tới mời điện hạ tới ma cung.
...
"Sao cơ thể ngươi lại nóng như vậy?"
Chu Huy nói, "Là nhiệt độ cơ thể ngươi quá lạnh. Đây là cái gì?"
Ngón tay nhẹ nhàng đặt lên vết thương cũ ở chỗ xương sườn, vết sẹo đã mờ rất nhiều, nếu như không tới gần nhìn kỹ sẽ không thấy được. Nhưng Phượng Hoàng không trả lời ngay, Chu Huy giương mắt nhìn, mới phát hiện Phượng Hoàng nửa khép hờ đôi mắt, sắc mặt có chút cứng ngắc.
"Là do ngươi trước đây rút Phượng Hoàng cốt..." Chu Huy phản ứng kịp, "Là mũi tên bị ta chặt đứt?"
Hắn không biết lúc đó Phượng Hoàng nghĩ tới không phải mũi tên bị gãy, mà là giống như hình với bóng không thể tách rời, khiến hắn cảm thấy sầu buồn từ sâu trong đáy lòng. Về người khiến hắn phải rút Phượng Hoàng cốt, người có thể đánh lôi kiếp từ vô sắc thiên bất cứ lúc nào, cùng với người sống với hắn nương tựa lẫn nhau trên thần điện một thời gian dài, còn có gương mặt dịu dàng khi nhìn hắn, càng ngày càng lạnh lùng, thủ đoạn, tràn ngập lừa dối...
Nếu như Chu Huy biết, sẽ nghĩ thế nào?
Hắn có rời xa mình không?
"Không sao... Đừng lo, đã hết đau rồi." Phượng Hoàng cố sức cuộn vào lòng Chu Huy, nhỏ giọng nói, "Thật đó, hết đau rồi, không còn cảm thấy gì nữa..."
Giọng nói của Phượng Hoàng có chút tan rã.
Cái hắn muốn nói thật ra không phải đã "hết đau", mà là những thứ mờ mịt khác càng thêm đau khổ, đáng tiếc năm đó Chu Huy không thể ở trong lời nói mờ nhạt, tìm được bí ẩn giấu phía sau.
Phượng Hoàng giấu vết thương đi, xoay người, ngay sau đó đầu đụng trúng thành giường đau đớn kêu một tiếng. Chu Huy lập tức ôm đầu hắn, ngón cái nhẹ nhàng xoa lên trán, sức vừa đủ, rất nhanh cơn đau liền qua.
"Sao rồi?"
Phượng Hoàng có vẻ rất hưởng thụ cảm giác thân thiết này, dựa sát vào hắn, im lặng gật đầu.
Chu Huy nhìn đôi mắt khép hờ, cùng với lông mi dài, trong ánh mắt khó giấu được dục vọng và mê luyến. Sau một hồi hắn cúi đầu hôn lên tai rồi hôn xuống môi Phượng Hoàng, hơi thở tỏa ra ngưa ngứa khiến Phượng Hoàng hơi rụt người lại, sau đó ngẩng đầu nghiêm túc đáp lại nụ hôn.
"Tại sao lại nhận lời ta?" Trong lúc hơi thở dây dưa, Chu Huy thấp giọng hỏi, "Rốt cuộc tại sao ngươi không giết ta, mà còn nhận lời ta?"
Phượng Hoàng không đáp.
Chu Huy dịu dàng đỡ ót Phượng Hoàng, khiến hắn hơi ngẩng đầu nhìn mình, "Hử? Tại sao?"
Ánh mắt của hắn vẫn kiên trì, không chớp nhìn chằm chằm Phượng Hoàng, không chỉ đối với hắn mà đối với mình cũng không hề dư tình giả ý.
Nhưng ánh mắt Phượng Hoàng rất bình tĩnh, giọng nói cũng tự nhiên, "Tại sao ngươi hỏi như vậy, ngươi thấy mình có chỗ nào không tốt à?"
"... Ta là đại ma của huyết hải, so với minh vương của thiên đạo không có chỗ nào đáng khoe..."
"Cho nên?"
"Cho nên..." Chu Huy dừng một chút, "Sau khi được ngươi thả khỏi thiên đạo, ta trở về địa ngục huyết hải, trong đầu vẫn luôn nhớ tới lời ngươi nói, thấm thoát nảy sinh tình cảm ngưỡng mộ. Ý nghĩ yêu thương bắt đầu nảy sinh, chợt như đề hồ quán đỉnh(2) dẫn dắt ma vật ở địa ngục không có trí tuệ, sau đó từ lửa trí tuệ tu thành đại ma đỉnh cấp rồi trở thành thân người... Có thể nói tất cả là do ngươi ban cho, ở trước mặt ngươi ta hèn mọn giống như hạt bụi, thật ra một giây leo lên tường thành cũng không nghĩ ngươi sẽ nhận lời..."
(2) Đề hồ rưới lên đỉnh đầu. Từ ngữ này được dùng để ví dụ một khi trí tuệ khơi mở thì con người có thể trừ phiền não vô minh, được thanh tịnh sáng suốt. Bởi thế nó còn có nghĩa là giúp cho người học khai ngộ một cách mau chóng. (phatgiao.org.vn)
Phượng Hoàng bình tĩnh nhìn hắn, cũng không mỉm cười.
Ngược lại trong ánh mắt mang tâm trạng mờ mịt và trầm lắng, tựa như rất sầu bi, lại thêm một chút tự giễu.
"Ngươi nghĩ như vậy là sai rồi." Hắn nói, "Có lẽ hèn mọn như hạt bụi là ta mới đúng."
Chu Huy giật mình, không hiểu lời hắn nói, nhưng Phượng Hoàng cũng không giải thích thêm.
Vừa lúc đó bên ngoài vang lên tiếng bước chân, có người leo lên cầu thang, đi qua sân thượng bằng gỗ bước tới cửa, lạc giọng hỏi, "— Xin hỏi Phượng Hoàng minh vương điện hạ có ở đây không?"
Chu Huy bỗng bật dậy, nắm thanh đao để bên giường, đi tới trước cửa gỗ, "Ai ở ngoài?"
Ngoài cửa im lặng.
"Ta là A Tu La, Phượng Hoàng minh vương điện hạ có ở đây không?" Tên kia khàn giọng hỏi.
Chu Huy thở ra mở cửa, chỉ thấy trước cửa là A Tu La đầu người mình chim, mặt trắng bóc, đôi cánh to muốn chiếm cả sân trước, con ngươi trắng dã nhìn Chu Huy.
A Tu La cũng có thần cách, là tôn vị ở địa ngục chúng sinh, thường sẽ thay chủ nhân xuất hiện. Nhưng mà ở địa ngục, đối mặt với đỉnh cấp Chu Huy đại ma, chim A Tu La rõ ràng vẫn có chỗ cấm kỵ, cũng không tùy tiện dùng thuật truyền lời của A Tu La sử dụng trong địa ngục, hiếm khi tự thân mình đến mời.
Chu Huy cầm thanh đao, lạnh lùng hỏi, "— Có chuyện gì?"
Phượng Hoàng phủ thêm áo bào trắng, từ trong nhà đi ra, đứng sau lưng dựa vào vai Chu Huy, gương mặt xinh đẹp không mang một biểu cảm nào.
So sánh với đại ma huyết hải mà nói, Phượng Hoàng minh vương từng thanh trừ địa ngục mấy lần, đương nhiên có sức uy hiếp hơn. Con chim mặt người cúi đầu, khàn giọng nói, "Minh vương điện hạ, đại A Tu La vương biết được tin tức tôn giá ngài xuống núi Bất Chu, muốn mời ngài đến ma cung ở núi Thiết Luân một chuyến..."
Phượng Hoàng hỏi, "Đại A Tu La vương là ai?"
Chim mặt người trả lời, "Là Phạn La điện hạ."
Phượng Hoàng căn bản chẳng nhớ ra đó là ai, "Đã biết, kêu hắn tới đây."
Phượng Hoàng xoay người đi vào nhà, chim mặt người hoàn toàn không ngờ tới phản ứng này, lập tức tiến tới la lên, "Minh vương điện hạ..."
Chu Huy cầm thanh đao, nửa rút đao khỏi vỏ.
— Đây chính là thanh đã chém mười một mũi tên Phượng Hoàng cốt!
Chim mặt người mới khựng lại, tức giận nói, "Minh vương điện hạ — Thần Phật ở núi Tu Di đưa hàng chỉ(3) đại A Tu La vương, ra lệnh ngài tới ma cung nghe ý chỉ, lẽ nào cả lời của thần Phật ngài cũng không nghe theo?!"
(3) Ban hành sắc lệnh.
Chu Huy bỗng nhiên xoay đầu nhìn Phượng Hoàng, lại không thấy hắn xoay người, trả lời, "Ý chỉ gì?"
"Đại A Tu La vương mời ngài đến ma cung một chuyến, mới..."
Phượng Hoàng nghiêng mặt, ánh mắt lẫn biểu cảm đều bình thản, thậm chí cả giọng nói cũng không đổi, "Đại A Tu La vương tiền nhiệm chết như thế nào?"
Chim mặt người biến sắc không nói.
Chúng sinh trong cửu thiên thập địa đều biết, A Tu La vương tiền nhiệm bị Phượng Hoàng minh vương dùng một mũi tên bắn chết trong huyết hải, khiến cả tứ ác đạo rung chuyển.
Phượng Hoàng hỏi, "Phạn La cũng muốn chết như vậy?"
— Chim mặt người trong nháy mắt chấn động, tím tái người!
Phượng Hoàng xoay đầu đi vào trong nhà.
Chim mặt người giận dữ, con ngươi trắng dã chuyển sang đỏ tươi, gần như muốn cướp đường xông vào!
Nhưng giây kế tiếp Chu Huy rút đao khỏi vỏ, chim mặt người nhất thời đứng vững trước ánh đao vụt sáng, chần chờ mấy giây mới hổn hển nhịn xuống, lớn tiếng hét, "Phượng Hoàng minh vương! Bạt Đề tôn giả ở núi Tu Di yêu cầu ngươi trở về tam thập tam thiên, ngươi phải lập tức rời khỏi địa ngục!"
Giọng nói của Phượng Hoàng không gợn sóng từ trong nhà vang lên, "Nếu ta là ngươi, ta sẽ lập tức rời khỏi chỗ này."
— Lời nói của hắn vô cùng bình tĩnh, khiến cho chim mặt người sửng sốt, không hiểu bên trong có ý gì.
Ngay sau đó Chu Huy hời hợt vung đao, xẹt qua cổ chim mặt người, đóng cửa lại.
Một giây sau, ngoài cửa vang lên tiếng nước phun ra, thân thể của chim mặt người nặng nề ngã xuống, rầm rầm lăn xuống bậc thang.
Chu Huy tùy ý vung đao, máu còn vươn trên đao liền dính lên mặt gỗ, thấm vào trong.
Hắn dĩ nhiên cũng không thấy có gì sai, cất đao đi vào trong nhà, chỉ thấy Phượng Hoàng đứng trước cửa sổ, nhìn chân trời xa xa lo lắng xuất thần.
Hắn muốn đi sao? Trong lòng Chu Huy xẹt qua suy nghĩ này.
Tuy rằng hắn ép bản thân phải bỏ ý nghĩ này đi, nhưng nôn nóng và thô bạo cứ ở trong đầu hắn, khiến hơi thở ở chóp mũi cũng nóng rực.
"Ngươi..."
"Không phải..." Phượng Hoàng cắt ngang, tựa như biết Chu Huy muốn hỏi gì, nói, "Ta không muốn đi."
Hắn nghiêng đầu nhìn Chu Huy, khóe môi mang theo ý cười nhu hòa.
— Lúc này, cho dù là Chu Huy hay Phượng Hoàng, đều cho rằng ý chỉ thiên đạo đưa xuống chỉ là cảnh cáo, vào thời điểm vi diệu này, chẳng ai nghĩ nó có sức uy hiếp gì.
Nhưng ác mộng sẽ đến từ bóng tối, Phượng Hoàng rất nhanh phát hiện trên người mình xuất hiện một điềm báo chẳng lành, vô cùng đáng sợ.
Hết chương 53.
(1) Bát nhiệt: là một khái niệm trong Phật giáo để chỉ tám địa ngục, mỗi địa ngục được chia thành 16 địa ngục nhỏ hơn, tổng cộng có 128 địa ngục nhỏ. Càng những ngục sau thì đau khổ càng tăng, ứng với tội lỗi càng lớn. (Wiki)
Bát hàn: Tám địa ngục lạnh, Trong các địa ngục này, toàn thể khung cảnh được tạo bằng núi tuyết và băng hà, thường xuyên bị bao phủ trong bão tuyết. ()
Du tăng: Cứ theo luận Câu xá quyển 11 chép, thì ở phía dưới châu Nam thiệm bộ có tám địa ngục nóng rất lớn. Bốn mặt của mỗi địa ngục có bốn cửa, bên ngoài bốn cửa đều có bốn địa ngục: Lô ổi tăng (Phạm: Kukùla, thêm lò nướng), Thi phẩn tăng (Phạm: Kunapa, thêm xác chết và phân), Phong nhận tăng (Phạm: Asidhàrà, thêm mũi nhọn), Liệt hà tăng (Phạm: Kwàra-madi, thêm sông nóng). Như vậy, tám địa ngục nóng có 16 địa ngục Du tăng, tổng cộng 128 Du tăng địa ngục. Vì những chúng sinh có tội bị rơi (đi chơi = du) vào những địa ngục này thì sự khổ não tăng lên gấp bội, cho nên gọi là Du tăng địa ngục. (phatam.org)