Thắp Đèn Chiếu Hoa Đào

Thích Già nở nụ cười lạnh lẽo: "Ngươi biết ta hình thành thế nào không?"

"Vĩnh biệt..." Sở Hà khàn giọng nói.

Ngón tay hắn dùng sức, rắc một tiếng giòn tan vang lên, cổ của Tiểu Phượng Hoàng rũ xuống.

Con ngươi Chu Huy co rút, thất thanh gọi, "— Phượng Hoàng!"

Hắn thả người nhào về trước, nhưng ngay sau đó trước mặt xuất hiện một bóng người, chặn bước chân của hắn — Là Thích Già với gương mặt lạnh lùng.

Gương mặt nghiêm trang tú lệ thuộc về thiên đạo, nhưng hắn không biết có phải nhờ tác dụng của việc đã biết trong lòng đối phương nghĩ gì không, Chu Huy chỉ cảm thấy đuôi mắt của Thích Già có một sự tà ác khó rất hình dung, giống như một con rắn độc đang bí mật trốn ở một chỗ lè lưỡi chờ cắn người. Chu Huy nheo mắt lại, sau một giây bỗng nhiên giơ tay, một bên tay hóa thành xương trắng, uốn lượn giống như thanh đao, chuôi đao quấn từng vòng lên cánh tay rắn chắc của hắn, thân đao sắc bén, chém một nhát liền kéo theo cơn lốc, thẳng tắp hướng về cổ họng Thích Già!

Thích Già lạnh lùng nói, "Ma vật thấp hèn, dám bất kính với thần ở vô sắc thiên?!" Nói xong giơ tay ra, giống như quạt hương bồ phủ lên đầu Chu Huy!

Tiếng ầm ầm thật lớn vang lên, bàn tay khổng lồ của Thích Già chạm lưỡi dao của Chu Huy giữa không trung, toàn bộ gạch bằng vàng ròng vỡ nát tan tành!

Trong tiếng xé rách, chỉ thấy lòng bàn tay giữa trời của Thích Già xuất hiện một vết máu, sâu tới tận xương, máu bắn lên cao, bị y rút tay về.

"... Thì ra là thế." Thích Già bất ngờ nhìn bàn tay mình, lại giương mắt nhìn thanh đao, "Đây là răng thú của ngươi... Không nghĩ tới kim thân của ta lại bị một thứ thấp hèn như vậy làm bị thương, ngươi sẽ bị trời phạt, đánh tới hồn phi phách tán."

Chu Huy mỉm cười vứt thanh đao, cũng như vứt đi một phần xương thịt, "Sinh vật ma nhãn, ngươi cũng dám xưng là kim Phật?"

Vừa dứt lời hắn thấy ánh mắt Thích Già khẽ biến, nhưng đây chỉ là chuyện xảy ra trong chớp mắt, ngay sau đó y mỉm cười, "Ngươi biết à, làm sao ngươi biết? — À, ta đã nghi ngờ tại sao Phượng Hoàng đột nhiên nương tựa vào ma tôn, quả nhiên là vì đã đoán được bí mật của ta, sau đó nói với ngươi, để kẻ cùng sinh ra từ ma nhãn như ngươi đảm đương công việc giết con tốt này..."

Lời còn chưa dứt y đột nhiên xoay người, cả Chu Huy cũng không kịp phản ứng, thấy y bắt lại mũi tên im lặng bắn tới từ phía sau.

"Ồ?" Thích Già dùng một tay bẻ mũi tên thành hai đoạn, hời hợt nói, "Cả con cũng chỉa mũi dao về phía ta, Phượng Hoàng?"

.

Khói bụi trước mặt đã tan hết, Sở Hà đứng trên mặt đất nứt nẻ thở hồng hộc, lát sau cầm cung lên, lạnh lùng nói, "Anh đi đi, Chu Huy... Đây là chuyện giữa tôi và người này, không liên quan tới anh."

Chu Huy nghiêm khắc quát lớn, "Em nói cái gì?!"

Thích Già trông như nghe thấy một câu chuyện rất buồn cười, hứng thú nói, "Nghe chưa ma vật? Nó nói không liên quan tới ngươi."

"Vào lúc này nói có liên quan hay không còn quan trọng đâu!" Chu Huy mặc kệ Thích Già, chỉ quát về phía Phượng Hoàng, "Bây giờ anh có thể ra ngoài nhìn em chết sao? Đổi lại là em, em có chịu đi ra ngoài không?!"

"Chu Huy..."

Sở Hà im lặng chốc lát, chậm rãi lắc đầu, trong hư không rút ra mũi tên thứ hai, nhắm về phía Thích Già.

"Xin lỗi, tôi đã không nói về sự tồn tại của người này cho anh biết." Hắn trầm giọng nói.

"Người này tên là Thích Già, tôi đã từng xem y là tín ngưỡng, sau khi bị vứt bỏ, tinh thần của tôi hoàn toàn hỏng mất. Để tìm nơi gửi gắm, tôi đã quỳ dưới cây Bồ Đề tụng kinh, ngày qua ngày duy trì tới ngàn năm, nhưng từ khi núi Tu Di bắt đầu chinh phạt tứ ác đạo, hờ hững mặc kệ chiến tranh ở nhân giới, tôi đã nảy sinh lòng nghi ngờ rất lớn lẫn dao động với thần Phật ở thiên đạo... Mãi cho đến khi anh xuất hiện, mới cho tôi thấy có một khả năng khác."

"Anh không tín nhiệm bất kì ai, không quỳ gối trước bất kì kẻ nào, không cần dựa vào cái gọi là tôn giáo hư vô. Anh nắm chặt sức mạnh của chính mình, dùng nó làm chuyện bản thân muốn làm, theo đuổi người mình muốn, làm theo bản năng, sống không thẹn với lòng..."

"Tôi cũng muốn cuộc sống như thế. Bởi vậy tôi xem anh là tín ngưỡng sau cùng của mình, trước khi tôi rơi xuống thành ma, thử nếm một lần cuối." Phượng Hoàng dừng một chút, trong giọng nói mang nét tang thương tối nghĩa, "Cho nên tôi rất sợ bị lừa dối và bị bỏ rơi, may mà ngoài chuyện của Shaak Ti, anh chưa từng làm tôi thất vọng. Người như tôi nếu rơi xuống thành ma, có lẽ sẽ trở thành một trong những trụ quay của ma nhãn, không ngừng bị hấp thu năng lượng, cho đến khi kiệt sức mà chết..."

Ánh mắt Chu Huy hiện lên nét sợ hãi, chỉ nghe Thích Già cười nói, "Vậy bây giờ con hướng dao về phía về kim Phật ta đây, không sợ sẽ bị trời phạt hủy đi thần cách, từ nay về sau rơi xuống thành ma à?"

Sở Hà bình tĩnh nhìn Thích Già, bụi khói sau lưng hắn đã tan hết, thi thể của Tiểu Phượng Hoàng gãy cổ dựa vào vách tường, hai mắt trợn tròn nhìn chăm chăm về trước.

Đây là một hình ảnh mang hàn ý chảy ra từ trong linh hồn cho đến xương cốt tứ chi.


"Không sao." Sở Hà nói, "Bây giờ ta đã không sợ nữa, ngươi có biết vì sao không?"

Thích Già mở miệng, tựa như muốn nói gì, ánh mắt lại chợt run lên!

Chỉ thấy ngón tay Sở Hà thả lỏng, mũi tên lao vút đi, trong khoảnh khắc nhắm về mắt của Thích Già.

Hình bóng của Thích Già biến mất, mũi tên vụt qua chỗ y vừa đứng, cắm lên bức tường phía sau.

Ngay sau đó Thích Già hiện ra trước mặt Sở Hà, Sở Hà giương cung, nhắm trước mặt buông tay, nhưng mũi tên vẫn chỉ đâm vào không khí.

Chu Huy hét lên, "Cẩn thận!"

Sở Hà không hoảng hốt, rút một lần bảy mũi tên, xếp lên cung, nhắm mắt lại. Một giây nghe tiếng gió thổi qua, không khí vẫn đang lưu động, mỗi một hạt bụi đang bay qua đôi mắt nhắm chặt của hắn, cả Chu Huy cũng vô thức dừng chân không chạy tới —

Vài giây sau, Sở Hà không hề đoán trước xoay người, bắn cung!

Bảy mũi tên lao đi như sao băng, xé rách bầu trời, sau đó máu bắn tung tóe!

Thành công?

Sở Hà mở mắt, thấy Thích Già hiện ra giữa không trung, mỗi một cung tên đều không bị lãnh phí, toàn bộ cắm vào ngực, bụng, đùi của y; xung lực đẩy y ra xa, cho đến khi "Rầm!" một tiếng ngã lên tường.

Sở Hà giật mình, ngay sau đó ý thức được, không trúng chỗ hiểm!

Cung thủ thành đạo sẽ có bản năng bắn vào chổ hiễm, Sở Hà gần như không cần thời gian để phản ứng, lập tức rút mũi tên, Thích Già ở đối diện không hề tránh né, mũi tên vụt một tiếng đâm vào tim.

Máu chảy xuống dính lên bức tường bạch ngọc, từng giọt nhỏ xuống mặt đất.

Sở Hà đứng đó không nhúc nhích, từ góc độ của Chu Huy, có thể thấy bả vai và lưng của hắn, từng thớ thịt đang căng thẳng dần thả lỏng.

Ngay lúc hắn định bước tới kiểm tra thì Thích Già nhúc nhích.

Thích Già giơ tay, rút mũi tên đâm trúng tim ra, chậm rãi ngẩng đầu nhìn máu thịt rơi lộp bộp từ mũi tên.

Sau đó y chuyển sang nhìn Sở Hà, cười nói, "Chỉ bằng xương của con ma vật đó, cũng muốn làm ta bị thương?"

Con ngươi Sở Hà siết lại, trong chớp mắt gần như đứng hình, Thích Già từ từ đứng dậy, rút toàn bộ mũi tên khỏi cơ thể, điều khiển chúng chuyển hướng giữa không trung, bắn ngược trở về chủ!

— Ngay thời khắc mành chỉ treo chuông, Chu Huy chạy tới, trước khi những mũi tên đâm vào Sở Hà, giơ thanh đao bằng nanh thú, chặt đứt bảy mũi tên!

Sở Hà lảo đảo mấy bước, thở hổn hển ngạc nhiên nói, "Chu Huy, đó là xương của anh..."

Xương bể nát rơi xuống, trong ánh lửa không thấy rõ gò má cứng rắn của Chu Huy, chỉ thấy hắn đang nhìn Sở Hà.

Giây kế tiếp, Thích Già bay lên cao, vết thương bị mũi tên xuyên qua, dùng mắt thường cũng có thể thấy tốc độ lành lại của nó, máu thịt lộ ra khiến y trở nên vô cùng dữ tợn, trong khoảnh khắc nhào tới trước mặt Chu Huy!

— Keng!

Lưỡi đao giao nhau, lực đánh tạo thành vòng tròn khuếch tán, hung hăng đánh Sở Hà bay ra ngoài, nặng nề ngã xuống, hắn lập tức lảo đảo đứng lên, trước mặt là cơn lốc có đường kính cỡ 1m đang cấp tốc xoay tròn, đó là chiến khu của Chu Huy và Thích Già. Bởi vì cuộc chiến kịch liệt phóng xuất năng lượng, khiến cho nó có hai màu trắng và xám, kì dị đan vào nhau, tựa như một quả bom có thể phát nổ bất cứ lúc nào, biến thế giới thành từng mảnh nhỏ.

Khi đối chiến với ma tôn, Chu Huy đã tiêu hao rất nhiều năng lượng, bây giờ có thể chống đỡ được là do kiên cường mà thôi. Mà Thích Già thân là kim Phật sức mạnh vô biên, rất nhanh đã chiếm thế thượng phong, lúc Chu Huy chém xuống y vẫn có thể lấy thời gian vọt tới khoảng không, rút ra pháp trượng Kim Cang, nặng nề đánh một nhát vào Chu Huy, khiến đối phương quỳ rạp xuống đất.

Pháp trượng rất to, nặng ngàn cân, toát lên kim quang dày đặc, hoàn toàn không giống chày Hàng Ma được khảm đầy bảo thạch của Thần Hoàn Thiên Tư, đời đời truyền lại của Lạt Ma Tây Tạng. Chu Huy bị một nhát làm tổn thương nội tạng, còn chưa kịp đứng dậy, Thích Già lại vung trượng, khiến xương cốt của hắn vang lên tiếng gãy giòn tan.


Sở Hà nổi giận, rút mũi tên thứ mười hai, kiên quyết kéo dây cung!

— Đó là mũi tên cuối cùng, cũng là mũi tên Phượng Hoàng cốt duy nhất còn lại.

Phượng Hoàng cốt có thần tính, gần như có thể sử dụng thay cho thần cách, có công hiệu phá ma mãnh liệt. Nó không cần bắn trúng chỗ hiểm của Thích Già vẫn có thể tạo ra thương tổn rất lớn, đối với ma địa ngục Chu Huy cũng tương tự — Trước đây ở cuộc chiến thần ma, Chu Huy vượt qua ngàn binh tướng bay tới, Phượng Hoàng minh vương bắn ra mũi tên thứ mười một, bị Chu Huy dùng tay không bắt lấy, cả cánh tay liền cháy đen, suýt nữa lan tới tim.

Bởi vậy mũi tên này phải đảm bảo bắn trúng Thích Già, không được sơ sót quẹt trúng Chu Huy.

Sở Hà thở dốc, nhắm mũi tên, ngón tay giữ chặt.

— Cơ mà lúc này, Thích Già vừa nện một trượng xuống, Chu Huy phát ra tiếng rít gào đau đớn.

Trong tình thế cấp bách và nổi giận, đột nhiên hắn nhìn thần cách của ma tôn đang nắm trong tay, theo bản năng cắn một cái, nuốt vào!

Ngón tay của Sở Hà lệch đi, lạnh lùng nói, "Đừng nuốt!"

Nhưng đã quá muộn, sâu trong máu của Chu Huy có thú tính rất nặng, mà cùng đường làm liều là bản năng của ma thú, thần cách vừa đưa tới miệng lập tức nuốt xuống.

Ngay sau đó, hắn cảm thấy thực quản đau nhức như bị cháy, dạ dày co quắp muốn ói ra, hắn cắn răng nén lại, giơ tay chặn pháp trượng Kim Cang đang đánh xuống lần hai.

"Keng!" môt tiếng, tia lửa vẩy ra xa, Chu Huy hung hãn đứng dậy, uy vũ vung đao, mỗi một lần tấn công đều vung thành hình cung toát ra ánh sáng chói mắt, cả Thích Già cũng bị đợt tấn công dũng mãnh đẩy lùi ra sau.

— Không thể dừng lại.

Chu Huy biết mình không được dừng.

Tuy rằng trong bụng hắn giống như có một con quái thú cào xé dạ dày, đau đến mức không chịu nổi, nhưng hắn biết mình không thể dừng lại, một khi đứt đoạn hắn sẽ không đứng dậy nổi.

Hắn tin chắc thần cách của ma tôn có thể dùng được, tâm lý kì dị này an ủi hắn khiến hắn có được sự hung mãnh chưa từng có, vùng đan điền như có một sức mạnh lưu chuyển, chạy theo tứ chi bò lên cánh tay, một nhát chém bùng phát năng lượng mạnh gấp trăm lần!

— Keng!

Trong tiếng lưỡi đao giao nhau, thanh đao nanh thú mạnh mẽ chém đứt pháp trượng, không những thế còn chém đứt cánh tay của Thích Già.

Cánh tay rơi xuống, một giây sau, thanh đao của Chu Huy cũng vỡ vụn, hắn ném chuôi đao xuống đất, lập tức ọe một tiếng ói ra.

Không thể dung hòa thần cách của ma tôn, rốt cuộc trong cơn đau đớn ngắn ngủi, thần cách mang theo máu từ miệng hắn trào ra.

Chu Huy đau đớn toàn thân, không ngừng run lên, nhưng vẫn cố gắng vươn tay về phía thần cách nhễ nhại máu, ý muốn nuốt trở vào. Cơ mà Thích Già bị chém đứt cánh tay lảo đảo tiến tới, đạp lên thần cách màu xám đang phát sáng, lạnh lùng nói, "Ngu si đần độn, ngươi vốn dĩ không biết dùng nó, đúng không?"

Chu Huy vươn tay muốn đoạt lấy, nhưng ngay lập tức phun ra ngụm máu.

Thích Già vẫn giữ nguyên tư thế không nhúc nhích, tay còn lại giơ lên, thần cách dưới chân y xuất hiện một sợi dây màu xám nối vào lòng bàn tay, hóa thành một trái cầu đỏ rực.

Trong trái cầu có vô số điện lưu đang di chuyển, Thích Già cười lạnh một tiếng, cầm nó dập lên đầu Chu Huy.

— Ngay lúc này, Sở Hà nhắm mũi tên, bắn một phát.

Phượng Hoàng cốt xé gió lao tới, đâm thủng ngực Thích Già, cắm y vào tường bạch ngọc cách đó mấy thước!


"A!!"

Thích Già phát ra tiếng kêu đau đớn, mũi tên lấy mục tiêu phá ma làm trung tâm, cấp tốc đốt y cháy sạch.

Sự cố này Thích Già hoàn toàn không ngờ tới, bị bắn đi xa khiến thần cách tuột khỏi tay, rơi xuống đất. Sợ Hà nhặt lên bước về trước, đồng thời giơ tay ra sau, muốn rút thanh đao Phật cốt.

"Kết thúc rồi." Hắn nhìn chằm chằm Thích Già, gằn từng từ một.

Nhưng Thích Già run rẩy nắm mũi tên Phượng Hoàng cốt, khàn giọng nói, "Con sai rồi, Tiểu Phượng Hoàng thân ái của ta... Còn sớm lắm."

Ngón tay của Sở Hà vừa chạm tới chuôi đao, Chu Huy ở phía sau lảo đảo đứng dậy, sắc mặt kịch biến, "— Phượng Hoàng, mau tránh ra!"

Một giây đó Phượng Hoàng chỉ thấy mặt đất rung chuyển, sau đó một tiếng nổ phát ra. Trong lòng hắn biết không ổn, đang định thả người về trước nhưng đã không kịp nữa.

Đằng sau hắn, Kim Cang hộ pháp khổng lồ từ dưới đất chui lên, giơ hai tay bắt lấy Sở Hà.

— Triệu hồi Kim Cang hộ pháp!

Bên dưới Phật đường của vô sắc thiên, Thích Già đã làm xong triệu hồi con rối của Kim Cang hộ pháp từ lâu!

Chu Huy định tiến lên, lại chỉ nghe Thích Già lạnh lùng nói, "Đứng lại — Ngươi dám tiến một bước, ta sẽ bẻ tứ chi của Phượng Hoàng, ngươi có muốn thử không?"

Chu Huy hơi chần chờ, lại thấy Thích Già thật sự vung tay về phía Kim Cang hộ pháp. Ngay sau đó, Kim Cang hộ pháp lập tức bẻ ngón tay Sở Hà, các đốt ngón tay vang lên tiếng răng rắc.

Chu Huy thất thanh gọi, "Phượng Hoàng!!"

Thân thể của Sở Hà treo giữa không trung, mặt không còn một hột máu vì đau, mồ hôi túa ra như tắm, nhưng vẫn nhịn xuống không kêu lên, nhìn chằm chằm Chu Huy.

"Tôi... tôi không sao." Một lát sau hắn mới miễn cưỡng phát ra tiếng, "Tôi không sao hết."

Chu Huy cắn chặt răng đến mức muốn chảy máu, bỗng nhiên chuyển hướng về Thích Già, chỉ thấy y rút mũi tên khỏi ngực, ném xuống đất.

"Đúng là mỉa mai." Thích Già nói, "Năm đó vì ta mà rút xương, hôm nay lại dùng nó bắn vào thân ta... Đúng là quá mỉa mai rồi."

Y lảo đảo đứng lên, vì thiếu một cánh tay nên trông khá mất cân đối, vừa đáng sợ vừa hoang đường. Chu Huy thờ ơ nhìn y, nói, "Năm xưa hắn yêu ngươi, nhưng ngươi chỉ lừa dối và lợi dụng hắn, hôm nay hắn yêu ta, cho nên vì ta mà muốn mạng của ngươi, có cái gì sai?!"

Thích Già cười thành tiếng, thản nhiên hỏi, "Ngươi biết ta được sinh ra như thế nào không?"

Trên mặt Thích Già dính tro bụi, bên vai bị chém mất cánh tay mà máu chảy ồ ạt, nhưng trông y chẳng màng quan tâm, tiện tay phất một cái bên vết thương, máu liền ngừng chảy.

"Mấy vạn năm trước, địa ngục từng mảng di động, núi Bất Chu bị đánh hình thành khe núi sâu. Sau cơn động đất từ núi Tu Di thông tới vô sắc thiên, ngọc thai của Phượng Hoàng rơi xuống bên cạnh ma nhãn ở địa ngục, lúc đó đã bị nứt. Phật thông qua nhân quả nhìn thấy tất cả, không muốn Phượng Hoàng sinh ra ở địa ngục, vì vậy từ vô sắc thiên hạ giới xuống núi Bất Chu, bởi thế khai thông đường đi từ địa ngục lên vô sắc thiên."

"Lúc đó Phật quang vạn trượng, muôn vật hót vang, ma vật ở huyết hãi cúi đầu phục tùng. Khi Phật xuống tới ma nhãn, đang định nhặt ngọc thai trở về, lại thấy ngọc thai vỡ vụn, Tiểu Phượng Hoàng chui ra, trong nháy mắt âm thanh vang vọng, tiên nhạc vờn quanh, thần quang ngũ sắc phản chiếu rộng khắp đất trời."

"Khi Tiểu Phượng Hoàng phá xác chui ra phát lên tiếng kêu đầu tiên, Phật niệm khẽ động, nảy sinh lòng yêu thích và tín nhiệm không chê vào đâu được, ta liền ứng thời sinh ra từ thức thứ tám của y."

Thích Già cười cười, Sở Hà bị con rối Kim Cang hộ pháp giữ chặt hoàn toàn chấn động.

"Cho nên ngươi... chính là tâm ma của chính Phật vì nảy sinh lòng yêu thích mà sinh ra?" Chu Huy có chút hỗn loạn, dừng một chút lại hỏi, "Vậy sau khi trở về vô sắc thiên, ngươi làm cách nào để giấu thần Phật?"

Thích Già cười nói, "Ta sinh ra từ thức thứ tám, chiếm được thần thức và kim thân của Phật, khi trở về vô sắc thiên đương nhiên không có ai nghi ngờ... Ngoại trừ Bạt Đề tôn giả ngàn vạn năm trước đã tu cùng chính Phật từ núi Tu Di tới vô sắc thiên. Ngươi biết gì không, ma vật? Ngươi tấn công ta chính là bất kính với chính Phật, ở vô sắc thiên không có thiên lôi, nhưng ngay sau rời khỏi đây ngươi sẽ bị sấm sét khiển trách đó."

"Chờ ngươi chết rồi." Y nhìn Chu Huy, nói, "Năng lượng tuần hoàn ở ma nhãn chỉ còn một mình ta sử dụng, từ nay về sau chẳng còn thần Phật nào là đối thủ của ta, ta chiếm lấy toàn bộ núi Tu Di tới vô sắc thiên, từ giờ trở đi thành kẻ nắm giữ sinh tử duy nhất trên cõi đời này..."

Có thể vì nắm chắc phần thắng, Thích Già rốt cuộc thể hiện vẻ đắc ý chưa từng có — Mặt na uy nghiêm, bình hòa hoàn toàn biến mất sạch sẽ, thay vào đó là một khuôn mặt âm trầm tràn đầy dã tâm.

Y bước về trước nửa bước, theo động tác này, đuôi mắt Chu Huy giật một cái, xê dịch về phía thần cách của ma tôn rơi cách đó không xa.

"Đứng lại —" Thích Già lập tức lạnh lùng nói, "Ngươi muốn thấy Phượng Hoàng chịu đau đớn một lần nữa à?"

Chu Huy lập tức khựng lại.

"Nhưng mà ta sẽ không hoàn toàn giết chết Phượng Hoàng." Thích Già thản nhiên nói, "Dù sao cũng là đứa trẻ ta tự tay nuôi lớn, với cũng không giống ngươi... Có người nói Phượng Hoàng niết bàn rồi sẽ trở về hình dạng ngọc thai, sau khi phá xác sẽ không có ký ức của kiếp trước, cho nên ra tay với một Phượng Hoàng không còn như trước, sẽ có cảm giác gì?"


Y ngẩng đầu mỉm cười với Kim Cang hộ pháp, sau đó đi tới nhặt thần cách của ma tôn, cầm quả cầu màu xám ước lượng.

Thích Già lúc này đã cháy đen một nửa, mất một cánh tay, nhưng thần cách cấp tốc ngưng tụ thành hành ngàn con rắn điện chạy quanh; cách đó không xa, Chu Huy bị trọng thương liên tiếp đã kiệt sức, binh khí vỡ vụn, hai tay trống trơn, mặt và cổ đẫm máu, gần như cả thở cũng khó khăn.

Đối lập là gương mặt tươi sáng, khiến hắn trông có chút thảm thiết.

"Lúc nãy Phượng Hoàng nói kết thúc, ta nói vẫn còn sớm." Thích Già đi về phía Chu Huy, từ trên cao nhìn xuống, "Bây giờ mới thật sự là kết thúc."

Y giơ thần cách lên cao, ánh sáng hóa thành một con dao bằng điện, chiếu vào con ngươi co rút của Chu Huy.

Chu Huy hơi thở dốc, lui ra sau nửa bước, vô thức nhìn về phía Phượng Hoàng.

— Ngay sau đó phản chiếu trong ánh mắt, là ánh lửa đang bập bùng cháy.

"Tránh ra..." Sở Hà run rẩy nói trong ngọn lửa, sau đó hét lớn, "Chu Huy, tránh ra —!"

Thích Già ngẩng đầu, trong nháy mắt sắc mặt trở nên nghi hoặc.

Toàn thân Phượng Hoàng đột nhiên dấy lên ngọn lửa, nhiệt độ cao làm cháy bàn tay khổng lồ của con rối, đứt đoạn rơi xuống; cùng lúc đó, ngọn lửa trong không trung bay tán loạn, biến thành một con Phượng Hoàng rực rỡ.

"Chân thân của Phượng Hoàng?" Thích Già ngạc nhiên hỏi, "— Sao có thể, chân thân của Phượng Hoàng đã bị trời phạt thiêu cháy rồi mà!"

Nhưng một giây sau, bàn tay khổng lồ còn lại của con rối cũng như ngọn núi đổ sụp, ầm ầm rơi xuống, Sở Hà lao vút lên trong đá vụn, thân thể bị hư ảnh của Phượng Hoàng bao lấy, trong nháy mắt lao tới đỉnh đầu Thích Già.

"Không hoàn toàn... bị thiêu cháy." Giọng nói của Sở Hà tuy run rẩy, nhưng trong ánh lửa vô cùng bình tĩnh, "Ta đem hài cốt chôn dưới một ngọn núi ở nhân giới, do Đại Bàng Kim Sí Điểu canh giữ mấy trăm năm qua, chính là để đề phòng ngày hôm nay..."

Chu Huy chợt ý thức cái gì, xông tới bắt vai Sở Hà, "Chờ đã! Em định làm gì? Chẳng phải nói giao cho anh sao?!"

Sở Hà nhìn Chu Huy, hồi lâu vươn ngón tay lạnh lẽo trong lửa nóng, vỗ lên gương mặt anh tuấn của người đàn ông đang nổi giận này, "Nếu... nếu tôi hóa thành một trái trứng... anh sẽ nhặt tôi về chứ?"

Chu Huy phát ra tiếng rít gào tức giận cùng cực, ngay sau đó dưới chân rung mạnh, đẩy hắn và Thích Già ngã xuống!

— Là núi Himalaya.

Dưới vực sâu của núi Himalaya, hài cốt của Phượng Hoàng rung chuyển kịch liệt, phát ra tiếng chấn động khắp đất trời.

Địa ngục, ma nhãn ở núi Bất Chu.

Ma Ha trượt một cái, đỡ lấy vách núi mới miễn cưỡng đứng dậy, ngạc nhiên nói, "Là núi Himalaya bị sạc lở?"

Bên cạnh hắn cách đó không xa, Già Lâu La đang ngồi xếp bằng trong động, tay đẩy Phật châu, thản nhiên nói, "Không, Phượng Hoàng cốt muốn chui ra."

"... Phượng Hoàng cốt?"

Ma Ha đứng hình, đột nhiên ý thức được cái gì, "— Chờ đã, Phượng Hoàng cốt muốn chui ra là có ý gì?"

Già Lâu La nhắm mắt, không phản ứng với câu hỏi của anh mình. Ma Ha vì thế bước tới, giật lấy sợi Phật châu, đẩy ngã em trai, nhét vào miệng hắn, nắm cổ áo hỏi, "Tao hỏi mày đó, mày nói vậy là sao?!"

"Khụ khụ!" Già Lâu La bị Ma Ha siết tới ho khan, một lát sau mới vất vả lấy được sợi Phật châu ra khỏi miệng, thở hổn hển nói, "Anh nghĩ tại sao em lại phải ở núi Himalaya?"

Ma Ha giật mình.

"Em làm dẫn đường ở núi tuyết, khi gặp tuyết lở sẽ bảo bọn họ hướng về di hài của Phượng Hoàng cầu xin, sau đó em sẽ cứu họ. Khi đứng giữa ranh giới sinh tử, lời cầu nguyện của con người là thành khẩn nhất, em đã góp nhặt nguyện lực trong mấy trăm năm, mới có thể giữ cho di hài không mất đi thần tính..."

Ma Ha cắt ngang lời hắn, "Tại sao phải làm vậy?"

Già Lâu La bị anh mình nắm cổ áo, thần thái cũng chẳng chật vật, rất trấn định nhìn gương mặt xinh đẹp tràn ngập tà tính của Ma Ha.

"Rất đơn giản." Hắn bình tĩnh nói, "Nếu cả di hài cũng bị mục, lấy cái gì để niết bàn?"

Hết chương 65.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận