Thắp Đèn Chiếu Hoa Đào

Hãy để anh nhìn thấy em ra đời trước khi anh biến mất.

Một tuần sau, Bắc Kinh.

Chu Huy ngồi trong phòng bệnh, thân trên trần trụi dưới nắng sớm trông vô cùng cường tráng, nhưng cơ thể lại chằn chịt vết thương lớn nhỏ.

Những vết thương đó có cái đã khép lại, có cái vẫn còn nứt ra vô cùng khủng khiếp, có thể thấy bắp thịt và huyết quản đỏ tươi dưới da. Nhưng hắn không thèm để ý, giống như hắn không cảm thấy đau vậy, chỉ lẳng lặng mở bàn tay.

Trong lòng bàn tay có một quả trứng.

Cửa phòng bị đẩy vào, Vu Tĩnh Trung đi tới, cầm gói thuốc lá để lên tủ đầu giường, "Lão Chu."

Chu Huy nhướng mày, trong mắt không hề che giấu vẻ lo lắng, "Xử lý xong rồi?"

"Ừ, Ngô Bắc, Thần Hoàn với cửu vĩ hồ đều trở về từ thành phố H rồi, những công việc phải giải quyết sau cùng thì giao cho Long Cửu xử lý. Bây giờ vòng phòng vệ và Càn Khôn trận ở Bắc Kinh tạm thời do Tư Đồ Anh Trì chịu trách nhiệm, Nhan Lan Ngọc cũng có thể giúp một chút."

Chu Huy gật đầu, Vu Tĩnh Trung muốn nói lại thôi, một lúc sau lại gọi, "Lão Chu."

"Cái gì?"

"Anh... anh định làm gì?"

Vũ Tĩnh Trung cuối cùng cũng hỏi ra, nhất thời có một cảm giác thoải mái phức tạp. Nhưng mà hắn thấy Chu Huy tiều tụy, sắc mặt đầy lệ khí, nỗi lo nặng nề im hơi lặng tiếng đặt trong lòng.

"Tôi?" Chu Huy lạnh lùng nói, "Anh nghĩ trạng thái này của tôi có thể trở về đi làm à?"

"Tôi không phải ý đó, chỉ là thấy anh cả ngày muộn phiền ngồi trong phòng bệnh..."

"Có vấn đề gì?"

Vu Tĩnh Trung nghẹn lời, không có lời nào để đáp, ngây ra một hồi mới lấy thuốc lá ra hút. Ai biết hắn vừa móc bật lửa, Chu Huy đã lập tức ngăn lại, chỉ vào quả trứng, "— Phượng Hoàng đang ở đây!"

"..." Vu Tĩnh Trung hậm hực bỏ điếu thuốc vào trong bao, "Tôi nghe nói để trứng nở phải tốn rất nhiều năm?"


Chu Huy không đáp.

"Lão Chu, anh định cứ như thế này mấy trăm năm à? Một mình buồn bực, tìm một góc rúc vào ấp trứng, lỡ như trứng không nở mà anh thì chết già rồi biết làm sao? Lỡ như trứng nở, Phượng Hoàng lại không chấp nhận anh thì sao? Anh cũng phải tìm vài chuyện để làm đi, dù sao cũng phải thay đổi tâm trạng, tìm ý nghĩa của cuộc sống chứ. Tuy rằng anh sống lâu hơn con người..."

"Anh muốn ăn đập?" Chu Huy ngắt lời hỏi.

"Không, không, tôi là muốn tốt cho anh." Vu Tĩnh Trung tận tình khuyên bảo, "Chính vì anh còn sống rất lâu, cho nên nhất định phải tìm cho mình một hy vọng, mới có thể chống chọi với tháng năm dài vô tận, anh xem anh còn hai đứa con trai, đều là con ruột của anh với Phượng Hoàng sinh..."

Chu Huy đập tay lên tủ đầu giường, làm cái tủ sụp xuống trả lời Vu Tĩnh Trung.

Vu Tĩnh Trung lập tức im bặt.

Trong phòng bệnh tĩnh lặng chốc lát, Chu Huy rốt cuộc cũng lên tiếng, hắn nặng nề nói, "Tôi muốn ra ngoài một thời gian."

Vu Tĩnh Trung vốn chuẩn bị tông cửa chạy đi bất cứ lúc nào, nghe nói thế, chân lập tức khựng lại, hỏi, "Đi đâu?"

"Địa ngục, sông tro ở núi Bất Chu, thành lũy vạn lý ở lưu ly thiên, thần điện sông băng ở núi Tu Di, còn có di chỉ chuông Kim Cang năm đó bị vỡ. Nơi đến có thể rất nhiều, nhưng thời gian rất dài, có thể tớicuối cùng không còn chỗ để đi, sẽ quay lại nhân giới."

Chu Huy cười tự giễu, "Anh đừng lo sẽ bị cắt đứt liên lạc, tôi cứ cách mười tám năm sẽ quay lại một lần. Chưa có bao nhiêu cái mười tám năm thì anh cũng già rồi, nếu anh chết, tôi sẽ vớt anh ở địa ngục lên, nói không chừng còn uống được chén rượu, tìm cho anh một nhà giàu sang để đầu thai."

Vu Tĩnh Trung nhìn hắn một lát, "... Cám ơn anh."

"Còn tổ một." Chu Huy nói, "Có thể giao cho Già Lâu La. Thằng nhóc này sức lớn ăn ít, trời sinh là một đứa bị ngược, hơn nữa ở tính cách, có chỗ cũng tốt, rất giống Phượng Hoàng..."

Hắn dừng một chút, thở dài.

"Tôi cũng không biết Phượng Hoàng chừng nào mới nở, qua một năm lại thêm một năm. Trước đây tôi sống cùng Phượng Hoàng ở u minh cả ngàn năm, ngoại trừ ở đó rất tối với không có gì cả ra, người một nhà sống rất yên vui, hình như thời gian cứ thế trôi qua rất nhanh. Lúc đó chưa bao giờ nghĩ tới, thời gian lại dài dằng dặc như vậy..."

Vu Tĩnh Trung nghe xong, trong lòng không biết là cảm giác gì, muốn khuyên nhủ nhưng không biết nói sao, chỉ cảm thấy cổ họng nghèn nghẹn, mũi cay cay.

Nhưng trên mặt Chu Huy không có nét đau khổ hay tuyệt vọng. Hắn vuốt ve quả trứng trong tay, hồi lâu mới im lặng thở dài.


Nghe ra bên trong có một thứ gì đó rất nặng, lại hoàn toàn không có tung tích gì, nhẹ như khói như mây tan vào trong không khí.

Vu Tĩnh Trung rốt cuộc rút điếu thuốc ngậm vào miệng, nhưng không đốt lên, đi tới vỗ vai Chu Huy.

"Chừng nào đi thì báo với anh em một tiếng, để mọi người tiễn anh với Phượng Tứ."

Chu Huy cười cười không nói.

Bên ngoài nắng vàng chiếu rọi, hương hoa bay thoang thoảng, nhưng người đàn ông ngồi trong phòng bệnh này lại như ở một thế giới khác.

Khi hắn ngồi trong thế giới của riêng mình, ở đó chỉ có hắn và quả trứng kia, cùng với vô số hồi ức đặc sắc, khó quên giống như sóng triều cuộn tới trong lòng.

.

Mấy ngày Chu Huy nằm viện không ai dám tới quấy rầy, Vu Tĩnh Trung mở hàng tới thăm, Nhan Lan Ngọc, Ngô Bắc, Tư Đồ Anh Trì, Thần Hoàn Thiên Tư cũng lục tục tới.

Mấy người kia cũng tạm được, tới lượt Thần Hoàn Thiên Tư vào thăm, có thể Chu Huy nhớ tới lúc hắn còn nhỏ, được Phượng Hoàng nhặt về nuôi, vuốt tóc hắn không nói tiếng nào, một lát sau mới bảo, "Sau này chỗ của ngươi có chuyện gì, thì tìm Già Lâu La nhờ giúp, biết chưa?"

Thần Hoàn Thiên Tư phá lệ ngoan ngoãn gật đầu, đường nhìn chuyển sang quả trứng trong tay hắn, hỏi, "Vậy ngươi bình thường có về không?"

"Sau này rồi nói."

"..." Thần Hoàn chớp mắt, "Ò."

Hắn có vẻ vô cùng khó chịu, nhưng trước đó đã bị Ngô Bắc và Tư Đồ Anh Trì ân cần dạy bảo, cho nên cố gắng giấu đi. Cơ mà không thể nào qua được mắt Chu Huy, hai người trầm mặc trong chốc lát, Chu Huy vươn tay vỗ đầu Thần Hoàn Thiên Tư, cảm khái nói, "Đứa nhỏ này giờ đã lớn rồi, mới chớp mắt thôi mà..."

Mặc dù mọi người nói trước khi Chu Huy đi nhất định phải chào một câu, nhưng hôm Chu Huy rời khỏi nhân giới, cũng chẳng báo với ai.

Hắn rời khỏi bệnh viện trong đêm khuya, xuyên qua thủ đô lập lòe đèn neon và ngoại ô vắng vẻ lạnh lẽo, từ từ đi vào hư không, hướng về đường chân trời, nơi đó có một cột biên giới bị che lấp mờ mờ ảo ảo.


"Này." Phía sau đột nhiên có người gọi.

Bước chân Chu Huy dừng lại.

"Đi mà không chào không phải phong cách của ngươi, không có khí chất thì đừng cos tiểu thanh tân lưu lạc, quay lại ở bệnh viện thêm mấy bữa đi?"

"Hồ Tình." Chu Huy quay đầu lại, nói, "Ta vẫn luôn thắc mắc, tính theo thời gian mười tám năm chúng ta sẽ không gặp mặt, ngươi có thể cho ta một câu trả lời chắc chắn không?"

Sau lưng hắn, Lý Hồ mặc một chiếc đầm bó sát màu đỏ, tóc dài quyến rũ, phong tình vạn chủng, thướt tha đứng dưới trời sao, móng tay sơn màu xanh nhạt quyến rũ sờ bên môi.

"Bọn ta thật sự chưa từng ngủ với nhau." Nghe vậy cô cười tủm tỉm nói.

Chu Huy nói, "Không phải cái này."

"Ảnh khỏa thân của Phượng Hoàng ta đã nộp hết rồi, không có giữ làm của riêng."

"Cũng không phải cái đó."

"... Ta tình nguyện ở nhân giới làm việc với các ngươi không phải để dụ dỗ Vu Tĩnh Trung, tuy rằng lúc trẻ có dụ, thiếu chút nữa bị nữ quỷ đánh một trận, sau đó nghĩ lại thấy mất mặt quá cũng không nói ra..."

"Ta biết." Chu Huy nói, "Lão Vu đã nói với ta rồi."

Lý Hồ nghiêng đầu, có chút nghi ngờ hỏi, "Vậy ngươi muốn biết cái gì? Mấy lần ta hẹn người ta qua đêm đều hồi báo cho Phượng Hoàng rồi, còn bí mật gì nữa?"

Chu Huy nhìn cô từ trên xuống dưới, ánh mắt dừng lại ở khe ngực sâu như rãnh Mariana chốc lát, rốt cuộc hỏi, "Bản thân ngươi là hồ ly đực, cũng hợp với cơ thể của nam hơn, hai năm qua cải trang thành nữ có phải là để dễ tiếp xúc với Trương Thuận hơn hay không?"

Lý Hồ nhìn chằm chằm Chu Huy, thật lâu sau không nói gì, thân hình đột nhiên biến hóa, biến thành một thiếu niên trắng trẻo kéo chín cái đuôi dài.

"Ta đổi ý rồi, ngươi vẫn là mau cút đi tốt hơn." Hắn mặt không đổi sắc nói, "Bai cưng, tại sao Phượng Hoàng chỉ tìm ngươi ngủ chung nhưng nhất quyết không chịu ngủ với ta?"

Chu Huy cười to, phất tay chào hắn, lòng bàn tay nắm chặt trứng Phượng Hoàng, trong gió đêm toát lên ánh sáng nhu hòa.

Hắn hướng về bia nhân giới phía xa, dưới ánh mắt phức tạp của Hồ Tình, biến mất trong màn đêm.

Sau khi Ngụy Phật chết đi, chính Phật hồi vị, vô sắc trở về vị trí cũ, Phật truyền chỉ xuống núi Tu Di dừng chiến, tứ ác đạo cuối cùng cũng được thở sau mấy ngàn năm liên tục bị thiên đạo chinh chiến.

Tộc A Tu La bị thương nặng, không còn là bá chủ thống trị tứ ác đạo.


Ở địa ngục có rất nhiều sinh vật, khoáng sản tài nguyên phong phú, sức kiểm soát của A Tu La giảm xuống, có rất nhiều nơi thoát khỏi quyền kiểm soát của bọn họ, ma vật được tự do trở về núi Bất Chu và huyết hải, đến nỗi khung cảnh tan hoang xác xơ giờ đã tràn đầy sức sống.

Lưu ly thiên, tầng cuối của tam thập tam thiên, nơi gần địa ngục nhất, bởi vì hai bên chiến đấu không ngừng một ngàn năm mà chẳng mọc nổi một cọng cỏ, rốt cuộc cũng trở về khung cảnh yên ả bình hòa vốn có của thiên đạo. Bầu trời xanh lam, tường thành cao chót vót, Chu Huy dọc theo con đường uốn lượn bước lên cầu thang bạch ngọc, ngón tay chỉ về tòa thành phía trước, cười nói, "Đây là nơi anh cầu hôn em nè, Phượng Hoàng, lúc đó em xém nữa dùng mũi tên bắn chết anh, em nói xem nguy hiểm cỡ nào."

Quả trứng trắng như ngọc vẫn nằm trong lòng bàn tay ấm áp của hắn, tỏa ra ánh sáng nhu hòa.

Chu Huy đứng một hồi, lại bước lên.

Bước chân đạp lên chiến trường tĩnh lặng sau một ngàn năm dài ròng rã, gió từ từ thổi qua, mang theo cơn lạnh xót thương và xơ xác khi đoàn nhân mã xung phong liều chết chạy tới từ phương xa.

Chu Huy đi qua từng tầng của tam thập tam thiên, mãi cho đến khi tới băng nguyên dưới chân núi Tu Di, trong không khí là bông tuyết to như lông ngỗng vụt bay theo cuồng phong. Hắn giơ tay che mắt, nhìn Phật đường nguy nga ở trên đỉnh núi Tu Di xa xa, lẩm bẩm nói, "Đây là nơi em phát đại nguyện sao?"

Hắn nhìn quả trứng, tựa như muốn xuyên qua vỏ trứng, nhìn thấy tiểu Phượng Hoàng nằm im.

"Đi một bước, dập đầu một cái, cho đến khi tới Phật đường, tâm nguyện sẽ được thần Phật khắp trời nghe thấy..." Chu Huy cất quả trứng vào trong túi, lẩm bẩm, "Hừ, nghe thấy thì có ích lợi gì, vợ của ta là chim thần thái cổ, lại chẳng bị thần Phật nào quản lý."

Mặc dù nói thế, nhưng hắn vẫn đi một bước, quỳ xuống như có lệ dập đầu một cái, lại đứng lên đi một bước, quỳ xuống dập đầu một cái.

Những vết thương chí mạng khi đối chiến với Thích Già vẫn còn chưa lành hẳn, tuy rằng hoạt động bình thường không có ảnh hưởng, nhưng lặn lội một thời gian dài vẫn là một chuyện cực nhọc. Chu Huy đi một hồi, lại dừng một hồi, trốn sau mấy tảng đá tránh gió tuyết, sau đó đi tiếp; hắn đi từ chân núi lên sườn núi, vượt qua núi tuyết dốc ngược, hướng về đỉnh núi Tu Di tiến bước, cả đường đi quanh co uốn lượn, tựa như trong đất trời chỉ còn hắn là kẻ lữ hành cuối cùng.

Chu Huy rốt cuộc đi qua băng nguyên, cả đường dập đầu lạy tới trước Phật đường, đứng lên phủi tuyết dính trên vai, trước ngực và trên đùi. Các tăng nhân ở trên núi Tu Di đều biết hắn là ai, tự động tránh né, chẳng ai xuất hiện, bởi vậy sân trước Phật đường trống trơn, khói nhang lượn lờ, chỉ có một mình Chu Huy đứng đó, nhìn tượng Phật ở sâu bên trong Phật đường hồi lâu.

"Lần trước em phát nguyện ở đây?" Chu Huy hỏi Phượng Hoàng.

Quả trứng vẫn nằm trong túi Chu Huy, không có một chút động tĩnh.

Chu Huy lắc đầu cười cười, cũng không cầu nguyện. Hắn bị mười tám hộ pháp Kim Cang và thần Phật Bồ Tát nhìn chằm chằm, xoay người, tiếp tục dập đầu, hướng về phía thần điện của Phượng Hoàng ở trên núi tuyết.

"Anh không xin thần Phật, chỉ xin em."

Trán của Chu Huy chạm vào tuyết dưới đất, để lại dấu rất sâu. Phía trước là thần điện nguy nga, cao đụng trời; phía sau là dấu chân kéo dài tới sông băng, bị gió tuyết từ từ vùi lấp.

"Phượng Hoàng thân ái của anh, dù phải chờ tới lúc anh hấp hối, cũng xin em cho anh được gặp em một lần cuối cùng."

"Để một phút trước khi anh biến mất, có thể nhìn thấy em ra đời."

Hết chương 67.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận