Thắp Đèn Chiếu Hoa Đào

Tiểu Phượng Hoàng thám hiểm ký.

Sáng hôm sau, một chiếc xe Bentley đen lái về phía tòa cao ốc màu xám của tổ đặc biệt, tiếp đó vững vàng dừng lại, Chu Huy ôm Tiểu Phượng Hoàng bước xuống.

Chu lão đại mặc áo da, đeo kính râm, chân dài, đứng ở đó trông như ngôi sao Holywood. Khác với ngày thường chính là một tay xách mấy cái túi, một tay bế đứa nhỏ cỡ 5-6 tuổi, cả người bọc trong áo sơmi của Chu Huy, lộ ra khuôn mặt nhỏ bé, đeo kính râm của người lớn, bởi vì chiếc kính quá lớn nên chỉ có thể treo trên mặt, trông như có thể rớt xuống bất cứ lúc nào.

Cảnh vệ trông cửa thoáng qua vô số suy đoán của phim Hàn lúc tám giờ trong đầu, mắt ánh lên sự nhiều chuyện, "Chu lão đại, đứa trẻ này là..."

Chu Huy nghiêm nghị nói, "Chào tổ trưởng tổ bốn đi."

Cảnh vệ thiếu chút nữa rớt hai con mắt ra ngoài, chỉ thấy tổ trưởng tổ bốn mờ mịt nhìn lại qua kính râm, nghiêng đầu vô tội nói, "...A?"

Chu Huy ôm Tiểu Phượng Hoàng xuyên qua đại sảnh, hướng về phòng làm việc của mình.

Theo bước chân của hắn, vô số scandal buồn vui lẫn lộn, màu sắc rực rỡ vang lên xung quanh, lấy hắn làm trung tâm, từ bốn phương tám hướng bay về phía đơn vị 547, tốc độ nhanh như đường truyền internet 10TB/s. Chu Huy vẫn chưa bước vào phòng làm việc, hai tổ viên đứng trước cửa để điện thoại xuống, ánh mắt vô cùng kinh ngạc nhìn Tiểu Phượng Hoàng, "Chu lão đại, đây là..."

Chu Huy nói, "Tổ trưởng tổ bốn."

Dưới ánh mắt khó tin của tổ viên, Chu Huy bước vào phòng, "Rầm!" một tiếng đóng cửa.

.

"Ngoan ngoãn ngồi yên, đừng nhúc nhích, chúng ta thay quần áo... Tiểu Phượng Hoàng!" Chu Huy cầm bộ quần áo trẻ con, nhức đầu nói, "Quay lại đây, ngồi yên!"

Tiểu Phượng Hoàng mới được thả lên ghế, liền trượt xuống chạy khắp phòng. Con chim thần này đã thể hiện đủ sự hoạt bát hiếu động của một đứa con nít, tiềm chất hiếu kỳ cực mạnh, mặc dù áo sơmi của Chu Huy kéo dài sườn sượt trên mặt đất ảnh hưởng tới sự đi lại, nhưng Tiểu Phượng Hoàng vốn dĩ là biết bay, hổn hển bay từ phòng khách qua phòng giải khát, từ phòng giải khát lại hồng hộc bay tới phòng ngủ, lúc Chu Huy chạy tới đã thấy Tiểu Phượng Hoàng đang leo lên tủ, đứng ở dưới vừa lúc nhìn thấy cái mông nhỏ của nó, theo động tác leo lên mà lắc một cái.

"Tiểu Phượng Hoàng!" Chu Huy bế nó xuống, "Đừng leo nữa, thay quần áo trước đã!"

Tiểu Phượng Hoàng thích chỗ cao là bản năng, lập tức tránh thoát leo lên tủ.

Chu Huy cũng rất bất đắc dĩ, nhét bộ quần áo vào túi, hai tay cưỡng ép bế Tiểu Phượng Hoàng, giữ chặt trên giường, đầu gối đè lên không cho nó trốn thoát, vất vả lắm mới cởi được cái áo sơmi rộng thùng thình khỏi người nó.

Áo sơmi này là sáng nay Chu Huy tùy tiện lấy bọc lên người Tiểu Phượng Hoàng, sau đó chạy tới trung tâm mua sắm mua mấy bộ quần áo trẻ em, tới phòng làm việc mới có cơ hội để thay. Ai ngờ Tiểu Phượng Hoàng có tính lệ thuộc vào mùi quần áo của Chu Huy, vừa dùng sức đẩy Chu Huy ra vừa gào khóc, đánh chết cũng không chịu thay quần áo mới.

Bên này thì đang ầm ĩ, bên kia thì cửa phòng làm việc bị đẩy vào. Vu Tĩnh Trung ló đầu vào nói, "Đồng chí Chu, bên ngoài đang nói anh ngoại tình sau lưng Phượng Tứ, đưa con riêng tới đi làm..."

Giọng nói hơi ngừng lại, Vu Tĩnh Trung trợn mắt há mồm nhìn Tiểu Phượng Hoàng trần truồng ở trên giường quấy khóc, cùng với Chu Huy tay cầm quần áo giơ lên, đè chặt Tiểu Phượng Hoàng.

"Đây không phải con riêng của tôi! Anh tới làm gì? Nói gì nói lẹ, tôi còn đang bận!"

"..." Tam quan của Vu Tĩnh Trung hoàn toàn đổi mới, hồi lâu mới run run nói, "Chu, Chu Huy, anh không thể làm vậy, đây, đây là phạm pháp, quá biến thái..."


"Sao rồi sao rồi?" Trương Thuận ở sau lưng Vu Tĩnh Trung thò đầu vào, "Tôi đã nói Chu Huy sẽ không làm chuyện... Chu Huy! Anh đang làm cái gì vậy?! Cái đồ không bằng cầm thú kia!!"

Mười phút sau, Chu Huy dùng khăn lông nhúng nước lạnh che mũi, ngồi trên ghế sô pha thở một hơi.

Tiểu Phượng Hoàng rốt cuộc cũng thay xong bộ quần áo, ngoan ngoãn ngồi trong lòng hắn, giương mắt nhìn Chu Huy.

"Trương Thuận, cậu quá xúc động, phải hỏi rõ ràng rồi hãy ra tay, lỡ Chu Huy không phải là luyến đồng thật..." Vu phó đột nhiên nghĩ Chu Huy có phải luyến đồng không thì cũng khó nói, vì vậy lúng túng sờ mũi, ho khan một tiếng, "... Lỡ hắn không làm chuyện mà cậu đã nghĩ... tùy tiện ra tay đánh người là không tốt, lần sau không được làm như vậy nữa."

Trương Thuận một mình chiếm cả ghế sô pha, chỉ vào con mắt đen sì của mình, bi phẫn nói, "Còn vết này của tôi thì sao?!"

Vu Tĩnh Trung an ủi, "Cậu bị anh hai dạy dỗ, có cái gì mà nói?"

Tiểu Phượng Hoàng lập tức nhe răng với Trương Thuận, uy hiếp mười phần, ngươi mà còn dám đánh Chu Huy thì ta sẽ cho ngươi biết tại sao nước biển lại xanh!

Thế giới loài người chính là tàn nhẫn như thế, Trương nhị thiếu gia vì để bảo vệ anh mình, vững vàng ra tay đánh Chu lão đại ra ngoài ngoại tình, kết quả lại bị chính anh mình đánh một trận, trái tim thủy tinh của Phật nhất thời bể thành từng mảnh.

"Ngoan, không có đau, không đau thật..." Chu Huy ôm Tiểu Phượng Hoàng hôn hôn, cẩn thận vuốt lại mái tóc xốc xếch, dịu dàng nói, "Anh với Vu phó có chuyện để bàn, em chơi một mình một lát được không?"

Tiểu Phượng Hoàng ôm cổ Chu Huy, quay đầu nhìn trộm Trương Thuận, ý là nếu ta đi, hắn ăn hiếp ngươi thì sao?

Trái tim bể nát của Trương Thuận sắp có xu hướng biến thành bột, Chu Huy vội vàng hứa hẹn, "Không sao đâu, hắn cũng bị em đánh rồi, sẽ không dám nữa. Nếu hắn dám nhào tới, anh sẽ không khách sáo nữa, ok không?"

Mặt Trương Thuận đen như nhọ nồi, trong lòng nghĩ, họ Chu này quả nhiên không có gì tốt, nhanh như thế đã gạt được anh mình rồi, Thích Già muốn diệt hắn đúng là có lý do chính đáng... Mẹ nó, sao Thích Già lại không thành công chứ? Làm nhiều năm như vậy cũng không hại chết nổi con ma vật này, ngụy Phật bị giết chết đúng là không oan!

Nhưng mà Tiểu Phượng Hoàng không hiểu nổi suy nghĩ trong đầu Phật tổ, Chu Huy dỗ cả buổi nó mới uất ức gật đầu, bị ôm ra ngoài, ra tới cửa còn nhìn Trương Thuận vô cùng đề phòng.

"Anh tôi trừng tôi! Ảnh còn trừng tôi!" Trương Thuận giữ Vu Tĩnh Trung không tin nổi nói, "Ảnh bị Chu Huy lừa đi mất rồi! Ảnh vì Chu Huy mà trừng tôi!"

"Vừa rồi hắn còn vì Chu Huy mà đánh cậu đấy, Phật tổ." Vu Tĩnh Trung an ủi, "Cứ để hắn trừng thôi, sau này coi chừng sẽ quen..."

.

Chu Huy không muốn ôm Tiểu Phượng Hoàng lên lầu, sẽ kéo nhiều sự chú ý hơn, liền bế Tiểu Phượng Hoàng về phòng làm việc trước kia của Phượng Tứ.

Phòng làm việc của tổ trưởng tổ bốn là nơi cấm kỵ của quốc an, có cả thang máy riêng. Sở dĩ là khu cấm kỵ, là vì trước kia Phượng Hoàng thỉnh thoảng giá lâm tới văn phòng vào giờ Mão(1), sẽ luôn có mấy ông thủ trưởng quân ủy tới trước cửa run run thắp nhang, cầu nguyện, xin quẻ, phòng làm việc hàng năm luôn bao vây trong khói nhang, rất có sắc thái của hoạt động mê tín.

(1) Từ 5h tới 7h sáng.

Mặc dù đã lâu rồi không dùng, nhưng Vu Tĩnh Trung vẫn thường xuyên cho người tới quét dọn, trong phòng làm việc vẫn rất sạch sẽ. Dưới đất trải thảm màu xám, một hàng ghế sô pha kê sát tường, trên bệ cửa sổ là mấy chậu cây nửa khô. Kinh thư và mai rùa ném tùy ý trên bàn — Đó là đồ của Phượng Hoàng minh vương, trước đây nếu chán quá sẽ lấy ra tính nhân quả cho vui.


Chu Huy bế Tiểu Phượng Hoàng để lên ghế sô pha, đưa cho nó quyển tranh mới mua trong tiệm quần áo hồi sáng, cười nói, "Nửa tiếng nữa anh tới đón em, được không?"

Tiểu Phượng Hoàng xoa xoa đầu ngón tay, túm lấy cơ thể nhỏ bé, hồi lâu mới khẽ gật đầu.

Chu Huy đứng dậy, lui ra sau hai bước rồi đột nhiên đứng lại.

"Nơi này là... phòng làm việc trước đây của em. Sau khi Ma Ha bị trời phạt thì chúng ta tới nhân giới, bắt đầu từ từ giúp em trả công đức, sau khi Vu phó gia nhập tổ đặc biệt thì phòng làm việc của em được sắp xếp ở đây, chúng ta thường xuyên ở đây khóa cửa hẹn hò..."

"Sau đó có một lần em trồng nhân sâm ở đây, bị Tư Đồ Anh Trị và cửu vĩ hồ chạy tới trộm ăn sạch, còn lấy củ cà rốt chôn xuống hòng gạt em, bị em phát hiện ra, thế là dí theo họ đuổi đánh tới mấy dặm..."

Tiểu Phượng Hoàng ngơ ngác nhìn Chu Huy.

"Thôi." Chu Huy cười, "Không nhớ ra cũng không sao, em sống vui vẻ là đủ lắm rồi."

Hắn khom người xoa lên mái tóc mềm mại của Tiểu Phượng Hoàng, rồi hôn lên trán nó một cái, "Nửa tiếng sau sẽ quay lại, em ngoan nha." Nói xong thì xoay người ra ngoài, đóng cửa lại.

.

Két một tiếng, Tiểu Phượng Hoàng nhìn cánh cửa khép lại, trong ánh mắt tràn đầy sự nghi ngờ.

Hồi lâu nó mới ngẩng đầu lên, nhìn xung quanh.

Phòng làm việc của mấy tổ trưởng đều có phong cách riêng, ví dụ Chu Huy trông là một người có cá tính phách lối, nhưng phòng làm việc của hắn vẫn rất ngăn nắp, bàn gỗ màu đỏ bình phong sơn thủy, Càn Khôn trận thiết lập ngay khu vực mình có thể nhìn thấy, vào thời khắc mấu chốt sẽ không xảy ra chuyện rắc rối. Ngô Bắc mặc dù hằng năm làm đại ca băng đảng bôn ba ở Đông Bắc, nhưng mỗi lần lên kinh đều mang theo vũ khí có sức sát thương cao còn có chút quái dị, lâu ngày phòng làm việc trở thành phòng triển lãm súng, cả Vu phó cũng có lúc chạy vào trộm mấy thanh đi xài.

Trong phòng làm việc của Tư Đồ Anh Trị có hai tủ quần áo, một cái rất to, đựng tất cả quần áo đắt tiền, bởi vì trông như Taobao nên lúc nào cũng bị Thần Hoàn Thiên Tư cười nhạo; tủ nhỏ thì đựng quần áo lót, lúc nào cũng khóa lại, chưa bao giờ mở ra trước mặt mọi người, tổ đặc biệt có người đồn thật ra nó là tủ lạnh, dùng để tích trữ huyết tương và thịt người cho Hống tam.

Sau đó Chu Huy đi vào trong điều tra, lúc ra còn lén nói với Vu phó thật ra là đồ bắt chước da người — Da của cương thi qua một thời gian sẽ không dùng được nữa, Hống tam bí luyện mấy bộ "mình đồng da sắt", dự định sau này mình già, da bị lão hóa sẽ lấy ra đổi.

Phòng làm việc của Thần Hoàn Thiên Tư được phân làm hai kiểu, phòng khách bên ngoài là chất đầy manga và anime, phòng trong thì xây thành từng không gian nhỏ như tổ ong, tất cả đều là động giấu kinh thư, dùng một nhiệt độ đặc biệt có tĩnh điện, chứa rất nhiều kinh thư quý giá và chữ vẽ. Tục truyền sau khi phó tổ trưởng Ương Kim Bình Thố đền tội, Thần Hoàn Thiên Tư tự mình tới Tây Tạng chép lại toàn bộ của cải, chở về một đống kinh thư Phật giáo quý giá giấu trong phòng làm việc, có thể hắn là người duy nhất mắc chứng hamster trong sáu tổ quốc an.

Đến cữu vĩ hồ thì không có gì để nói, suốt ngày mua đồ ăn quần áo các kiểu, không có khu vực làm việc, dùng cách nói của cô, "Tôi chính là công việc!", thì trên thực tế sự tồn tại của cô đúng là tăng thêm việc cho người ta thật...

Sở Hà lưu trú ở quốc an thật ra cũng rất ngắn, hơn nữa giữa chừng còn phản bội hai lần, số lần ở lại trong phòng làm việc phải nói đếm trên đầu ngón tay. Hắn có vẻ không mấy để ý tới phòng làm việc, tất cả đều là hoàn cảnh bình thường, tủ sách, ghế sô pha, phòng giải khát, bên cửa sổ có treo giàn hoa, trong phòng nghỉ có một tủ quần áo, nhưng so với cái của Tư Đồ thì nhỏ hơn, bên trong chỉ loe hoe mấy áo sơmi cùng hai bộ âu phục để thay đổi.

Tiểu Phượng Hoàng leo lên trên giàn hoa, từ trên cao nhìn xuống phòng làm việc.

Ánh mặt trời từ bên ngoài rọi vào, tựa như tăng thêm một tầng kim sa bay lượn trong căn phòng tĩnh lặng, ngay cả những hạt bụi nhỏ bay trong không khí cũng có thể cảm nhận được.


Ánh nắng rọi lên mặt bàn, theo mặt trời xê dịch, ánh nắng càng kéo dài hơn. Chiếc ghế bên bàn làm việc bị kéo ra một nửa, giống như có một người đi không bao giờ quay lại.

Đáy lòng Tiểu Phượng Hoàng đột nhiên nổi lên một ưu tư mãnh liệt không thể diễn tả bằng lời, sâu như nước, trong nháy mắt che lấp cả nó.

Nặng nề, lạnh lẽo như tảng băng.

Thậm chí có lúc làm nó quên cả thở.

Tiểu Phượng Hoàng cũng không biết cảm xúc đó gọi là cô độc, nó thậm chí không biết, đó chính là ưu tư mạnh mẽ trong linh hồn trước đó của mình, dù cho bao nhiêu năm vẫn tồn tại không dứt, tới lúc chuyển kiếp rồi vẫn xuất hiện.

Nó ngẩng đầu nhìn chiếc ghế, dần dần cảm thấy trong không khí có một hư ảnh hiện ra, đưa lưng về phía mình, ngồi đọc sách.

— Đó là một người đàn ông trông vô cùng dễ nhìn, dù là nhìn từ phía sau không thấy mặt, chỉ thấy bóng lưng, vẫn cho người ta một cảm giác rõ rệt như vậy.

Dáng ngồi của hắn thẳng tắp, cái gáy trắng lộ ra sau mái tóc đen, bả vai rũ xuống tự nhiên, áo trắng dáng dài ôm lấy thân thể gầy gò, dây nịt màu trắng được thêu đường vân của con Phượng Hoàng.

Hắn dựa vào bàn viết gì đó, hồi lâu sau để bút xuống, thở dài, khép quyển sổ lại.

Tiểu Phượng Hoàng nằm trên giàn hoa phía sau lưng hắn, dùng sức mới nhìn được là đó là một quyển sổ buộc chỉ ố vàng, bìa màu xanh nhạt, bên trên viết ba từ — Ôm thi tử, bởi vì quá lâu đời nên cả màu chữ cũng phai đi.

Người đàn ông bỏ quyển sổ vào trong ngăn kéo, đứng lên, rời khỏi bàn đi vào phòng ngủ.

Trong nháy mắt hắn xoay người, Tiểu Phượng Hoàng rốt cuộc cũng thấy gương mặt của đối phương, trong phút chốc có hơi hoảng hốt.

Cũng không phải vì nét đẹp như tạc tượng của hắn, tựa như tác phẩm nghệ thuật có thể lấp lánh trong bóng tối; cũng không phải bởi vì ánh mắt gợn sóng của hắn làm người ta khó thở, ẩn nhẫn khắc chế bi ai.

Mà bởi vì, gương mặt này Tiểu Phượng Hoàng vô cùng quen thuộc.

Nó biết đây là gương mặt của mình sau khi lớn lên.

Người đàn ông đi vào phòng ngủ, đứng trước gương lớn, vươn tay nhẹ nhàng đặt lên mặt gương, vuốt một cái, thở dài ra tiếng.

Giây kế tiếp, gương mặt của hắn như đeo mặt nạ đột nhiên thay đổi, biến thành một gương mặt hoàn toàn khác.

Tiểu Phượng Hoàng ngạc nhiên mở to mắt, thấy hắn sau khi biến hóa, mặt mũi bình thường, làn da tái nhợt, có cảm giác như bị thiếu máu, môi khô nứt; xương mặt cũng xảy ra sai vị một chút, để gò má có cảm giác bình thản lại lạnh lùng.

Chỉ có một thứ duy nhất không đổi là ánh mắt của hắn, mặc dù hình dáng của đôi mắt cũng đổi, nhưng ánh mắt vẫn sắc bén rõ ràng như trước, cất giấu sự nặng nề rất sâu khiến người ta rất khó nhận ra.

Người đàn ông cởi áo khoác, áo trắng dáng dài rơi xuống đất.

Hắn cứ thế trần truồng đứng trước gương, chẳng có biểu cảm gì, lấy quần áo trong tủ ra thay. Đó là một bộ vest đen không thắt cà vạt, áo sơ mi trắng mở hai cúc áo, một bộ quần áo văn phòng thông thường; lại lấy thẻ trên tủ đầu giường nhét vào túi quần, cũng chẳng mang giày, chân trần đứng ở đó.

Hắn trông như biến thành một người khác, giống như một ông chủ chuẩn bị đi làm, diện mạo nghiêm túc, nhạt nhẽo. Cho dù là người thân cận nhất, cũng chưa chắc có thể nhận ra gương mặt vốn có của hắn.

"Ngươi chuẩn bị xong chưa, minh vương điện hạ?"

Tiểu Phượng Hoàng sợ hết hồn, lúc này mới phát hiện trong phòng còn có một người khác.


— Chỉ thấy đó là một người đàn ông cao lớn mặc áo bào đen, dựa vào khung cửa, rõ ràng là đại ma cấp bậc A Tu La vương. Ma tức như có thực thể, trong không khí tản ra ánh lửa màu đen, khí tức lạnh lẽo khiến cho thần tính của Tiểu Phượng Hoàng còn chưa hoàn toàn khôi phục cảm thấy rất không thoải mái, liền rụt vào giàn hoa.

Minh vương điện hạ lạnh nhạt nói, "Được rồi, đi thôi."

"Ngươi không muốn tạm biệt những người bạn kia của ngươi à? Chuyến đi này có thể coi là một đi không trở lại đó."

"Không cần."

Phượng Hoàng minh vương đi ra cửa, sượt qua vai A Tu La vương.

A Tu La vương nghiêng đầu thấy hắn đi tới cửa, khom người mang giày, không thèm quay đầu lại.

"Cả năm cứ mang dáng vẻ lạnh lùng đó không mệt à?" A Tu La vương sờ cằm, tựa như rất hứng thú hỏi, "Hay là quen rồi không bỏ xuống được, ngay cả chuyện biết đi rồi sẽ không quay lại nữa, cũng lười nói một tiếng với mọi người?"

Phượng Hoàng minh vương nói, "Ngươi cảm thấy hứng thú như thế làm gì."

"Bởi vì ta cảm thấy lạ. Phượng Hoàng minh vương cao cao tại thượng là thật sự như lời đồn lạnh lùng, khi đi xa cũng lười từ biệt — là vì cảm thấy không cần thiết, hay là vì âm thầm giữ cho mình một con đường lui?"

Phượng Hoàng mang giày xong, đứng dậy, ước chừng một hồi lâu cũng không trả lời.

A Tu La vương nhìn chằm chằm bóng lưng của hắn, tựa như từng hơi thở hay cơ thịt căng lên cũng không muốn buông tha.

"... Ngươi suy nghĩ nhiều rồi." Một hồi sau Phượng Hoàng rốt cuộc nói.

"Ta chỉ là không có bạn, dù cho có ngày niết bàn cũng sẽ không có ai nhớ tới."

Hắn mở cửa phòng làm việc đi ra ngoài. Sau lưng hắn, trên mặt A Tu La vương hiện lên vẻ kinh ngạc, hoài nghi, cuối cùng biến thành ác ý, A Tu La vương cười giễu cợt một cái rồi lắc đầu, cũng rời khỏi căn phòng.

Cánh cửa khép lại lần nữa, tiếng ken két vang lên, kéo Tiểu Phượng Hoàng như choàng tỉnh khỏi cơn mơ.

Nó sửng sốt hồi lâu, trong đầu nghĩ đây là gì? Là mình sao?

Đây là ký ức trước khi niết bàn sao?

Tiểu Phượng Hoàng chớp mắt, trong đầu mờ mịt. Vô số ánh sáng mang theo trí nhớ lướt qua linh hồn một cái, vừa định giơ tay bắt, thì lại như trăng trong nước, chạm là tan, trong chớp mắt có cảm giác biến mất.

"..."

Tiểu Phượng Hoàng đột nhiên nghĩ đến cái gì, hô hấp hơi ngừng lại, cảm thấy tim mình đập nhanh hơn. Nó rón rén leo xuống giàn hoa, chạy tới bàn làm việc, đẩy ghế ra, mở một ngăn kéo —

Con ngươi của Tiểu Phượng Hoàng co lại.

Trong ngăn kéo là một quyển sổ cũ, trên bìa ghi — !

Hết chương 73.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận