Thắp Đèn Chiếu Hoa Đào

Chỉ cần anh chờ một ngày, cũng đủ trả lại sự khao khát và chờ đợi hơn mười ngàn năm qua của tôi.

Sinh nhật mười tám tuổi của Nhan Lan Ngọc rốt cuộc cũng phải làm.

Nhan tiểu ca khi vào tổ đặc biệt vẫn luôn vô cùng khiêm tốn, không nói nhiều lời không đi lung tung, im lặng làm chuyện của mình. Vu Tĩnh Trung nhìn hồ sơ của hắn mới biết sinh nhật là ngày mấy, muốn mời mọi người tụ họp ăn một bữa, nhưng vì tộc A Tu La cử binh xâm lấn nhân giới, sau đó là sự kiện Phượng Hoàng niết bàn nên liên tục bị trì hoãn.

Trước mắt Chu Huy cuối cùng cũng trở về từ núi Bất Chu, Tiểu Phượng Hoàng cũng hóa hình, ngay cả Trương Thuận và Già Lâu La cũng đã ở nhân giới, có thể nói là tề tụ đông đủ chưa từng có. Tết ta cũng sắp đến, Vu phó rốt cuộc cũng động lòng tham ô công quỹ, muốn mượn cơ hội này tụ mọi người lại chúc mừng sinh nhật Nhan Lan Ngọc, nhân tiện đón năm mới.

Mọi người đều đồng ý, Lý Hồ khoác tay Trương Thuận hỏi, "Nhưng sinh nhật của tiểu mỹ nhân đâu phải ngày này? Không sao chứ?"

"Sinh nhật ghi trong hồ sơ là ngày được nhặt về Mật tông, cũng không phải ngày thật." Vu phó vừa dùng điện thoại tra mấy nhà trọ suối nước nóng ở ngoại ô vào đêm giao thừa có giá bao nhiêu, vừa nói, "Không sao, từ nay về sau sinh nhật của cậu ấy là 30 tết, nhớ nhắc tôi gạch ngày trong hồ sơ."

Trương Thuận và Lý Hồ nhìn nhau, người trước nhỏ giọng nói, "Tôi thấy gần đây Vu phó càng ngày càng không biết sợ..."

"Không biết luôn, giờ tiền thuề của dân còn dám lấy chi tiêu thì chắc định chơi lưới rách cá chết rồi." Lý Hồ lén lút nói, "Tôi nghe Chu Huy nói Vu phó định lấy chi phí tụ họp lần này đem cho đơn vị thanh toán, cho nên suy nghĩ do dự cả tháng trời, giờ quyết định rồi thì như thay da đổi thịt, giống như có cuộc đời mới vậy... Coi chừng Vu phó giờ lột xác thành tham quan, hôm nay hắn bước một bước nhỏ, sau này sẽ thành một bước dài, tổ đặc biệt lấy tiền thuế của dân đi ăn uống tẹt ga."

Trương Thuận cho là đúng, gật đầu lia lịa, Ngô Bắc, Hống Tam, Thần Hoàn Thiên Tư ở bên cạnh đều mang vẻ mặt không kịp chờ đợi.

.

Vu Tĩnh Trung quyết định tới một nhà trọ suối nước nóng ở ngoại ô Bắc Kinh để nghỉ dưỡng, thông qua người quen lấy được một sân riêng, bày bàn cho mọi người ăn chung, ngâm suối nước nóng, xem pháo hoa, xem gala mùa xuân đón chờ năm mới.

Quần chúng nô nức muốn tham gia, rối rít ca tụng công đức, nhất trí bày tỏ Vu phó càng ngày càng ra dáng đàn ông, tiếp tục thế này thì cuồng phách vượt qua Chu Huy chỉ nắm trong lòng bàn tay.

Cửa ải cuối năm càng ngày càng đến gần, sự kiện linh dị trên khắp nước cũng thưa thớt đi, phần lớn tổ viên cũng rảnh rỗi không có gì làm, cả ngày cầm ly trà ngồi trong phòng làm việc tám chuyện. Đồng chí Ngô – linh hồn nhà thơ – Bắc, cầm mấy cái túi gai đựng đặc sản từ Đông Bắc lên kinh, ở trong tổ đặc biệt trắng trợn phân phát nhung hươu và đan sâm, buổi chiều hôm đó cả tòa cao ốc được chìm trong biển vui sướng.

Tư Đồ Anh Trị và Lý Hồ cùng xuống phố mua sắm, Lý Hồ vì chuyến đi suối nước nóng này mà mua bảy tám bộ đồ bơi. Rất nhiều tổ viên nữ nhao nhao khen ngợi gu của tổ trưởng tổ sáu thật là thoát tục, nhưng dùng chung phòng thay đồ với tổ trưởng thì vẫn cảm thấy có gì không đúng.

Nhan Lan Ngọc thì nhận được vô số lời chúc phúc, đây là điều hắn chưa từng trải qua trong mười bảy năm qua, khiến hắn thụ sủng nhược kinh tới mức ngại ngùng. Đạt tới đỉnh điểm là khi hắn nhận được quà sinh nhật từ Già Lâu La — Già Lâu La vạn năm không có tiền, không bằng Hống Tam, Ngô Bắc bọn họ chi tiền rất rộng rãi; nghĩ tới nghĩ lui không biết nên tặng cái gì, liền nhổ một cọng lông vàng kim rực rỡ từ nguyên thân của mình. Lông chim của Đại Bàng Kim Sí Điểu cao cỡ một người, Nhan tiểu ca gần như hộc máu mới vác được về văn phòng của mình, để sau cửa vô cùng chói mắt, đã làm mù mắt chó của vô số người.

Trong bầu không khí sục sôi của mọi người, chỉ có Chu Huy là có hơi cô độc.

Bởi vì Phượng Hoàng vẫn không có dấu hiệu tỉnh lại, hơn nữa trong khoảng thời gian này đã cháy hai lần rồi.

Lần đầu tiên là đột nhiên bùng cháy lúc Chu Huy đang đút nước, ánh lửa kim hồng bùm một tiếng đốt lên từ thất khiếu, trong nháy mắt bao phủ toàn thân, ước chừng mấy phút sau thì tắt. Lần thứ hai là lúc nửa đêm, độ sáng của ánh lửa đánh thức Chu Huy trong cơn mộng, mở mắt thấy Tiểu Phượng Hoàng té xuống giường, sau đó lảo đảo đứng dậy, lắc lư đi về phía cửa.

Chu Huy lao xuống giường chạy tới, chỉ thấy gương mặt mơ hồ của Tiểu Phượng Hoàng trong ngọn lửa, đã mang một chút biểu cảm rét lạnh — Đó là vẻ mặt của một người hoàn toàn trưởng thành, xuất hiện trên gương mặt của đứa trẻ thật sự khiến người ta rét run. Chu Huy không biết nó nằm mơ thấy cái gì, chỉ có thể cố gắng hết sức cản không cho Tiểu Phượng Hoàng đi ra ngoài, nó liều mạng giãy giụa cả buổi, cuối cùng bị Chu Huy đánh lên gáy một cái, ngất đi.

Sau hai lần cháy, thân thể của Phượng Hoàng lớn lên rất nhanh, đã có dáng vẻ của một thiếu niên 12-13 tuổi. Xương cốt bắt đầu hiện rõ đường nét của Phượng Hoàng trước khi niết bàn, bên trong rỗng, nhẹ, rất cứng, khiến cho trọng lượng của hắn nhẹ tênh.

Ngũ quan càng ngày càng thoát khỏi sự non nớt của đứa trẻ, mơ hồ lộ ra đường nét năm xưa, hai mắt nhắm nghiền, màu da xanh xao, gầy gò mệt mỏi.

Chu Huy không biết lần cháy kế tiếp là khi nào, quá trình trưởng thành của Phượng Hoàng là vô cùng ngẫu nhiên, coi như hắn âm thầm sắp xếp trước khi niết bàn đi chăng nữa, cũng hoàn toàn không biết kế hoạch ở trong lòng hắn là gì, bước tiếp theo là thế nào.

Hắn chính là một người như vậy, khi đánh mất sự tín nhiệm tới một mức độ, sẽ chẳng nói gì nữa, chôn giấu tất cả bí mật và mưu tính ở trong lòng một thời gian dài.

Chu Huy không biết mình có thể làm gì, đành phải chờ thôi.

Chu Huy ban đầu không muốn đi suối nước nóng đón năm mới, sau đó một đám người tới khuyên nhủ hắn, Vu phó còn đặt riêng một phòng trăng mật cho hắn và Tiểu Phượng Hoàng nghỉ ngơi, Chu Huy mới đồng ý.

Kết quả tới hôm đó, mấy người lái xe tới nhà trọ suối nước nóng, nhìn thì thấy điều kiện cũng tương đối tốt. Ban công của căn phòng hướng ra vườn nhân tạo và sân golf, trong vườn có sauna, spa và ghế massage, con đường đá dẫn tới suối nước nóng rợp bóng trúc. Sau khi nhận thẻ phòng mọi người đều vùn vụt giải tán, hẹn nhau chơi mạt chược, đi spa, đánh Tam Quốc, cũng có một số người nhảy xuống suối nước nóng như sủi cảo. Vu phó và Già Lâu La đem bánh kem ba tầng vào sân riêng, chuẩn bị tối nay sau bữa cơm sẽ cắt ra, vừa xem pháo hoa vừa ăn.

Tiểu Phượng Hoàng được hưởng đãi ngộ đặc biệt, cùng Chu Huy ở phòng trăng mật nằm tách với mọi người. Chu Huy ôm hắn vào phòng nhìn thử, thấy trên giường rải cánh hoa hồng, còn dùng khăn tắm dựng thành hai con chim thiên nga xoay vào nhau, dưới ánh đèn vô cùng lãng mạn, Chu Huy không khỏi cười khổ một tiếng.

"Làm chuyện không đâu..." Hắn thở dài, nhẹ nhàng đặt Tiểu Phượng Hoàng lên giường.

Trán của Tiểu Phượng Hoàng dựa vào bàn tay Chu Huy, tỏ ra vô cùng ngoan ngoãn, tóc mai làm nổi bật gò má trắng như tuyết, thậm chí trông có một chút đáng thương.

Coi như là chim thần thái cổ mang thân người thì cũng không tránh được những cơn đau khi cơ thể phát triển, xương cốt cấp tốc hoàn thiện thì cơn đau từ các khớp xương cũng luôn hành hạ hắn. Coi như hắn không nói ra được, nhưng trong lúc ngủ vẫn thường xuyên tỏ ra đau đớn và buồn khổ.

Chu Huy có lúc nửa đêm tỉnh lại sẽ đấm bóp cho hắn, nhẹ nhàng giãn mi tâm nhăn lại, cúi người hôn một cái vừa nhẹ nhàng vừa nhẫn nại.

"Mau trở về đi..." Chu Huy nhẹ nhàng nói, dùng sóng mũi nhẹ nhàng cạ cạ lên gò má lạnh lẽo của Tiểu Phượng Hoàng, "Coi như mãi mãi là đồ của em, thì cũng đâu thể chờ em mãi mãi được."

Tiểu Phượng Hoàng ở trong mơ cảm giác được gì đó, đột nhiên rụt cổ lại.

Chu Huy nhìn hắn, phát hiện trên môi xuất hiện nụ cười ngại ngùng, sau đó chôn mặt vào gối, tựa như đang lén làm gì trong mơ.

— Hắn ngủ lâu như vậy, đây là lần đầu tiên không tỏ ra đau đớn hay buồn khổ.

Chu Huy ngẩn người.

Bữa cơm tối được tổ chức trong phòng ăn lắp kính thủy tinh ở vườn hoa, Vu Tĩnh Trung dẫn theo mấy tổ trưởng cùng Nhan Lan Ngọc, Trương Thuận và Già Lâu La nằm ngoài biên chế tới, một nhóm người giống như tám trăm năm chưa từng ăn bằng tiền thuế của dân, rót rượu cho người này người kia, mặt cười hớn hở, Lý Hồ thiếu chút nữa nhảy lên bàn nhảy thoát y, bị Trương Thuận ném cái khay lên trúng người, rầm một tiếng té xuống bàn.

Già Lâu La cho dù là lúc nào cũng rất bình tĩnh, ngồi chơi điện thoại, đột nhiên giơ máy lên chụp Tiểu Phượng Hoàng nằm trong lòng Chu Huy.

Chu Huy lập tức nhạy cảm giấu Tiểu Phượng Hoàng ra sau, nói, "Con làm gì vậy?"

Già Lâu La không đáp, cúi đầu gửi tin qua weixin. Chu Huy nhìn một cái liền giật giật khóe môi, chỉ thấy người nhận có avatar là hình con chim công kim quang vạn trượng, ngẩng đầu lên trời thét dài.

"Ma Ha muốn xem sau khi mẹ hóa hình trông thế nào." Già Lâu La giải thích, "Không cho hắn nhìn hắn sẽ chạy tới đây ăn cơm giao thừa, ba cũng đâu muốn như vậy đi."

Chu Huy: "..."

Hình gửi đi rồi, ba giây sau liền nhận được tin trả lời. Ma Ha không biết gõ chữ, nên thu tiếng gửi qua, kiêu ngạo vút trời hỏi, "Mẹ thì anh thấy rồi, còn cái ông xấu xí phía sau là ai?"

Chu Huy: "..."

.

Ăn cơm xong mọi người bắt đầu dọn bánh ra, bao vây Nhan Lan Ngọc hát bài chúc mừng sinh nhật, ồn ào nói phải ước ba điều, hơn nữa phải nói thành tiếng. Nhan Lan Ngọc có chút xấu hổ muốn chui xuống đất, đỏ mặt hồi lâu mới ước điều thứ nhất, ước mỗi năm đều sẽ như vậy, vào ngày hôm nay, mọi người sẽ đoàn tụ sum vầy.

Lý Hồ: "Xí — Nghe không hiểu gì hết! Nói đơn giản đi! Có muốn tôi hát bài mười tám điệu sờ cho không?"

Tư Đồ Anh Trị say khướt hớn hở nói, "Tiểu mỹ nhân khum biết ước gì cả, kêu lão Vu mỗi năm cho tôi tiền, mọi người cùng nhau tới High..."

Vu Tĩnh Trung không nói hai lời, nhét Lý Hồ và Tư Đồ xuống gầm bàn, không cho ló mặt ra ngoài.

"Điều thứ hai... Ước nhà trọ giảm tiền thuê đi." Nhan Lan Ngọc chần chờ nói, "Cũng không biết tối nay xài hết bao nhiêu tiền, tiền thuế của dân mà xài nhiều quá cũng... không tốt lắm."

Mọi người lập tức ồn ào, hăm he đi tìm chủ nhà trọ đòi nói về cuộc đời, kết quả ai đứng lên cũng choáng váng hoa mắt, vì thế nói ngày mai tỉnh rượu sẽ đi tìm, sau đó hỏi điều ước thứ ba.

"Không có." Nhan Lan Ngọc bất đắc dĩ, "Tôi vốn không có nhiều điều ước, chỉ vậy thôi là tốt... Không không! Đừng cho tôi uống cái đó! Tôi suy nghĩ kỹ rồi sẽ nói được chưa? Đừng cho tôi uống!"

Nhan Lan Ngọc ném con dao đi, ôm đầu muốn chạy, lập tức bị Thần Hoàn Thiên Tư và Lý Hồ bắt lại, nơm nớp lo sợ cắt bánh. Vì thế một nhóm người say uống rượu cho đã, giờ bắt đầu giành bánh ngọt, người nào cũng muốn miếng bánh socola bên trên có chữ chúc mừng sinh nhật, bị Vu Tĩnh Trung tát mỗi người một cái, cuối cùng miếng bánh có chữ cùng với dâu tây bọc đường đều thuộc về chính chủ.

Lý Hồ muốn dâu tây bọc đường, kết quả lại không lấy được, vô cùng bất mãn bày tỏ muốn mới chính chủ ba ly rượu lớn. Nhan Lan Ngọc chạy trốn, đúng lúc chạy tới bên cạnh Tiểu Phượng Hoàng, thấy hắn ngủ say còn hơi há miệng, thuận tay đút nửa trái dâu vào.

"Có ăn được không?"

Chu Huy nhìn một cái, gật đầu, "Ăn được nhưng đút miếng nhỏ thôi."

Tiểu Phượng Hoàng trong cơn mơ theo bản năng nhai nhai, cả buổi sau mới nuốt xuống, chép miệng.

Nhan Lan Ngọc thấy thú vị, để đầu Tiểu Phượng Hoàng hơi dựa vào vai mình, đút tiếp một miếng nhỏ, nhìn hắn vô tri nhai mấy cái rồi nuốt, ăn tới môi đỏ lên, giống như bị nhuộm màu qua vậy.

Một màn này trông rất đáng yêu, nhưng chẳng biết tại sao, Nhan Lan Ngọc đột nhiên nhớ tới lần đầu tiên gặp Sở Hà, ở trong hầm đá bắn một mũi tên kinh thiên động địa về phía Khổng Tước minh vương; cùng với thân phận thật sự khi lộ ra ở Bắc Kinh, tư thái uy nghi cao cao tại thượng.

Trong lòng hắn đột nhiên thấy buồn.

"— Nếu điều ước thứ ba của mình là minh vương điện hạ sẽ tỉnh lại vào hôm nay, liệu nó có thành sự thật không?"

Nhan Lan Ngọc tự nhủ, đột nhiên cảm thấy lời cầu nguyện ngày sinh nhật, với suy nghĩ mong nó thành hiện thực thật ấu trĩ, mình cũng quá chân thành rồi, không khỏi lắc đầu mỉm cười.

Hắn không chú ý tới là, khi điều ước thứ ba vừa nói xong, lông mi Tiểu Phượng Hoàng đã rung một cái.

... Tỉnh lại?

Tỉnh lại ư?

... Thì ra mình vẫn còn chưa tỉnh lại... sao?

Ngón tay Phượng Hoàng giật giật, trong hoàn cảnh tiếng động lớn chẳng ai chú ý tới. Gần mười hai giờ, rất nhiều người nhao nhao chạy ra vườn hoa xem pháo hoa, xa xa vang lên tiếng đếm ngược.

Chu Huy đứng lên, ôm Tiểu Phượng Hoàng dựa lên vai mình, nói, "Trời lạnh rồi, tôi đưa hắn về trước."

Chu Huy băng qua bảy tám người nằm sóng xoài, cẩn thận vượt qua mấy cái ly với bánh kem bừa bãi dưới đất, xuyên qua vườn hoa đi về phía hành lang. Trên trời ở phương xa dâng lên đợt pháo hoa đầu tiên, giống như sao rơi trong đêm, sau đó nổ bùng một tiếng rực rỡ, chiếu lên gương mặt ngủ say của Tiểu Phượng Hoàng.

Thật là sáng, Phượng Hoàng nghĩ.

Hắn hoảng hốt nheo mắt, không phân biệt rõ đây là mơ hay thật, chỉ thấy dưới chân là núi Bất Chu nằm giữa địa ngục nguy nga, sau đó giữa bầu trời mờ mịt có ngọn lửa bùng lên, trong nháy mắt đốt cửu thiên thập địa thành biển lửa.

"Ngay cả ngươi cũng muốn giết ta?!" Thích Già gào thét, đâm thẳng vào màng nhĩ, "— Ngay cả ngươi cũng muốn ta chết?!"

Phượng Hoàng mới phát hiện mình đang cầm đao Phật cốt trong tay, giơ về phía Thích Già ở trước mặt. Xa xa là Chu Huy chẳng để ý tới biển lửa chạy về phía này, cả ngọn núi Bất Chu đốt thành tòa tháp vàng giữa lửa niết bàn.

"Nếu như ngươi không chết, tất cả sẽ không kết thúc, loạn ly và hỗn chiến vẫn sẽ kéo dài..."

"Vĩnh biệt, Thích Già."

Phượng Hoàng dùng sức, mũi đao đâm vào cổ họng Thích Già.

— Máu bắn ra, trong nháy mắt cuồng phong xoay chuyển, thời gian và không gian điên cuồng lao đi.

Vô số hình ảnh của thế giới song song trộn vào nhau, tạo thành cắt ảnh về mấy ngàn năm của Phượng Hoàng — Khi còn nhỏ, cô độc, khóc thầm, cầu khẩn, đứng trên tường thành mong đợi, ở trên núi Bất Chu cố gắng vươn tay về phía Chu Huy...

Vòng xoáy đủ màu sắc hội tụ thành nước lũ, toàn bộ chiếu vào đáy mắt của Phượng Hoàng.

Một giây sau Thích Già thảm thiết kêu lên, Phật cốt từ tượng Phật kim thân dâng lên, áp đảo biển lửa, đứng xa xa nhìn Phượng Hoàng.

"Ta phải về rồi..." Phật nói.

Phượng Hoàng không nghe thấy gì, tựa như cả thế giới náo nhiệt hóa thành dòng nước tĩnh lặng, ở bên tai rào rào thối lui.

"Nhiều năm qua rất cám ơn ngươi, Phượng Hoàng." Trên gương mặt trẻ tuổi thuộc về Trương Thuận hiện ra nét buồn khổ, "Ngươi muốn niết bàn, sau này sẽ rất khó gặp mặt. Cuối cùng có còn nguyện vọng gì không? Nếu như ngươi muốn thần cách của Khổng Tước..."

"Không." Phượng Hoàng đột nhiên cắt ngang, khàn giọng nói, "Bây giờ không cần nữa."

Phượng Hoàng xoay đầu nhìn về phía Chu Huy, hành động đơn giản nhưng vì trọng thương và quá yếu nên trông như cố hết sức.

Chỉ thấy giữa thời không, Chu Huy đứng ở đó, ánh mắt giận dữ lo lắng nhìn hắn chằm chằm, trong biển lửa sáng lấp lánh.

"Ta muốn sau khi niết bàn, mở mắt ra sẽ nhìn thấy người kia..." Phượng Hoàng thở dốc nói, "Ta muốn được người kia nuôi lớn trong an yên, không buồn không lo, dù chỉ một ngày thôi cũng được..."

Dù chỉ một ngày thôi cũng được.

Xin đừng để người ta yêu phải chờ quá lâu, chỉ cần một ngày, ta sẽ dùng hết sức chạy về bên hắn.

Kim Phật nhìn về phía Chu Huy theo hướng mắt của Phượng Hoàng, thở dài nói, "Được."

Theo tiếng nói phát ra, trên gương mặt mệt mỏi của Phượng Hoàng lộ ra nụ cười, chậm rãi nhắm mắt lại. Gió xung quanh hắn lại gào thét, thời không trở về bình thường, ngọn lửa dấy lên; Chu Huy điên cuồng xông qua trùng trùng mây khói vọt tới đây, thậm chí cả ống tay áo bị đốt cũng không nhận ra.

Phượng Hoàng nghe thấy tiếng gào thét giận dữ của Chu Huy, hắn có thể cảm nhận thân thể mình từng chút bị lửa niết bàn nuốt mất.

Gặp lại sau, Chu Huy của tôi.

Xin cho tôi khi mở mắt ra lần nữa, người đầu tiên nhìn thấy sẽ là anh, xin cho tôi tỉnh lại yên lòng trong ánh mắt của anh.

Anh chỉ cần chờ một ngày, là đã trả đủ bao nhiêu khao khát và chờ đợi của tôi hơn mười ngàn năm qua.

Một giây sau.

Thời gian xoay chuyển, nhân giới, phòng làm việc. Tiểu Phượng Hoàng mở ngăn kéo đựng , từ trong nhật ký xuất hiện ảo ảnh của Phượng Hoàng trưởng thành, cúi người, đối mặt với mình lúc còn nhỏ, dịu dàng lau đi nước mắt bên khóe mi, "Điều ước được thực hiện..." Hắn nói.

"Có thể về nhà rồi."

— Rốt cuộc cũng được về nhà rồi.

Trong vườn hoa, tiếng đếm ngược đến một giây cuối cùng, kim đồng hồ chỉ về số 12, phóa hoa liền nổ khắp trời.

Tầng tầng lớp lớp pháo nổ đầy màu sắc trên trời cao, tiếng hoan hô vang lên, kéo thành nước lũ hướng về phía Thần Châu.

Chu Huy dừng lại ở lan can, nhìn pháo hoa đẹp đẽ ở phía xa. Đột nhiên hắn cảm giác người trong lòng giật giật, cúi đầu nhìn thì thấy Tiểu Phượng Hoàng mở mắt, ngay sau đó vì ánh sáng bất ngờ mà nhắm mắt lại, một lát sau mở ra, chớp chớp.

"Chu Huy..." Hắn nhẹ nhàng nói.

Chu Huy thật không tin vào mắt mình, có phút chốc hắn tưởng là mình nghe nhầm. Nhưng ngay sau đó trơ mắt nhìn Tiểu Phượng Hoàng cười rộ, mặc dù nụ cười có hơi yếu ớt và thiếu sức sống, nhưng đây là một vẻ mặt vô cùng quen thuộc.

"Cám ơn anh... đã luôn chờ tôi."

Phượng Hoàng dừng một chút, ánh sáng của pháo hoa rọi lên đôi mắt dịu dàng của hắn, "Tôi về rồi, năm mới vui vẻ."

Cổ họng Chu Huy chua xót, hai vai run run, mắt mờ đi. Trong mông lung hắn ôm chặt Phượng Hoàng, há miệng mấy lần cũng không nói được, bên tai chỉ có tiếng người hoan hô ở phía xa.

Một phút đó đèn hoa rực rỡ, thiên hạ thái bình cũng hóa thành tĩnh lặng, rút lui sau bầu trời đêm mờ nhạt.

"Anh tưởng là mình còn phải chờ lâu lắm..."

Chu Huy nhắm mắt lại, chất lỏng nóng hổi trượt xuống gò má.

Hắn cúi đầu, run rẩy hôn lên tóc mai Phượng Hoàng, "Hoan nghênh trở về, Phượng Hoàng thân ái của anh."

Phía sau bóng hai người ôm nhau, năm tháng xưa như dừng lại, kéo đi vô số yêu và hận, nước mắt từ biệt, hội tụ thành dòng nước cuốn về phương xa, biến mất ở chân trời.

Lửa khói tan hết, âm thanh tĩnh lặng.

Hồi chuông năm mới vang lên.

Hoàn chính văn.

Phiên ngoại có 15 chương, mình gửi bản QT ở dưới, nội dung chủ yếu là về cặp phụ, còn lại là những vấn đề dở dang của cặp chính, rảnh thì mình sẽ chỉ edit phần của cặp chính thôi, còn ai muốn làm phiên ngoại thì cứ lấy không cần nhắn với mình nha.

Bản QT> https://drive.google.com/file/d/1BeJ0rVonYSLqsb734Z0eizawoCI4QkuW/view

Bản raw > https://drive.google.com/file/d/1Iep1klRRHA5MtTcB6Fymg1lciNfhAqN1/view


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui