13.
Một tháng trước khi kết hôn với Chu Diễn Thanh, tôi nhận được hai tin tức.
Một tin tốt và một tin xấu.
Tin tốt là tôi sắp chết, nhanh nhất là trong năm nay.
Giống như mẹ tôi, bệnh dạ dày di truyền phát triển thành ung thư dạ dày.
Tin xấu là tôi đang mang thai và các xét nghiệm cho thấy em bé rất khỏe mạnh.
Một trong số đó bị tôi xé bỏ ném vào thùng rác, tôi mỉm cười đưa chiếc còn lại cho Chu Diễn Thanh.
Vì gia đình nên Chu Diễn Thanh luôn rất ít thể hiện dáng vẻ vui vẻ, nhất là ở bên ngoài luôn mang vẻ mặt lạnh lùng, dáng vẻ đao thương bất nhập hoàn toàn kín kẽ.
Chỉ trong mấy năm qua, khi anh ta ở một mình với tôi, anh mới chịu cẩn thận từng li từng tí thể hiện khía cạnh yếu ớt của mình trước mặt tôi, để tôi nhìn thấy quá khứ và mặt tối không muốn cho người khác biết.
Lúc này anh ta đang vùi mặt vào cổ tôi, khi ngẩng đầu lên lần nữa đôi mắt đã đỏ hoe.
Nhìn mắt tôi dịu dàng đến nổi muốn nước chảy.
Khoảnh khắc ánh mắt giao nhau, tôi biết năm năm ngấm ngầm chịu đựng và trả giá của mình lúc này cuối cùng đã được đền đáp.
Tôi hiểu ánh mắt của anh ấy, anh ấy muốn hôn tôi.
Nhưng bây giờ mọi cơ quan trong cơ thể tôi đều cảm giác buồn nôn dữ dội, mỗi tấc da thịt đều nổi da gà.
Tôi cắn răng nhắm mắt lại và chờ nụ hôn rơi xuống.
Nhưng đợi Chu Diễn thanh nửa ngày không có động tĩnh.
Một ngón tay lạnh ngắt mơn trớn má tôi thay vì môi, anh chợt hỏi tôi: "Sao vậy?"
Tôi đưa tay sờ lên mặt mình mới phát hiện trên mặt mình toàn là nước mắt.
14.
Thật ra sau khi ở bên Chu Diễn Thanh, tôi rất ít khi mơ thấy Thời Từ.
Lần cuối cùng tôi gặp anh ấy là vào ngày hôm qua, một ngày trước khi tôi nhận được hai phiếu kiểm tra.
Trong giấc mơ, anh đang đứng dưới gốc cây ngô đồng trong gió thu hiu quạnh.
Dáng vẻ vẫn như trước, mặc áo khoác denim màu trắng.
Tôi nói anh ơi, bây giờ em có nhiều tiền rồi, sau này anh đừng mặc chiếc áo khoác denim này nữa... Nhưng em sẽ không mua cho anh loại áo lông lá nữa, em sẽ mua cho anh áo khoác dạ, áo jacket, anh đẹp trai như vậy mặc vào nhất định sẽ rất đẹp.
Nhưng anh đứng cách xa tôi.
Vẫy vẫy tay và đuổi tôi quay về.
Trong giấc mơ anh trầm mặc ít nói.
Bởi đã sắp tám năm rồi nên tôi đã quên mất giọng nói của anh.
Thời Từ thật sự muốn bỏ rơi tôi.
Cho nên hôm sau tôi vội vã đưa tay ra đòi tiền Chu Diễn Thanh.
Tôi nói: “Cho em năm vạn, em muốn đi mua quần áo”.
Chu Diễn Thanh có tiền và cũng thích để tôi tiêu tiền.
Thật ra anh ta cũng đã hỏi tôi rất nhiều lần, anh ta không hiểu tại sao số tiền tôi đòi mỗi lần đều cố định như nhau.
Ngay cả khi tôi nhờ dì đi siêu thị mua trái cây, tôi cũng giục anh chuyển cho dì năm vạn càng sớm càng tốt.
"Mua đồ ăn cần năm vạn?"
Khi anh ta hỏi tôi, tôi đang nằm trên ghế sô pha cầm bộ điều khiển trò chơi g i ế t chóc điên cuồng.
“Ừ, năm vạn.” Tôi thản nhiên đáp: “Dì thường mua cái này cái kia cho em, đắt lắm.”
Chu Diễn Thanh cười nói được.
Sau đó, anh ta đưa cho tôi một vài tấm thẻ đen không giới hạn, "Trong đó có rất nhiều năm vạn em muốn bao nhiêu thì có bấy nhiêu, sau này không cần phải hỏi riêng anh nữa."
Tôi nói đừng đưa thẻ cho tôi, tôi không cần và ném những thẻ ngân hàng đó lại cho anh ta.
Nhưng không được mấy ngày tôi lại vì thích một chiếc áo khoác dạ, lần nữa chẳng ngại đòi anh ta thêm năm vạn.
15.
Biết tôi có thai, Chu Diễn Thanh phấn khởi như trẻ con suốt đêm. Người này thậm chí còn không ngủ được, nửa đêm kéo tôi dậy nói muốn bàn chuyện đám cưới tháng sau với tôi.
Hai năm qua vì sự xúi giục của tôi, anh ta căn bản không qua lại với cha mẹ.
Nhưng dù sao kết hôn cũng là chuyện trọng đại của đời người, phải có đầy đủ các thủ tục cần thiết, nghe nói em trai anh ấy đi du học nước ngoài cũng sẽ có mặt trong hôn lễ.
Tôi không có hứng thú với việc này và nói tùy anh.
Chu Diễn Thanh hỏi có muốn gọi cha và mẹ kế tôi đến dự đám cưới không, vẻ mặt vừa mong đợi vừa phấn khích.
Hai năm trước, khi anh ta uyển chuyển hỏi thăm hoàn cảnh gia đình tôi, tôi đã lừa gạt nói qua loa lấy lệ cho qua. Nhưng sau này không biết anh ta lấy tin ở đâu, dưới tình huống tôi không hề hay biết anh ta đã dùng danh nghĩa của tôi giúp tôi trả hết khoản vay của cha tôi.
Sau khi biết chuyện, tôi đã thay đổi hình ảnh dịu dàng và ân cần thường ngày của mình và mắng anh ta bắt chó đi cày.
Từ đó anh ta đã học được rằng tốt nhất là đừng nhúng tay vào chuyện của gia đình tôi.
Nhưng khi tôi nhớ lại giấc mơ đêm qua, nhớ chàng trai không nói lời nào trong giấc mơ, những ngọn nguồn xấu xa trong lòng tôi bắt đầu âm ỷ quấy phá.
Lần đầu tiên tôi chủ động kể cho anh ta nghe về gia đình mình.
Nói mẹ tôi qua đời vì bệnh ung thư, cha tôi tái hôn, mẹ kế của tôi rất dịu dàng với tôi, nói hàng xóm ở quê hay hoạnh họe giễu cợt tôi và nói bọn trẻ ngu dốt hay trêu chọc và nhắm vào tôi.
Nói tôi còn có một người anh trai, nhưng anh trai tôi đoản mệnh đã mất sớm.
Khi nói về anh tôi, giọng điệu của tôi bình thản và nói mọi sự thật từ góc độ khách quan nhất.
Nhưng Chu Diễn Thanh lại yên lặng một lúc.
Lúc mở miệng anh ta lại nói với tôi: "...Thật ra anh nghĩ anh trai của em rất lợi hại."
Nghe anh ta khen ngợi anh trai tôi như thế, trong nhất thời tôi không biết nên giả vờ ngụy trang vẻ mặt nào thì phù hợp.
Tôi không biết nên khóc hay nên cười, tự hỏi liệu tôi có nên nói lời cảm ơn với anh ta hay không.
"Thế à?"
Cuối cùng, tôi nặn ra vẻ mặt không đồng tình, "Nhưng rất nhiều người gọi anh ấy là đồ ẻ o l ả, cũng có rất nhiều người không thích anh ấy."
Chu Diễn Thanh có lẽ đã chán nói chuyện, anh ta xoa xoa ấn đường, "Anh ấy bảo vệ Thời Ngộ của anh."
"Nhân phẩm của người khác tốt hay xấu thật ra cũng không liên quan đến anh, anh chỉ quan tâm đến người mà anh quan tâm."
"Người đối xử tốt với em chính là người tốt.
"Thời Ngộ, sau này anh sẽ thay anh trai của em bảo vệ em."
Thật kinh tởm.
Hai chữ 'Anh trai' thốt ra từ trong miệng anh ta giống như một mũi tên tẩm độc, đi theo âm thanh đó tiến vào não tôi, khuấy động tới lui khiến tai tôi ù đi đau đớn.
Tôi liếc nhìn con dao gọt hoa quả bên cạnh.
Lần đầu tiên tôi dùng thái độ chân thành như vậy khuyên anh ta: “Sau này đừng đùa như vậy nữa”.
16.
Chu Diễn Thanh tiếp tục hỏi về quá khứ của tôi.
"Còn tình yêu thì sao? Tiểu Ngộ đã từng yêu chưa?"
Tiểu Ngộ... là xưng hô độc quyền của anh tôi dành cho tôi.
Mấy năm nay tôi đã sửa đi sửa lại xưng hô của anh ta với tôi, đã từng nói rất nhiều lần rằng tôi không thích anh ta gọi tôi như vậy, thậm chí nhiều lần tôi còn trực tiếp trở mặt nhưng dạy mãi anh ta vẫn không hề sửa.
Tôi vốn định nói không nhưng nhìn thấy vẻ mặt chờ đợi của Chu Diễn Thanh, để trừng phạt vì đã gọi tên tôi một cách bừa bãi, tôi chuyển chủ đề.
"Em đã từng rất thích một anh khóa trên."
Khuôn mặt điềm tĩnh và tự chủ thường ngày của Chu Diễn Thanh lộ ra chút dấu vết.
Dù mặt vẫn vô cảm nhưng sắc mặt anh ta bỗng tối sầm lại.
Tôi biết trong tình cảm anh ta mắc bệnh sạch sẽ quá mức, nhất là không dung thứ tình cảm có người khác nhúng chân vào.
Tôi nói, "Anh khóa trên ấy rất có triển vọng, thời trung học, lúc thi tốt nghiệp trung học phát huy không tệ, anh ấy đã đậu vào trường đại học tốt nhất trong nước và học toán học."
"Anh ấy rất gầy rất trắng, anh ấy cười rộ lên có má lúm đồng tiền, anh ấy không bao giờ tức giận với người khác, anh ấy là người dịu dàng nhất mà em từng thấy..."
Vẻ mặt của anh ta càng lúc càng cứng ngắc.
Nhưng tôi vẫn còn rất nhiều lời muốn nói, đôi mắt của người này đầy tức giận.
Anh ta đứng bên cạnh tôi với vẻ mặt hung ác và đột ngột ngắt lời tôi.
Nói rằng anh ta không muốn nghe nữa, sau đó mặt đen bỏ đi.
Anh ta vừa ghen, vừa bực nhưng không dám trút giận lên tôi.
Nhưng bây giờ tôi không muốn quan tâm anh ta.
Trên màn hình, nhân vật phản diện tùy tiện đuổi theo c h é m kẻ thù, tôi hít mấy hơi, bỗng cảm thấy lồng ngực khoan khoái.
17.
Sau khi anh trai tôi qua đời, mặc dù anh ấy đã không để lại cho tôi tiền bồi thường bảo hiểm như anh ấy mong muốn.
Nhưng chủ khách sạn đã đưa tôi năm vạn.
Trong căn phòng trọ tồi tàn đó, ánh đèn hành lang lờ mờ mông lung, ông chủ nhìn tôi từ trên xuống dưới với vẻ mặt giễu cợt.
Năm vạn tệ được gói trong một chồng báo dày và ông ta nói với tôi đó là tiền bồi thường cho cái c h ế t do t a i n ạ n của nhân viên.
Đôi bàn tay to ướp đầy khói thuốc đó ngả ngớn vỗ vai tôi, ông ta nói nhà tôi gặp quý nhân, m ồ m ả nghi ngút khói.
Năm vạn tệ đối với tôi quả thực như nắng hạn gặp mưa rào, không phải là nhiều nhưng cũng có thể miễn cưỡng giúp tôi thi đậu cấp ba và đóng học phí đại học.
Tôi cố chịu đựng cảm giác buồn nôn, trước khi ông chủ rời đi, tôi đỏ mắt nắm lấy vạt áo của ông chủ.
Tôi đưa xấp tiền đó cho ông ta và cầu xin ông ta cho tôi xem một camera giám sát khác.
“Lại là việc này!” Ông chủ lập tức trở mặt, mắng tôi xui xẻo.
Sau đó, tôi lại đi cầu xin vài lần nhưng còn chưa bước vào cửa đã có người đuổi tôi ra.
Sau đó, khách sạn đóng cửa và biến thành một thành phố trò chơi.
Nhưng ông chủ vẫn là ông chủ cũ.
Cuối cùng tôi cũng hiểu ra, lấy năm vạn tệ từ cái gọi là 'ân nhân' để đổi lấy thư mời nhập học đại học và thuận lợi học xong năm nhất.
Một ngày trước khi khai giảng năm hai, tôi đã chủ động đến cửa và nói rằng nhờ có vị quý nhân kia mà hiện giờ tôi vừa học xuất sắc vừa giành được học bổng, vì vậy tôi đặc biệt đến đây cảm ơn.
Ông chủ khen tôi thông suốt, tôi quấn lấy mãi cuối cùng ông ta cũng chịu mở miệng tiết lộ cho tôi vài lời.
Họ của cổ đông lớn của thành phố trò chơi là Chu.
Chu Diễn Thanh.
Anh ta cũng là người đã tài trợ cho tôi năm vạn tệ.
Ngay khi nghe thấy cái tên, tôi đã ngay lập tức liên kết với những lời nói trong lúc nói chuyện trong video.
Ông chủ lấy ra một tấm danh thiếp về Chu Diễn Thanh.
Người đàn ông trong ảnh có ngoại hình điển trai, khí chất lãnh đạm, không khác gì người đàn ông trong video.
Tôi im lặng nhìn tấm danh thiếp một lúc lâu.
Cuối cùng, tôi hỏi ông chủ: “Có thể cho tôi tấm danh thiếp này được không, tôi muốn giữ nó làm kỷ niệm”.
…
(Còn tiếp)