Thắp Đèn Trong Màn Đêm

Lần đầu tiên cảm thấy không đúng là vào năm đó công ty xảy ra vấn đề, tài liệu cốt lõi bị một nhân viên kỳ cựu tiết lộ cho công ty đối thủ.

Tuy nhiên, đây là lần đầu tiên người nhân viên kỳ cựu này làm loại việc này nên không quen tay làm việc không sạch sẽ, người trong bộ phận kỹ thuật đã chú ý đến hắn từ lâu.

Một đêm trước khi nhân viên phản bội, tôi đã mang theo bằng chứng và camera an ninh liên quan đến ném trước mặt hắn ta, nhân viên kỳ cựu ấy thấy bằng chứng thuyết phục đã sợ hãi đến mức không thể nói rõ ràng.

Hắn ta nói mình bị oan, chỉ là hắn bị ma xui quỷ ám bị người khác xúi giục.

Một người lạ đã đe dọa hắn bằng những sai trái trong công việc thường ngày của hắn và yêu cầu hắn ăn cắp các tài liệu được chỉ định, sau khi hoàn thành, người kia không chỉ cho hắn hai trăm vạn mà còn có thể nhảy sang công ty đối thủ làm lãnh đạo cấp cao hơn.

Để thể hiện sự chân thành của mình, thậm chí người đó còn đặt cọc trước năm mươi vạn nhân dân tệ.

Theo lý thuyết loại tình huống này là kịch bản đào người của công ty đối thủ, rất ít người tiếp tục đào sâu thêm.

Nhưng tôi không yên tâm nên đã nhờ người kiểm tra tài khoản ngân hàng kia, rất nhanh đã có kết quả, bên kia gửi cho tôi một số tài khoản quen thuộc.

Tôi lôi trong túi ra chiếc thẻ ngân hàng đã lâu không dùng đến, đầu óc lập tức ngừng hoạt động.

Đây là lần đầu tiên nhân viên kỳ cựu làm chuyện không quen tay này.

Khi gặp phải tình huống như thế cũng không quen tay.

Tôi không biết nên khen em ấy táo bạo hay ngây thơ, em ấy lại muốn lấy tiền của tôi câu kéo người của tôi.

...

Lần thứ hai tôi nhận thấy sự bất thường, tôi gần như hiểu ra mọi chuyện.

Ngày hôm đó chúng tôi nói về mối tình đầu của mình.

Tống Ngộ nói người nọ đó rất tốt, người nọ đỗ vào một trường đại học nổi tiếng trong nước và còn học chuyên ngành toán học.

Cứ thế chỉ vì một người vô danh, không có ảnh và chỉ tồn tại rải rác trong một vài câu miêu tả lại khiến tôi trằn trọc khó ngủ nhiều đêm.

Trong chuyện tình cảm tôi mắc chứng sạch sẽ nghiêm trọng, nếu em ấy nhìn người khác nhiều hơn chút cũng sẽ khiến tôi suy nghĩ lung tung một thời gian.

Bởi vì tôi điên cuồng quan tâm đến mọi thứ về em ấy, nên tôi không thể thở được khi nghĩ rằng Tống Ngộ đã trao tấm chân tình của mình cho một người đàn ông khác.

Vậy nên tôi đã nhờ người điều tra tất cả những học sinh khóa trên cùng trường phù hợp với miêu tả của Tống Ngộ. Vài ngày sau, trợ lý trả lời tôi: không tìm thấy người nào như vậy.

Sau khi ngạc nhiên, tôi đã nhờ người điều tra anh trai của Tống Ngộ.

Vài ngày sau, người đó gửi cho tôi một phong bì.

Bên trong là một bức ảnh, vài bảng điểm với điểm số rất đẹp và vài bản lý lịch không đáng giá.

Cùng với một giấy chứng tử.

Người tên Tống Từ ấy, nếu không phải vì Thời Ngộ nhắc đến lần nữa thì suýt chút nữa tôi đã quên mất còn có một người như thế.

Khi nhắc đến cái tên này, trong đầu tôi vô thức hiện ra một khuôn mặt rất xinh đẹp, giống như một người phụ nữ.

Chu Ngạn Ninh luôn thích đi theo đám con ông cháu cha gây rắc rối, để khiến anh ta cải tà quy chính cha tôi đã cố ý nghiêm khắc kiểm soát chặt chẽ các khoản chi tiêu của Chu Ngạn Ninh, phải báo cáo cho ông ấy từng xu từng xu.

Chu Ngạn Ninh vất vả cầu xin cha tôi rất lâu ông ấy mới đồng ý mua cho anh ta chiếc máy tính cao cấp đó, Chu Ngạn Ninh ngồi trên ghế esport còn chưa nóng mông thì đã có người hất tung thùng máy tính.

“Chết tiệt!” Chu Ngạn Ninh mắng to một câu, nắm cổ áo 'người gây sự'.

Cậu trai rất gầy, chiếc áo sơ mi trắng mỏng manh phác họa sống lưng nổi lên, cậu ta bị đ á n h đ ậ p tứ tung.

Anh trai tôi đã thực hiện rất nhiều hành vi b ắ t n ạ t người khác, nhưng tôi luôn nhắm mắt làm ngơ.

Dù sao tôi còn phải dựa vào người anh trai tốt Chu Ngạn Ninh này để lấy lòng cha tôi.

Ông ta vì tiền tài và quyền thế không tiếc hy sinh bản thân đi ở rể chịu n h ụ c n h ã ở nhà họ Chu nhiều năm, mãi đến khi thành công thượng vị, một nhà ba người bọn họ mới được đoàn tụ.

Tuy rằng ngoài miệng ông ta không nhắc tới, hơn nữa hiện tại bề ngoài cũng nở mày nở mặt, nhưng trong lòng vẫn luôn đối với đoạn thời gian không thể để người khác biết này canh cánh trong lòng.

Cha tôi cảm thấy có lỗi với hai người họ nên cha tôi sẽ cho Chu Ngạn Ninh bất cứ thứ gì anh ta muốn từ khi còn nhỏ.

Chu Ngạn Ninh ỷ vào sự cưng chiều của mẹ và tình yêu của cha lớn lên coi trời bằng vung, gây ra rất nhiều rắc rối.


Cha tôi đặc biệt nhờ tôi trông nom anh ta, chỉ những lúc như vậy cha mới quan tâm tôi thêm vài lời.

Cho nên chỉ cần Chu Ngạn Ninh an phận thủ thường không gây phiền phức cho tôi là được.

Những thứ khác, không phải việc của tôi.

Nhưng không ngờ lần này Chu Ngạn Ninh lại thực sự khiến tôi gặp rắc rối.

Lúc tôi chạy đến thì trời đã khuya, Chu Ngạn Ninh kéo tôi với vẻ mặt hoảng sợ.

Anh ta hỏi tôi phải làm sao.

"Em trai vẫn luôn tìm được cách, em mau nghĩ cách giúp anh--"

"Lúc nãy anh chỉ là thấy thằng nhóc kia rất đẹp, mấy anh em nhất thời không nhịn được, cho nên mới..."

"Em nói xem, năm vạn là đủ mua thằng nhóc nghèo đó một đêm! Sao lại thế này... Thật là xui xẻo!"

“Câm miệng!” Tôi không thể chịu đựng được nữa, huyệt thái dương nhảy thình thịch.

Chu Ngạn Ninh cũng không ngốc, lập tức sai người khống chế tiếng la hét của nhân chứng, nhanh chóng phong tỏa khách sạn không cho bất kỳ ai ra vào.

Chuyện này rất khó giải quyết, bởi vì trước khi cậu nhóc kia qua đời, toàn thân phủ đầy dấu vết bị tra tấn.

Nhưng cũng không phải không có cách giải quyết.

Đôi khi mạng người chỉ là một khoản tiền.

Tôi đã liên lạc với bệnh viện của nhà họ Chu và nhờ người đến xử lý, ngoài dự liệu sự việc được giải quyết rất nhanh chóng.

Nghe chủ khách sạn nói em gái của cậu ta không chịu bỏ qua, thường đến khách sạn kia để gây rối, vì vậy tôi đã thay anh tôi bồi thường thêm hai mươi vạn nhân dân tệ.

Sau đó tôi cũng gọi điện để hỏi thăm vài lần thì ông chủ nói cô gái đó đã nhận số tiền đó và cầm tiền đi học một trường đại học không tệ, khiến tôi yên tâm là được.

Nếu đã nhận tiền theo kiểu không hẹn mà cùng ngầm đồng ý, có nghĩa là người nhà nam sinh kia đã đồng ý giải quyết riêng với chúng tôi.

Ban đầu tôi vốn còn tưởng rằng gia đình kia có thể nhân cơ hội này tống tiền chúng tôi, nhưng không ngờ mọi chuyện lại được giải quyết chỉ với hai mươi vạn.

Nam sinh kia đã chết, mạng sống còn rẻ hơn tôi tưởng.

Tôi đã xử lý việc này rất tốt.

Cũng chính vì thế, cha tôi không còn nghĩ cách để đưa anh ta vào công ty nữa và hoàn toàn hết hy vọng với anh tôi.

Ông ấy đưa anh trai tôi ra nước ngoài, định nhân lúc còn trẻ sửa những đánh giá không tốt của anh ta, cho anh ta một vòng tròn mạ vàng khác, sau vài năm mọi thứ sẽ khác.

Xinh đẹp, đó là ấn tượng của đầu tiên của tôi về Tống Ngộ.

Ảnh của em ấy được đăng trên bảng thông báo của những đại diện xuất sắc, khuôn mặt trong ảnh đẹp như hoa sen trong nước, với nốt ruồi son nhỏ nằm lặng lẽ ở đuôi mắt.

Khuôn mặt tinh xảo như ngọc, nhưng lại không có cảm giác mềm mại mỏng manh như những cô gái bình thường.

Đôi mắt kia giống như một đầm nước đọng, khóe miệng thẳng tắp, khuôn mặt lạnh lùng vô cảm.

Nhiều người tập trung trước bảng thông báo, vẻ mặt hào hứng cho rằng tân sinh viên năm nay có 'thiên tiên' vừa xinh đẹp lại lạnh lùng, học giỏi.

Ngoài chuyên ngành toán học đứng đầu nhiều lần, em ấy còn học thêm chuyên ngành luật.

Chỉ là em ấy tính tình rất quái dị ít tiếp xúc với người khác, cả ngày mặt lạnh như băng.

Là một sinh viên luật, tôi tình cờ đến dự một buổi thi biện luận của em ấy.

Trên sân khấu biện luận cả hai đều tranh cãi đến đỏ mặt tía tai, nhưng em ấy có quan điểm rõ ràng tiến triển logic từng tầng một, khi tranh luận với người khác, em ấy trông như thể mình đã thắng một trận chiến.

Với vẻ mặt đắc thắng, phô trương sức mạnh của mình như một bé thỏ xù lông.

Thật ra tôi không định đến lễ trao học bổng.

Nhưng thỉnh thoảng tôi lại bắt gặp cái tên này trong danh sách học bổng của trường.


Tôi bị ma xui quỷ ám đột nhiên muốn trao huân chương thắng lợi cho bé thỏ đắc thắng này.

Năm mười ba tuổi, mẹ tôi q u a đ ờ i.

Trước khi chết bà đã khóc và nói với tôi, nếu ai đó đối xử tốt với tôi thì người này chắc chắn cũng có âm mưu khác giống như cha tôi, vậy nên trước khi bị người khác làm tổn thương thì tôi hãy nhanh chóng chạy trốn đi.

Cha tôi trở thành chủ tịch hội đồng quản trị nhờ trộm cướp, ông ấy rất đa nghi, sẵn sàng dốc lòng vì Chu Ngạn Ninh, nhưng ông ấy lại luôn đề phòng tôi.

Ông ấy kiêng kỵ tôi nên thường cố tình làm khó tôi.

Hôm đó ông ấy đã sa thải trợ lý của tôi và ném cho tôi một bản sơ yếu lý lịch mới.

Thế là tôi lại gặp Thời Ngộ.

Tôi thừa nhận tôi từng gặp Thời Ngộ vài lần, nhưng trong đầu tôi chưa bao giờ có ý nghĩ khác thường.

Suy cho cùng, kể từ khi tôi còn nhỏ tôi đã chứng kiến cha mẹ tôi 'yêu nhau' hơn mười năm, tôi thực sự không có phước khi phải chịu đựng kiểu miệng nam mô bụng bồ dao găm này.

Điều tôi không ngờ tới là Thời Ngộ lại ra bài không theo lẽ thường.

Hai năm ở bên cạnh tôi, em ấy thậm chí còn không có cảm giác tồn tại, chỉ giống như một cái đuôi ngoan ngoãn đi theo làm tròn bổn phận của mình chưa bao giờ vượt quá quy tắc.

Em ấy làm rất tốt, tốt đến mức không bình thường, tôi không tìm được điểm nào chê trách, em dùng tư thế quy củ nhất bất tri bất giác len lỏi vào cuộc sống của tôi, thỏa đáng đến mức hận không thể vuốt từng sợi tóc thay tôi.

Nhưng cũng có lúc làm tôi thấy phiền muộn trong lòng...

Em ấy không biết xem xét tình thế.

Ngày hôm đó cha và mẹ nhỏ đã hoạnh họe tôi, tôi còn bị hắt một tách trà nóng hổi.

Tôi cố gắng khống chế nét mặt không thèm để ý chút nào của mình, nhưng cả người lại chật vật chạy về văn phòng đợi mọi người tan sở về nhà hết mới chạy thật nhanh về nhà.

Không sao cả, dù sao thì tôi cũng quen rồi.

Ngay cả cấp dưới cũng đã quen với cảnh tượng này, để bảo vệ tôn nghiêm của tôi, họ biết trong lòng nhưng đều giả vờ như không phát hiện.

Mọi người đều rất biết điều, ngoại trừ Thời Ngộ.

Em ấy gõ cửa phòng làm việc của tôi, mang cho tôi một chiếc khăn mặt còn chưa tháo túi sau đó lặng lẽ rời đi.

Thời Ngộ luôn làm những điều không cần thiết nhất vào lúc tôi xấu hổ nhất.

Luôn đưa cho tôi những thứ rẻ tiền nhất: chiếc khăn mặt rẻ nhất trong trung tâm thương mại, một tô hoành thánh mua ở quầy hàng giá vài nhân dân tệ và chiếc bánh xấu xí mà em ấy làm bằng loại kem rẻ tiền vào ngày sinh nhật của tôi.

Năm đó cha tôi vì để câu được mẹ tôi thà bán xe, bán nhà cũng phải tặng mẹ những món quà đắt tiền;

Mẹ tôi vì cha tôi thà từ bỏ sản nghiệp nhà họ Diệp cũng phải bỏ trốn với cha tôi.

Mẹ nói nếu có ai đối xử tốt với tôi như cha tôi đối với mẹ thì hãy chạy đi, bởi vì họ có mưu đồ khác.

Tôi chỉ nghĩ rằng cái gọi là tình yêu cũng rầm rầm rộ rộ như của họ, gióng trống khua chiêng cuối cùng cảnh còn người mất, một đập vỡ đôi.

Tôi nghe lời mẹ và sẵn sàng bỏ chạy thật nhanh bất cứ lúc nào, nhưng không ngờ Thời Ngộ cũng giống như mùa xuân, xuất hiện lặng lẽ không tiếng động.

Chẳng ai muốn cô đơn một mình, tình yêu là bản năng và cũng là khát khao của tôi.

Mùa đông năm đó đến sớm, nhưng Thời ngộ còn nhanh hơn cả mùa đông.

Trong thế giới cạnh tranh sinh tồn lạnh băng, cuối cùng tôi cũng tìm được mùa xuân thuộc về mình.

Sau khi Thời Ngộ mang thai tính tình rất cáu kỉnh, thậm chí có lúc còn cố ý nhắm vào tôi.

Trước đây tôi cứ tưởng đó là phản ứng của cô ấy trong lúc mang thai, luôn nghĩ phải cẩn thận để không làm em ấy tức giận.

Mãi cho đến ngày tôi nhận được phong bì về Tống Từ, tôi mới hiểu chuyện gì đang xảy ra.


"Anh kém xa anh trai tôi."

"Bắt chước bừa."

Tôi đã cố gắng bắt chước học hỏi biến mình thành người mà em ấy nói, ảo tưởng một ngày nào đó có thể thay thế sự tồn tại của anh ấy.

Nhưng diễn xuất kém cỏi này trong lòng em ấy đã sớm biết rõ, thậm chí còn cố ý dẫn dắt tôi để tôi tiếp tục diễn trò bắt chước này như một chú hề.

Tôi càng chật vật chẳng ra sao thì em ấy càng thích.

Ngày hôm đó Thời ngộ ôm tôi và bảo tôi gọi tên em ấy như anh trai em ấy, lúc đó tôi thậm chí còn nghĩ em ấy yêu tôi, tôi cho là mình thật sự có thể chiếm được vị trí mềm mại trong lòng em ấy.

Dù sao em ấy đã kiên định đứng bên cạnh tôi suốt năm năm.

Khoảnh khắc tôi biết được sự thật đó là một sự trống rỗng mù mịt khắc cốt ghi tâm, cuối cùng tôi đã hiểu cảm giác tuyệt vọng là như thế nào.

G i ế t người chẳng qua chỉ m o i tim m ổ bụng, nhưng g i ế t c h ế t trái tim lại khiến người ta đau đến không muốn sống.

Vô số lần, tôi ước gì mình có thể tóm lấy Thời Ngộ buộc em ấy phủ nhận sự thật rằng em ấy có mưu đồ khác với tôi, nhưng khi nhìn thấy vẻ mặt khi sờ bụng như có điều suy nghĩ của em ấy và nghĩ đến chuyện đó, tôi như rút cạn hơi sức đứng im tại chỗ...

Tôi chẳng thể đề phòng, nếu tôi có thể phát hiện sự thật trước khi yêu em ấy thì tôi nhất định sẽ tránh không kịp, nhưng bây giờ...

Tôi bước tới cắt đứt dòng suy nghĩ miên man của em ấy, nghiêng người áp lên bụng Thời Ngộ.

Qua bụng mẹ, tôi có thể nghe rõ nhịp tim của đứa con bé bỏng trong tử cung ấm áp của mẹ, khỏe mạnh và mạnh mẽ.

Tôi nhìn cô ấy với chút mong đợi, dùng giọng nịnh nọt nói: “Nếu nó có thể trưởng thành đàng hoàng, nhất định anh sẽ cho nó một gia đình trọn vẹn và hạnh phúc, cùng với sự thiên vị tình cảm mà anh đã thiếu bấy lâu nay, đến lúc đó chúng ta bắt đầu lại từ đầu, đến lúc đó anh--”

Nhưng vẻ mặt Thời Ngộ lại thờ ơ nhìn tôi bằng ánh mắt giễu cợt.

Thời gian giống như một hòn đá mài d a o, Thời Ngộ đóng vai một thợ săn, kiên nhẫn mài giũa tình yêu của tôi dành cho cô ấy thành một lưỡi dao sắc bén và đợi đến khi tôi mất cảnh giác thì một d a o g i ế t c h ế t tôi.

Đột nhiên thằng bé cách bụng đá tôi.

Lần đầu tiên, tôi mãnh liệt cảm thấy nó thật sự tồn tại như một niềm hy vọng mới, chứ không phải là một công cụ cố ý trả thù và làm tổn thương tôi.

Tôi gần như không thể nhịn được, không nhịn được mở miệng cầu xin em ấy--

Có thể giữ đứa bé được không.

Nhưng tôi không thể nói nên lời, tôi không dám nói ra.

Bởi vì thứ đứng giữa chúng ta không phải là tiền bạc, không phải con người mà là mạng sống.

Có vài lời nếu nói ra, thì ngay cả giấc mơ ngắn ngủi, viển vông này của tôi cũng sẽ biến mất.

...

Ban đêm trằn trọc không ngủ được, tôi không cầm lòng được nhìn vào ảnh của Tống Từ.

Tôi so sánh các nét trên khuôn mặt của Tống Từ, anh ấy mắt một mí, mặt mày tinh xảo lại thanh tú, sau đó nhìn mặt mình trong gương thì thấy lông mày rậm, nếp hai mí rất sâu.

Tôi không khỏi nghĩ nếu mình cũng có mắt một mí, nếu cạo bớt lông mày đi một chút thì liệu mình có giống Tống Từ hơn không?

Nếu tôi giống Tống Từ hơn thì tống Ngộ có mềm lòng hơn không?

Nhưng khi đó có lẽ xác suất cô ấy mắng tôi bắt chước bừa lớn hơn.

Thời Ngộ nằm trên vũng máu trong bộ váy cưới trắng như tuyết, vừa khóc vừa nói với tôi mình rất đau.

Tôi có chút mơ hồ, thật không thể tin được, tôi không ngờ em ấy sẽ vì trả thù mà làm đến mức này.

Mấy năm duy nhất mà tôi cảm thấy hạnh phúc lại bị bao phủ bởi một lớp màng lọc không có thật, chúng trôi qua như một chiếc đèn lồng quay trong phim.

Tôi tổng hợp tất cả bằng chứng vào hai email và gửi ẩn danh cho em ấy.

Em ấy hỏi tôi làm như vậy có hối hận không?

Không hối hận.

Bởi vì nhà họ Chu vốn thuộc về tôi.

Thật ra nếu Thời Ngộ có thể chủ động nói sớm hơn, em ấy hoàn toàn không cần phải quyết tuyệt như vậy.

Chỉ cần em ấy nói muốn, tôi cam tâm tình nguyện đốt trụi thân mình để soi sáng cho em ấy.

Chỉ là em ấy không bao giờ nói và tôi không bao giờ có cơ hội.

Sau ngày hôm đó, tôi không còn gặp lại em ấy nữa.


Giống như biến mất khỏi thế giới, số điện thoại trống rỗng và các tài khoản khác cũng bị hủy bỏ.

Vốn dĩ tôi muốn nhờ người điều tra tung tích của em ấy, nhưng tôi sợ sau khi em ấy phát hiện lại tỏ ra bộ dáng mất kiên nhẫn nên nghĩ lại rồi thôi.

Sau khi Chu Ngạn Ninh vào tù, những cổ đông biết tin trước đã lần lượt thanh lý bán tháo, cổ phiếu của nhà họ Chu lao dốc.

Trong công ty ai chạy được thì chạy sạch, ai không chạy được thì ngày nào cũng đến đòi nợ.

Mẹ nhỏ rất thực tế, liền mạch tìm được một gia đình khác, nhưng cha tôi thì khác, vốn là một người cứng rắn lại bạc trắng đầu chỉ sau một đêm vì sự phản bội của mẹ nhỏ, tức giận đến mức đau tim phải nhập viện.

Tin tốt duy nhất là tôi đã may mắn nắm bắt được làn gió trực tiếp trên Internet, chuyển hình công ty với sự giúp đỡ của một vài người bạn, kiếm được một số tiền miễn cưỡng trả được một phần nợ của công ty.

...

Lúc soi gương, tôi nhận ra tóc mình đã bắt đầu bạc.

Nhưng tôi mới ba mươi lăm tuổi.

Có điều cũng phải, ba mươi lăm tuổi cũng trưởng thành rồi.

Tuổi tác vẫn là vấn đề rất khó xử.

Trong số các anh em cùng tuổi rõ ràng tôi là người lập gia đình sớm nhất.

Nhưng bây giờ tôi chỉ có một mình, còn con cái của họ đều có thể đi mua nước tương.

Mấy bạn nhỏ dễ thương lắm, thấy tôi là vươn đôi tay trắng nõn non nớt ra muốn chú ôm vào lòng.

Bọn trẻ rất thơm rất mềm, khi rời đi tôi có chút lưu luyến.

Khi bạn tôi tiễn tôi xuống nhà, hắn ngập ngừng nói: "Nói thật, cậu cũng không còn trẻ nữa, nếu đã thích trẻ con như vậy sao không định tìm một đứa nó?"

Rồi hắn đi thẳng vào chủ đề nói sẽ giới thiệu bạn gái cho tôi, đối phương là một cô gái xinh đẹp, gia cảnh cũng tốt.

Loại xem mắt này tôi đã từ chối rất nhiều lần và nói rõ sau này tôi sẽ không tìm đối tượng, nhưng người trước mặt này vẫn lải nhải không ngớt.

Thấy tôi không quan tâm, hắn rút ra con át chủ bài của mình--

Hắn đưa bức ảnh nhà gái cho tôi, trong ảnh là một cô gái trầm tính thanh tú, có một nốt ruồi son nhỏ ở đuôi mắt.

Tôi không nói gì một lúc lâu.

Bạn tôi nhìn mặt tôi và thận trọng nói:

"Cô gái này trông rất giống chị dâu trước... Tôi nghĩ cô ấy có thể là mẫu người cậu thích."

Vốn dĩ khi nhìn thấy bức ảnh này trong lòng tôi có cảm giác dâng trào, lại bị câu nói của hắn dội lạnh thấu ra tim, tôi lập tức lạnh mặt nói với hắn tôi không cần.

Bạn tôi tóm lấy tôi, không hiểu sao vẻ mặt lại trở nên phức tạp hơn: "Diễn Thanh, thật ra tôi đã muốn nói với cậu từ lâu, cậu không biết, thật ra chị dâu trước—"

Tôi không thể nghe người khác nhắc về em ấy, không đợi hắn nói xong tôi đã không chào mà đi.

Cây khô nảy mầm đã rút cạn mọi sức lực.

Mùa xuân này kết thúc, tôi sẽ không yêu mùa xuân tiếp theo nữa..

Vào ngày trả hết nợ, tôi từ chức mọi chức vụ và để lại lá thư cho luật sư của gia đình nói rằng tôi tự nguyện hiến tặng toàn bộ tài sản đứng tên mình cho bà Thời Ngộ.

Tôi vẫn chân thành chờ đợi hơn bất kỳ ai khác trên thế giới, hy vọng Thời Ngộ có thể sống một cuộc sống không buồn không lo.

Nhiệm vụ của tôi đã hoàn thành, nhưng tôi vẫn còn một điều ước nho nhỏ.

Tôi muốn đến thăm quê hương của Thời Tự một lần.

Nhưng thị trấn đó quá hẻo lánh, lúc ra khỏi đường cao tốc thì trời đã tối đen vậy nên tôi phải đi vòng vòng rất nhiều mới tìm ra đường để vào thành phố là đường nào.

Tôi định rẽ vào nhưng đèn xanh chỉ cách đèn đỏ hai giây.

Nếu đợi thêm chút nữa, tôi sẽ phải đợi thêm vài phút nữa mới đến được quê hương của Thời Ngộ, nhưng hiện giờ tôi không thể đợi được nữa nên vội vàng nhấn ga—

Bíppp!

Có tiếng bén nhọn chói tai vang bên tai tôi, trước mắt một mảnh trắng xóa.

Đến cuối đời, tôi cũng không đến được quê hương của Thời Ngộ.

Trong chớp mắt, cuộc đời ngắn ngủi và viển vông của tôi đã kết thúc một cách vội vã.



(Còn tiếp)


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận