Thấp Hôn Ngôi Sao Nhỏ


Trương Tĩnh ngẩng đầu lên:” Làm sao? Tiền học bổng mỗi năm của cậu còn không đủ tiêu à.


Lâm Tinh:” Cậu cứ nói có hay không đi “
Trương Tĩnh thấy mặt cô rất nghiêm túc, không giống như đang đùa chớp mắt đã nghiêm túc ngay:”Cậu không phải là người tiêu tiền lung tung là có chuyện gì xảy ra sao?”
Thấy Lâm Tinh không nói câu gì mà mắt đã đỏ lên rồi, Trương Tĩnh lập tức bỏ đũa và bát xuống, đi đến bên cạnh ngồi xổm xuống nhìn cô:” Tinh Tinh, chúng ta về kí túc xá”
Lâm Tinh nén nước mắt nhẹ gật đầu, Trương Tĩnh nửa ôm cô về kí túc xá.

Trong kí túc từ đầu là có 3 người nhưng có một người không đến nghe nói là ra nước ngoài rồi nên hiện tại chỉ có 2 người các cô.

Biết không thể giấu được nữa hơn nữa ở trường có rất nhiều chuyện cần Trương Tĩnh giúp đỡ nên Lâm Tinh nói hết mọi chuyện cho cô ấy.

Trương Tĩnh nghe xong ngẩn ra hồi lâu mới ôm lấy cô, Trương Tĩnh biết Lâm Tinh từ nhỏ đã cùng mẹ nương tựa nhau mà sống cũng biết chuyện này đối với cô ấy là sự đả kích mạnh đến mức nào, nhưng hiện tại cô càng biết lúc này bản thân nói gi cũng không có tác dụng gì cả cho nên chỉ có thể ôm lấy Lâm Tinh thật chặt hi vọng như vậy có thể cho cô ấy thêm sức mạnh.


Sau khi nói ra, Lâm Tinh ngược lại cảm thấy tốt hơn một chút, tuy rằng trong lòng vẫn đau khổ như cũ giống như nằm mơ vậy không có cảm giác, nước mắt lại không rơi nữa có lẽ là do hôm qua khóc hết rồi.

Từ hôm qua đến nay, bí mật này đè nén tới mức khiến cô không thở nổi, mất ngủ cả đêm mà còn phải làm như không có chuyện gì xảy ra, cô chưa bao giờ cảm thấy áp lực như nậy, lúc này được Trương Tĩnh ôm cảm nhận được sự ấm áp của cô ấy, Lâm Tinh bất giác nhớ tới đôi tay xinh đẹp hôm qua của người đàn ông kia…….

2 người không biết ôm lấy nhau bao lâu, Trương Tĩnh buông cô ra lấy ra một tấm thẻ:” Tinh Tinh, đây là tiền tiêu vặt mà gia đình cho và tiền mà mình kiếm được trong mấy năm nay, tuy rằng mình biết chỗ này không giúp được bao nhiêu, nhưng………”
Lâm Tinh đẩy tâm thẻ về :” Chị Tĩnh, cậu đã giúp mình rất nhiều rồi, chỗ tiền này mình không nhận được cậu vẫn là giới thiệu việc làm pasttime cho mình đi”
Trương Tĩnh biết cô quật cường, lòng tự trọng lại mạnh, nghĩ muốn để số tiền này mua đồ dinh dưỡng cho dì Triệu, cũng không nói tiếp đề tài này tiếp lời Lâm Tinh:” Có thì có, nhưng với tính tình của cậu không thể quen được với hoàn cảnh này đâu”
Lâm Tinh ánh mắt kiên định:”Chỉ cần có thể kiếm được tiền nhanh là được, càng nhanh càng tốt”
Trương Tĩnh buồn bã nhìn cô:”Được, mình tìm cho cậu”
Buổi tối Lâm Tinh lại mất ngủ, lật đi lật lại, trong đầu toàn là hình ảnh sắc mặt nhợt nhạt và thân thể ngày càng suy yếu của mẹ càng nghĩ càng sợ hãi, càng nghĩ càng không ngủ được, cô sợ ảnh hưởng đến 2 bệnh nhân đang nghỉ ngơi, dứt khoát dậy đi ra ngoài hít thở không khí.

Cô đi đến góc tường lần trước lấy ra chiếc khăn tay, bên tai lại vang lên âm thanh rất dễ nghe.

Sự thành do người,

Bất cứ lúc nào,
Cũng không được bỏ cuộc.

------------------------
Nhưng năm nay Triệu Phương Nhã liều mạng tìm việc làm, năm nay thật vất vả mới có thể trả hết nợ nần, sau này mỗi lần được tiền công bà đều gửi hết vào thẻ của Lâm Tinh.

Nhưng hôm qua Lâm Tinh đi đóng các loại phí kiểm tra và phí nằm viện thì trong thẻ đã chẳng còn bao nhiêu, còn phải đóng tiền thuê nhà mà phí phẫu thuật của ung thư phổi thì cũng phải 7-8 vạn, càng đừng nói là sau khi phẫu thuật xong còn xạ trị và trị bệnh bằng hóa chất, cô hiện tại đều phải tính toán lại thật tốt, hiện tại phí phẫu thuật còn thiếu mấy vạn, bác sĩ Tô nói nên phẫu thuật càng sớm càng tốt, cho nên bây giờ trong đầu Lâm Tinh chỉ có một ý nghĩ là phải kiếm tiền thật nhanh.

Trương Tĩnh tìm cho Lâm Tinh một công việc là làm phục vụ cho một hội sở cao cấp, bán rượu tính phần trăm, một buổi tối ít nhất cũng kiếm được vài trăm kiếm nhiều thì một buổi tối thì cũng phải mấy nghìn, quan trọng nhất là trả lương trong ngày, Lâm Tinh nói với Triệu Phương Nhã buổi tối có tiết rồi đi làm.

Lâm Tinh diện mạo thanh thuần, giống như học sinh lại cộng thêm có tài ăn nói năng lực tiếp thị cũng mạnh, vừa đến hội sở là rất được hoan nghênh, có rất nhiều khách của phòng bao đều muốn gọi rượu của cô, thỉnh thoảng cũng sẽ gặp mấy người khách uống say có những hành động không đúng lắm, tuy cô rất muốn một chân mấy tên đó nhưng chỉ cần nghĩ đến mẹ còn đang đợi cô, cô chỉ có thể ngoan ngoãn né ra, ông chủ của hội sở cũng rất chăm sóc cô, liên tiếp mấy ngày kiếm được gần vạn.

Chỉ là cứ như vậy, Lâm Tinh mỗi ngày đều về rất muộn, Triệu Phương Nhã khó có thể không nghi ngờ nhưng may mà có Trương Tĩnh yểm trợ nên không sao cả.


Tối ngày hôm nay, như thường lệ Lâm Tinh tới hội sở làm việc, vừa đến hội sở đã thấy quản lý cười tủm tỉm đi qua nói hôm nay cô kiếm được nhiều tiền rồi, là có một phòng bao mua mấy bình rượu đắt nhất trong hội sở, người bên trong muốn cô đi đưa rượu qua.

Lâm Tinh không để ý, đối với cô mà nói chỉ cần kiếm được tiền phòng bao nào cô cũng dám vào.

Rượu có hơi nặng, quản lý bảo mấy nhân viên tạp vụ giúp cô lấy rượu vào cùng cô, Lâm Tinh liền cùng với nhân viên tạp vụ vào phòng bao.

Nhân viên phục vụ để rượu xuống là đi rồi, phòng bao to lớn này không trụy lạc như Lâm Tinh tưởng tượng, bỏ qua âm nhạc không ồn cũng không yên tĩnh, độ sáng trong phòng vừa vặn tốt, còn có một chút tia sáng tản ra cả phòng bao, tuy rằng là tông màu ấm, lại có một cỗ áp suất thấp không thể nói ra, có một loại cực kì yên tĩnh cùng khẩn trương.

Trên sô pha ngồi 6 người, người nào người nấy tây trang giày da, nhưng tầm mắt của Lâm Tinh lại bị 2 người ngồi giữa hấp dẫn, 2 người chân dài dáng cao, mang một khuôn mặt cực kì đẹp trai nhưng biểu tình lại cực kì bất đồng, một người trong đó đang cười khanh khách đánh giá cô, còn người kia cũng nhìn cô nhưng cô không thể nhìn ra cảm xúc tự nhiên lại có cảm giác thân thuộc, hai người này ngồi trong đám người quá nổi bật rồi, Lâm Tinh phát hiện bản thân đang ngây người liền thu hồi tầm mắt.

Người nam nhân trung niên ngồi ở bên trái cùng sau khi nhìn thấy Lâm Tinh bước vào liền đứng lên giới thiệu:” Hứa luật sư, Phương tổng, Cao tổng đây là nhân viên tiếp thị xinh đẹp mà tôi từng nói với mọi người, Lâm Tinh tiểu thư ở hội sở này rất được hoan nghênh, gọi rượu của cô ấy còn phải xếp hàng đấy, ha ha ha….


Lâm Tinh nhớ ông ta, lúc trước ở phòng bao phổ thông khác gặp qua, nhưng từ khi cô được điều qua phòng bao hào hoa thì chưa bao giờ gặp qua.


Cái người được gọi là Cao tổng tiếp lời:”Lâm tiểu thư hình như còn là học muội của Hứa luật sư và Phương tổng, tính ra cũng là có duyên phận “
“Đúng đúng đúng” người nam nhân trung niên lúc trước trả lời:” Giống như Hứa luật sư vậy đều là học bá còn là trạng nguyên thi cao trung đó”
Lâm Tinh nhìn về hướng người nam nhân trung niên kia, cô đây là bị điều tra rồi?
Vừa chuyển lại tầm mắt thì lại chạm mắt với người đàn ông ngồi giữa 4 mắt nhìn nhau, không khí xung quanh đột nhiên yên tĩnh lại, là anh ấy! là người lúc trước đưa cho cô khăn tay ở bệnh viện, không biết anh ấy còn nhớ cô không, Lâm Tinh căng thẳng ngưng thở, nhưng lúc này người đàn ông đã thu hồi tầm mắt làm như không có chuyện gì mà quay đầu đi.

Người được gọi là Phương tổng lúc này lên tiếng trêu chọc:” Tôn lão nhị, lần này ánh mắt ông không tồi”
Người đàn ông trung niên trả lời:” Phương tổng quá khen”
Lâm Tinh trên mặt bày ra một nụ cười vô cùng chuyên nghiệp:” Xin chào các vị giám đốc”
Nói xong tự giác cầm rượu để lên bàn trước mặt bọn họ phát hiện trên bàn đã có không ít rượu rồi, cô đều không biết tên nhưng hiển nhiên đây không phải của hội sở, các loại rượu trong hội sở cô đã sớm đã nhớ kĩ trong lòng rồi, mấy bình này vừa nhìn là biết là cá nhân trân bảo.

Đúng lúc cô đang rối rắm liền nghe thấy người đàn ông trước mặt nhàn nhạt mở miệng:” Rót ra đi”
Lâm Tinh ngẩng đầu:” Vâng?”
Đôi mắt thâm thúy của người đàn ông không gợn sóng:” Bình rượu trong tay cô”.




Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận