Thấp Hôn Ngôi Sao Nhỏ


Người này dáng cao chân lại dài, bản thân phải chạy bước nhỏ mới đuổi kịp anh, không biết có phải vô ý hay không mà cô cảm thấy anh đang dần dần thả chậm bước chân.

Hứa Diệp đưa cô đến tầng thượng của hội sở, tầng thượng rất lớn, trang trí cũng rất tinh tế có hoa có cỏ, có xích đu có sô pha, trên bàn còn có các loại đồ ăn vặt, nhưng lại có gió phả thẳng vào mặt, Lâm Tinh không nhịn được mà đem áo khoác bọc chặt hơn.

Hứa Diệp nhìn động tác của cô, khóe miệng giơ lên:”Bây giờ biết lạnh rồi?”
“……….

.

” Lâm Tinh thấy anh chỉ mặc một chiếc sơ mi mỏng, cà vạt cũng nới lỏng, không phục nói:” Anh không lạnh à?”
Hứa Diệp lại không trả lời mà hỏi ngược lại:”Cô tên là Lâm Tinh?”
Bên trong phòng bao không phải mấy người kia nói rất nhiều lần rồi sao, sao bây giờ mà vẫn còn hỏi? Nhưng cô vẫn ừm một tiếng
“ Tinh nào, là tinh trong ngôi sao sao?
(Bên trung từ Tinh là”星 “ từ ngôi sao là “星星“)
Lâm Tinh lại ừm một tiếng
Hứa Diệp nói nhỏ đến mức không thể nghe thấy:” Ngôi sao, trùng hợp như vậy sao….

.



Anh lại hỏi:” Vậy cô biết tôi tên là gì không?”
“…….

” Lâm Tinh nghịch ngợm nói:” Tôi chắc là chỉ biết anh họ Hứa”
Hứa Diệp ừm một tiếng:” Hứa Diệp, có chữ lửa đằng trước”
(许烨 từ 烨là Diệp có từ lửa 火ở đằng trước)
Người này cũng quá nghiêm túc rồi, Lâm Tinh có chút muốn cười nhưng cô vẫn theo thói quen mà đọc ra:” Hứa- Diệp, cái tên này rất hay”
Hứa Diệp nghe thấy âm thanh vừa sạch sẽ vừa thanh thúy đọc ra tên mình, anh ngây ngốc một lúc, lúc này Lâm Tinh mới có thời gian nói:”Chuyện lúc trước cũng cảm ơn anh “
Cô muốn biết anh ấy là vì nhớ đến chuyện đưa khăn tay hay là đơn thuần cảm thấy cô thú vị, có hứng thú với cô mới cùng cô nói nhiều như vậy.

“Cái gì?” Hứa Diệp nhìn cô, giống như vừa mới nhớ ra :” cô nói là chuyện khăn tay sao”
Lúc sau lại cong khóe miệng lên:” Yên tâm, tôi thường xuyên phải họ thuộc các điều luật nên trí nhớ rất tốt”
Lâm Tinh: Ngược lại có vẻ chính mình là tiểu nhân
Vậy thì có thể hiểu rồi, dù gì lúc trước bọn họ có duyên gặp mặt một lần, tối nay chắc là chỉ muốn giúp cô một chút, nghĩ như vậy vị Hứa luật sư này đúng là người tốt.

Hứa Diệp lại không nhịn được mà nhìn cô, Lâm Tinh không biết là đang nghĩ gì, sợi tóc bị gió thổi bay phấp phới, mũi cũng hồng hồng, làn da căng mịn, giống trẻ con mười phần, làm người khác không nhịn được muốn nắn bóp.

Cô đột nhiên quay đầu, tầm mắt 2 người giao nhau, Hứa Diệp lại không có một chút chột dạ nào, làm như không có chuyện gì hỏi:” Đói không? Đồ ăn vặt ở đây có thể tùy ý ăn”

Lâm Tinh nhìn về phía đồ ăn vặt:” Như này có phải là không tốt không, hơn nữa tôi cũng không đói”
Chiếc bụng lúc này giống như chứng minh cô đang nói dối mà kêu lên, quên mất là cơm tối chưa ăn rồi, thật muốn đào một cái lỗ tại chỗ chui xuống.

Hứa Diệp cười cười:”Không sao cả, hội sở này là của nhà Phương Vân Minh”
Lâm Tinh có chút kinh ngạc:”Phương tổng?”
Hứa Diệp ừm một tiếng, gọi cô qua đó ngồi, đẩy đồ ăn vặt trên bàn đến trước mặt cô:” Muốn ăn cái gì tự mình lấy”
Lâm Tinh nhìn từng hộp đồ ăn đều vừa tinh xảo vừa cao cấp, lại nhìn sân thượng lộ thiên, nhịn không được cảm khái một câu:” Nhà Phương tổng có nhiều tiền quá!”
Cô còn chưa cảm khái xong, liền nghe người đối diện mặt đầy ý cười:”Tôi cũng được đấy”
“………”
Cái này có phải là tính hiếu thắng giữa các người đàn ông không?
Cô đang ăn, anh đang nhìn, một lúc lâu sau, anh mới mở lời hỏi:” Cô rất thiếu tiền sao?”
Lâm Tinh ngẩng đầu nhìn về phía anh, cười một cách tự giễu:” Không thiếu tiền thì ai sẽ đến một nơi như này làm phục vụ chứ”
Hứa Diệp môi hé mở,nhưng lại không nói gì lúc này điện thoại của anh kêu lên, anh cầm lấy điện thoại nhìn qua, nhẹ giọng hỏi:” Ăn no chưa?”
“Ăn no rồi” Lâm Tinh lập tức cầm lấy đồ ăn vặt còn lại để vào chỗ cũ hỏi:” Anh phải quay về sao?”
Hứa Diệp ừm một tiếng
“Vậy………” Hứa Diệp ho nhẹ một tiếng, lập tức lấy điện thoại ra:” Thêm bạn tốt đi, đến lúc đó tôi gửi vị trí cho cô, cô đưa qua là được rồi”
Lâm Tinh ồ một tiếng:” Được”
------------------

Buổi tối hôm nay, quản lý không những không trách cô tự ý rời đi mà còn cho cô tiền phần trăm rất cao, mấy ngày sau cô cũng không gặp phải mấy vị khách hay động tay động chân, đến người muốn cô uống rượu cũng đều ít ỏi không có mấy người, đến quần áo đồng phục cũng bị đổi.

Vấn đề của đồng phục cũng là khi về nhà cô soi gương mới phát hiện ra, ngại đến mức muốn ch ết ngay lập tức, chẳng trách anh ấy cố chấp muốn cô mặc áo khoác, chắc là cảm thấy nhìn đau mắt anh.

Lâm Tinh cảm thấy có phải là do Hứa Diệp nói cho Phương tổng không? Nhưng cô cũng sẽ không tự luyến đến mức cảm thấy anh làm vậy là vì cô, cô không có quan trọng với anh như vậy nhưng chuyện này đối với cô mà nói là một chuyện tốt, cô cũng không muốn tiếp tục suy nghĩ nữa.

Lại đi làm thêm mấy hôm, cuối cùng cô cũng tích đủ phí phẫu thuật rồi.

Lâm Tinh chạy một mạch đến phòng bệnh ôm chặt lấy mẹ, lại chạy một mạch đến phòng làm việc của bác sĩ Tô, cô áp chế nội tâm đang kích động, bình tĩnh nói:” Bác sĩ Tô, tôi tích đủ tiền rồi, ông có thể làm phẫu thuật cho mẹ tôi rồi!”
Bác sĩ Tô nhìn cô cũng cảm thấy vui mừng:” Lâm Tinh, tôi đúng lúc muốn nói cho cô một chuyện, mấy ngày trước có quỹ từ thiện tới bệnh viện chúng tôi thị sát, đúng lúc là nhắm đến những bệnh nhân có tình trạng bệnh như mẹ cô, hôm nay tiền tài thiện đã được duyệt xuống, tôi đang tính nói thì cô đã tới rồi”
“Quỹ từ thiện?” Lâm Tinh không chắc chắn hỏi:” Cho nên tôi không cần nộp tiền thì mẹ tôi cũng có thể làm phẫu thuật sao?”
“Đúng vậy” bác sĩ Tô ôn hòa nhẹ nhàng vỗ vai cô, cũng vui mừng thay cho 2 mẹ con:” Hơn nữa trừ chuyện phẫu thuật lần này, phí trị liệu khi bệnh tái phát lại cũng giảm rất nhiều, cho nên sau này cô không cần áp lực như vậy nữa”
Hơn nửa tháng nay, trong đầu cô chỉ có một suy nghĩ là kiếm tiền thậm chí không tiếc đi luyện tửu lượng, luyện cười, đi cùng những người mà nàng chán ghét, sống cuộc sống mà cô chưa bao giờ tiếp xúc qua, mỗi ngay đều trọng trạng thái nước sôi lửa bỏng, bây giờ nói với cô, sau này cô không cần phải làm như vậy nữa………
Lâm Tinh kích động đến mức ngây ngốc, qua một lúc sau cô mới tìm lại được âm thanh của chính mình:” Bác sĩ Tô, ông có thể cho tôi phương thức liên lạc của người phụ trách của quỹ từ thiện không? Tôi muốn trực tiếp cảm ơn ngài ấy”
Bác sĩ Tô xin lỗi nói:”Bên đó không muốn lộ thông tin, chúng tôi cũng không có cách nào, Lâm Tinh à trong lòng chúng ta biết rõ là được rồi, phải tin rằng trên đời này còn có rất nhiều điều tốt đẹp”
Lâm Tinh gật gật đầu:” Bác sĩ Tô, tôi biết rồi”
Vào ngày hôm đấy Triệu Phương Nhã đã tiến hành phẫu thuật, phẫu thuật diễn ra rất thuận lợi, nhưng vẫn phải nằm viện mấy ngày, phải kiểm tra tình trạng sau đó mới quyết định có được xuất viện hay không.

Nhìn thấy Triệu Phương Nhã từ bên trong phòng phẫu thuật thuận lợi đẩy ra ngoài, trái tim treo nửa ngày của Lâm Tinh rốt cuộc cũng thả lỏng, ở bên cạnh bà ấy hồi lâu, mới đi phòng làm việc tìm bác sĩ Tô.

Cảm giác sống sót qua tai nạn cũng quá kì diệu rồi, tất cả mọi chuyện đều đang diễn ra theo chiều hướng tốt hơn, Lâm Tinh không nhịn được cảm khái với bác sĩ Tô:” Vốn dĩ tưởng rằng phải khuyên mẹ tôi rất lâu mới đồng ý làm phẫu thuật,không ngờ rằng lần này lại nghe lời như vậy, bà ấy không biết chuyện gì cũng giành được 1 lần thắng lợi”
Bác sĩ Tô muốn nói lại thôi, nghĩ nghĩ vẫn là mở lời:” Lâm Tinh….


.

thực ra mẹ cô từ lúc bắt đầu đã biết bản thân mắc bệnh rồi, bà ấy biết cô không muốn để bà ấy biết cho nên giả vờ không biết cái gì mà thôi”
“…….

.

” Lâm Tinh lại ngơ ngẩn, vành mắt chớp mắt đã đẫm lệ:”Sao lại có thể chứ, chúng ta không phải là giấu rất tốt rồi sao…….


Bác sĩ Tô thở dài:” Mẹ của cô là một người phụ nữ vừa thông minh vừa vĩ đại”
Quay về phòng bệnh, Lâm Tinh vừa nhìn thấy Triệu Phương Nhã liền chạy đến ôm lấy bà mà khóc:” Mẹ, con còn tưởng rằng…….

Cái gì mẹ cũng không biết…….

con xin lỗi mẹ”
Triệu Phương Nhã đau lòng mà xoa xoa đầu cô:” Người nên nói xin lỗi là mẹ, Tinh Tinh, con cực khổ rồi, trong khoảng thời gian này con gầy đi nhiều quá…….





Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận