Thấp Hôn Ngôi Sao Nhỏ


Hứa Diệp không quá vừa ý câu trả lời của cô:” Cái gì gọi là không có gì khác biệt, một chút thành ý cũng không có”
Ngày đó sau khi anh gửi xong địa chỉ thì ở nhà đợi cả ngày cuối cùng nhận được lại là chuyển phát nhanh!
“A…….

” Lâm Tinh thật sự không hiểu vì sao anh lại tức giận, nhưng đúng thật anh đã giúp cô rất nhiều lần, liền nói xin lỗi:” Xin lỗi, nhưng tôi thật sự rất biết ơn anh, anh đã giúp tôi rất nhiều lần rồi”
“Tôi lại không phải là muốn nghe cô nói xin lỗi” anh nhìn tiểu cô nương cúi thấp đầu, có chút nhụt chí:” Bỏ đi, nếu cô muốn cảm ơn tôi có phải là nên biểu hiện một chút không?”
Lâm Tinh ngẩng đầu nhìn về phía anh:” Biểu hiện……thế nào”
Tên này vừa nhìn là biết người nhà giàu, lần trước ở trên sân thượng anh cũng nói bản thân cũng rất có tiền, anh còn có anh bạn trai…….

.

phú nhị đại nhà có hội sở cao cấp, anh có khi nào sẽ nói ra yêu cầu rất quá đáng không?
Cô không có tiền a, tiền mẹ cô làm phẫu thuật cũng là người ta hỗ trợ đó!
Hứa Diệp đột nhiên cúi xuống cong eo nhìn thẳng cô, mặt đầy ý cười:” Vậy….

.

cô mời tôi ăn cơm đi”
Đột nhiên có một gương mặt hoàn mĩ kề sát vào mặt, nhịp tim của Lâm Tinh bất giác mà đập nhanh hơn, căng thẳng đến mức nắm chặt tay, nhưng cô vẫn không có chút nào yếu thế, ép buộc bản thân tránh khỏi tầm mắt của anh, tận lực ổn định ngữ khí của bản thân:” Được a……ăn cái gì?”
Cô vừa nãy nghĩ gì vậy chứ? Người ta có chủ rồi! Muốn trách thì cũng chỉ có thể trách người đàn ông này quá yêu nghiệt rồi, không phải lỗi của cô, tam quan của cô đúng lắm.


Cô vứt bỏ những suy nghĩ linh tinh trong đầu, đợi anh suy nghĩ, chỉ hi vọng anh sẽ không ăn sang đến mức mình không thể trả nổi, anh cũng biết mình nghèo có lẽ sẽ hạ thủ lưu tình nhỉ?
Người đàn ông thu hồi tầm mắt, quay người đi về phía trước:” Đi theo tôi là được”
Anh rời đi, Lâm Tinh cuối cùng cũng có thể thở nhẹ một tiếng, cô lấy điện thoại gửi tin nhắn cho Triệu Phương Nhã rồi đi theo anh.

Anh đi đến hầm để xe, Lâm Tinh liền đứng ở trước cửa bệnh viện chờ.

Gió tháng 12 của Nam Thành cũng khá lớn, may là hôm nay cô mặc quần bò với áo khoác ghi lên, bên trong lại mặc thêm một chiếc áo len mỏng màu trắng, nếu không bị gió thổi mấy phút thôi là mai ốm chắc luôn.

Hứa Diệp đến cũng rất nhanh, không lâu sau, một chiếc xe màu đen dừng trước mặt cô, cửa xe hạ xuống âm thanh của người bên trong truyền ra:” Lên xe đi”
Lâm Tinh ở trong lòng cảm khái, đúng thật là có tiền chẳng trách lúc trước anh nói bản thân cũng được.

Cô đang muốn kéo cửa sau ra ngồi thì nghe thấy người ngồi phía trước hình như là tức cười nói:” Xem tôi là tài xế à?”
Không phải nói ghế phó lái là ghế ngồi riêng sao,cô đây không phải là sợ người nào đó tức giận sao, nhưng nghĩ nghĩ có khả năng là đàn ông bọn họ không để ý mấy chi tiết này liền kéo ghế phụ lái ra ngồi xuống.

Cô đóng cửa xe lại mới phát hiện ra cái hộp quà kia cô vẫn cầm trong tay, vừa nãy đáng lẽ phải để lại chỗ cũ, vừa nhìn thấy hộp quà, cô liền nghĩ đến cảnh tượng lúc nãy, cái hộp quà này càng nhìn càng thấy ngại ngùng, cô đang ngây ngốc thì hộp quà trong tay bị người khác cầm lấy, là Hứa Diệp.

Anh một tay cầm lấy hộp quà vứt ra ghế sau, sau đó nhẹ nhàng cười :” Yên tâm, không ai giành với cô đâu”
Cô ngược lại hi vọng người khác giành với cô, không, chỉ cần là có người muốn cô hai tay đưa cho họ!
“Dây an toàn” Hứa Diệp nhắc nhở
Lâm Tinh lúc này mới phản ứng lại cô lại thất thần rồi.


“ Cô là tiểu mơ hồ sao, sao suốt ngày thất thần thế” Hứa Diệp nhìn cô cười vô cùng dịu dàng:” Có cần tôi giúp cô không?”
“Không….

.

không cần đâu” Lâm Tinh lập tức thắt dây an toàn.

Hứa Diệp lúc này mới thu hồi tầm mắt, tập trung lái xe, kĩ thuật lái xe của anh rất tốt ổn định lại không nhanh không chậm, khiến người ngồi xe rất thoải mái.

Nhớ lần trước tiền giặt áo khoác tây trang của anh mất tận 300 tệ ( tầm hơn 1tr tiền việt), Lâm Tinh chỉ hi vọng anh có thể thông cảm cho người cực khổ của người tầng lớp dưới như cô, phát huy một chút chủ nghĩa nhân đạo, đừng quá khiến cô không xuống được đài, cô hiện tại không phải là giận dỗi tư bản.

Nhưng nhìn xe chạy càng ngày xa, càng ngày càng đi gần đến trung tâm thương nghiệp, Lâm Tinh trái tim bắt đầu rơi tận xuống đáy vực, người ở chỗ đó bình quân tiêu tốn nhiều như nào chứ, không nhất định có thể trải nghiệm hết, nhưng thân là người Nam Thành khẳng định đều đã nghe qua.

Quả nhiên, xe Bentley lái vào đoạn đường Cẩm Hoa, cuối cùng dừng lại ở trước một nhà hàng cao cấp.

Thật là nhà tư bản độc đác, đến một người nhỏ bé như cô nhỏ đến mức mà ở cái thành thị to lớn này có thể bỏ qua mà anh cũng không tha.

Hứa Diệp mở cửa xe cho cô:” Cô ở chỗ này đợi một chút, tôi đi đỗ xe”
Lâm Tinh không thể cười được nữa:” ….


.

Được”
Mới qua hơn 20 phút mà sao tâm trạng lại không tốt rồi? Hứa Diệp nhìn tâm trạng cô không tốt, anh mặt đầy nghi hoặc, nhưng cũng không biết hỏi từ đâu anh còn chưa nghĩ ra thì cô đã xuống xe rồi.

Hứa Diệp đỗ xe xong thì đi về hướng cô, đứng ở trước mặt cô sau đó cong eo nhìn cô, dịu dàng hỏi:” Sao vậy,không vui sao?”
“ Không có”
Âm thanh của cô gái vẫn thanh thúy như trước, lại mềm mại, một gương mặt nhỏ tinh xảo căng chặt, đến giận dỗi cũng đáng yêu như vậy.

Hứa Diệp cười cười:” Đi vào nhà hàng này, tôi đảm bảo cô sẽ không vui nữa.

đi thôi!”
Lâm Tinh nhịn không được ở trong lòng chửi thầm, không vào còn tốt, vừa vào sợ là phải mất một tầng da, cả tháng này cô cũng không vui nổi nữa rồi.

Nhưng cô vẫn là đi theo anh.

2 người vừa vào, một người phục vụ đã tiến đến hoan nghênh:” Chào mừng quý khách, xin hỏi hai vị đã đặt trước chưa?”
“ Có, tôi họ Hứa”
“Dạ vâng ạ “
Người phục vụ mang hai người đến quầy lễ tân, sau đó nói nói nhân viên lễ tân:” Vị tiên sinh này họ Hứa, đã đặt trước”
“ Vâng” lễ tân là một cô gái vừa trẻ vừa xinh đẹp:” Hứa tiên sinh, phòng bao anh đặt trước là phòng bao B ở tầng ba, chúc ngài dùng bữa vui vẻ!”
“Cảm ơn” Hứa Diệp nói lời cảm ơn rồi đưa cô đi, nhưng Lâm Tinh quay đầu lại vẫn có thể nhìn thấy ánh mắt của cô lễ tân vẫn dừng ở trên 2 người họ, chính xác mà nói là ở trên người Hứa Diệp mặt đầy hoa si.


Bước vào thang máy, Lâm Tinh nhịn không được mà nói cho anh:” Cô lễ tân vừa nãy vẫn luôn nhìn anh đó “
“ Ồ” Hứa Diệp không để tâm mà đóng cửa thang máy:” Quen rồi”
“……….

.

” Lâm Tinh: Tự luyến như vậy sao?
Bỏ đi, hình như cũng không phải là tự luyến, dù gì mấy lần cô gặp anh cũng nhìn ngây ngốc không thể chỉ cho quan phóng hỏa mà không cho bách tích bật đèn được, những chuyện tốt đẹp là phải lấy ra chia sẻ đó, người đẹp…….

.

cũng như vậy.

“Sao vậy?” anh cứ luôn đột nhiên đến gần, khiến cho cô một chút chuẩn bị cũng không có, ở trong không gian hẹp tư thế như này hình như càng thêm……….

ái muội, tim Lâm Tinh đập thình thịch, bên tai cũng đỏ lên hết rồi, cô muốn dùng khí thế để chống lại sự áp bách của anh:” Không sao cả”
May là lúc này cửa thang máy mở ra, Lâm Tinh lập tức chạy ra may mà vừa nãy trong thang máy không có ai, nếu không thì quá ngượng ngùng rồi, nhưng mà nếu trong đó có ai thì chắc anh cũng sẽ không làm như vậy đâu nhỉ.

Hứa Diệp đuổi theo:” Sao cô đi nhanh thế”
Lâm Tinh đang giận lẫy:” Ai cần anh lo!”
Chương sau sẽ chuyển ngôi của Hứa Diệp dành cho Lâm Tinh là tôi- em nha, lần đầu mình dịch truyện có gì sai mọi người có thể đóng góp ý kiến thêm cho mình nha mình sẽ cố gắng sửa lỗi.

Cảm ơn mọi người rất nhiều!!!!!!!


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận