“ Tôi là nói em đi sai đường rồi”
“…………….
.
”
Lâm Tinh quẫn bách quay lại, Hứa Diệp không có một chút nào muốn cười nhạo cô, anh đưa Lâm Tinh đến phòng bao B, kéo ghế cho cô rồi mới ngồi xuống đối diện cô.
Hứa Diệp gọi phục vụ tới, bảo bọn họ lên món mà anh đã đặt trước, lại hỏi thêm cô có muốn gọi thêm món gì không.
Lâm Tinh lắc đầu:” Vốn dĩ là mời anh ăn cơm, anh gọi món là được rồi”
Hứa Diệp cười cười với nhân viên phục vụ:” Như vậy trước đi”
“ Dạ vâng, tiên sinh”
Sau khi nhân viên phục vụ rời khỏi, Hứa Diệp hứng thú nhìn cô, sao cứ cảm thấy cả một đường đi cô đều giận dỗi không vui vậy chứ, anh bất đắc dĩ cười hỏi:” Làm sao vậy, vẫn không vui sao?”
Tiểu cô nương đối diện đột nhiên ngước mắt, nghiêm túc nói:” Hứa luật sư, anh sau này đừng như vậy được không.
”
“Như nào cơ?”
Biết rõ còn hỏi, cô gái trước mặt tức giận mà trừng mắt anh.
Anh lúc này mới đứng đắn nói:” Không thích tôi dựa vào em quá gần sao? ”
Anh cười đến vô tội:” Vậy sau này tôi sẽ cố gắng sửa đổi”
“…………….
.
”
Nói là cố gắng chứ không phải là sẽ không nữa, vậy ý là sau này anh ấy vẫn sẽ tiếp tục như vậy?
Cái này tính là gì, đang khiêu khích sao? Là người đã có bạn trai rồi, đẹp trai thì có thể muốn làm gì thì làm sao?
Bỏ đi, bọn họ làm gì có sau này chứ, sau khi ăn xong bữa này, mỗi người một nơi nghĩ nhiều như vậy làm gì chứ.
Nghĩ như vậy, tâm trạng của Lâm Tinh lập tức tốt hơn không ít.
Nhà hàng này khiến cho người ta cảm thấy vừa sang trọng mà vừa xa hoa, bên ngoài phòng bao còn truyền đến tiếng nhạc nhẹ nhàng, ngồi trên ghế sô pha còn có thể ngửi thấy nhàn nhạt gỗ đàn hương tỏa ra từ những kiến trúc trong phòng bao, có loại như kiểu trong thành phố ồn ào náo nhiệt có một nơi bình yên, ngược lại rất hợp với khí chất của người đối diện, chẳng trách anh muốn tới nơi này.
Tốc độ lên món cũng rất nhanh, không lâu sau, 3 người nhân viên phục vụ đi về phía phòng bao của bọn họ, bên trong phòng bao có một đặc điểm, người bên trong có thể nhìn rõ ràng bên ngoài nhưng bên ngoài lại không nhìn được bất kì cái gì bên trong, vô cùng bảo vệ sự riêng tư của khách hàng trong phòng bao, nhưng Lâm Tinh lại nghĩ chỉ lằn một bữa cơm mà thôi mà làm như kiểu trao đổi mật báo vậy đấy.
Người phục vụ phía trước lần lượt lên món cho hai người, 2 phần bít tết thịt thăn ngũ cốc châu Âu và 2 ly rượu nho trắng.
Lâm Tinh nhìn đĩa thịt bò còn tinh xảo hơn cả mặt của cô, cô chỉ thấy mình đang đốt tiền chứ một chút khẩu vị cũng không có.
“Sao vậy, không thích ăn bít tết sao?” Hứa Diệp nhìn cô hỏi nhưng động tác trên tay cũng không dừng vẫn cắt bít tết như cũ.
“ Không có, chỉ là không……”
Hứa Diệp lúc này lấy đi đĩa bít tết trước mặt cô, sau đó lại đẩy đĩa bít tết mà anh đã cắt xong đến trước mặt cô:” Ăn cái này”
Giống như đang làm một chuyện hết sức bình thường.
Lâm Tinh nhìn đĩa bít tết đã được cắt nhỏ trước mặt hỏi:” Anh luôn luôn chu đáo………như vậy sao?”
Thực ra cô muốn hỏi anh đối với ai cũng chu đáo như vậy sao?
Từ lần đầu tiên gặp mặt đến bây giờ, anh đều là một người rất tốt, đối với cô cũng tốt kiểu luôn luôn dịu dàng ý.
Anh luôn luôn như vậy sao? Người dịu dàng như anh ấy, người bên cạnh chắc là đều thích anh ấy nhỉ.
Vậy thì đúng là một người khác hoàn toàn cô, sau khi bố mất, đến một bạn có thể nói chuyện cô cũng không có, lên đại học thì cũng chỉ có Trương Tĩnh tạm tính là một người bạn.
Hứa Diệp mặt đầy ý cười, nhìn chằm chằm cô một lúc mới nói:” Tôi khá là thích cắt bít tết”
Uh…………được rồi
Lâm Tinh cười giả một tiếng
Tuy nói là đốt tiền nhưng hương vị quả thật không tồi, Lâm Tinh ăn liên tiếp mấy miếng.
Hứa Diệp nhìn cô hài lòng cười cười.
Lâm Tinh nhìn thấy đĩa bít tết trước mặt anh vẫn chưa động lại cứ nhìn mình liền hỏi:” Anh không ăn à?”
Hứa Diệp nhìn cô cười vô cùng dịu dàng:” Không sao, tôi nhìn em ăn là no rồi”
Đây là ý gì?
Ý là nói cô ăn nhiều ý hả?
Lâm Tinh ăn thêm 2 miếng cũng buông dĩa xuống.
“ Ăn xong rồi sao?” Hứa Diệp hỏi
Lâm Tinh nhẹ gật đầu.
Hứa Diệp nói nhỏ tới mức không nghe kĩ sẽ không nghe thấy:” Chẳng trách gầy như vậy, bỏ đi, cứ từ từ vậy”
Lâm Tinh không nghe thấy, a một tiếng.
“ Không có gì” Hứa Diệp ấn chuông sau đó ngước mắt lên nhìn cô:” Trọng điểm của ngày hôm nay đến rồi”
Ân?
Vào lúc Lâm Tinh đang hoài nghi thì thấy vị nữ phục vụ đứng trước lúc nãy đang đẩy một chiếc bánh sinh nhật đi vào, theo đó còn có bài hát sinh nhật.
Lâm Tinh không thể tin mà nói:” Anh tới đây là để tổ chức sinh nhật cho tôi à?”
“ Sức tưởng tượng của tiểu cô nương cũng rất phong phú” Hứa Diệp cười khanh khách nhìn cô sau đó lại nhún nhún vai:” Đây là phúc lợi của nhà hàng, vận khí của em rất tốt, gặp được rồi”
Nhân viên phục vụ gật đầu.
Được thôi, dọa chết cô rồi, suýt nữa thì tưởng rằng anh đưa cô đến nhà hàng cao cấp này để tổc chức sinh nhật cho cô.
Lâm Tinh thở nhẹ một hơi, nhưng cô vẫn nghiêm túc nói:” Hứa luật sư, sau này anh có thể đừng gọi tôi là tiểu cô nương nữa được không?”
“ Nhưng em vốn dĩ là một tiểu cô nương mà” Hứa Diệp nói như điều anh nói là đương nhiên.
Thấy cô không nói gì, Hứa Diệp thử dò hỏi:” Vậy tôi gọi em là Lâm Tinh?”
“ Nếu không thì-----------” anh đột nhiên tiến sát vào, trong ánh giống như chất chứa đều là thâm tình, khiến người khác muốn nắm cũng không dám nắm, muốn trốn cũng không trốn được:” --------- Tôi gọi em là Tinh,Tinh?”
Anh cố ý nhấn mạnh 2 chữ Tinh Tinh, âm thanh từ tính chớp mắt đã truyền vào tai Lâm Tinh, xuyên thấu lục phủ ngũ tạng, đầu óc cũng choáng váng, cô dùng hết sức lực nói:” Anh…… vẫn gọi tôi là Lâm Tinh đi”
Hứa Diệp thu hồi tầm mắt, cắm nến lên bánh sinh nhật, làm như không có chuyện gì nói:” Tôi vẫn cảm thấy gọi là Tinh Tinh vẫn nghe hay hơn”
“…………………”
Thấy cô vẫn luôn xụ mặt, Hứa Diệp đầu hàng nói:” Hôm nay em là thọ tinh, em lớn nhất”
Sau đó lại rầu rĩ nói:” ………Muốn được gọi là gì em nói là được”
“…………” Lâm Tinh: Anh ấy như này là đang cảm thấy tổn thương sao? Ảo giác, khẳng định là ảo giác.
“ Ước nguyện đi” Hứa Diệp lại bắt đầu vui vẻ nhìn cô.
Lâm Tinh nhỏ giọng đáp lời:” Hôm nay tôi đã ước nguyện qua rồi, không thể quá tham lam”
“ Vậy không sao, tháng sau sinh nhật tôi” biểu cảm của Hứa Diệp vẫn như cũ:” Nguyện vọng của tôi nhường cho em “
“ Vậy anh thì sao?”
Hứa Diệp đột nhiên phì cười một tiếng:” Trẻ con mới tin chuyện này, tôi chỉ tin bản thân mình”
“……….
” Lâm Tinh không nói lên lời:” Vậy anh còn bảo tôi ước….
.
”
Hứa Diệp lại nghiêm túc:” Nguyện vọng của em, tôi đều sẽ giúp em thực hiện nó”
Thật sự có thể giúp sao?
Lâm Tinh cười khổ một tiếng, trên thế giới này sẽ không có ai có thể giúp cô thực hiện nguyện vọng được, bởi vì đối thủ của cô từ trước đến nay đều là vận mệnh.
“Mau ước nguyện đi” Hứa Diệp thúc giục nói.
Lâm Tinh nhìn bộ dạng gấp gáp của anh, cười cười giả vờ ước nguyện sau đó thổi tắt nến.
Cô gọi nhân viên đến muốn trả tiền thì họ nói với cô Hứa tiên sinh đã trả rồi.
Hứa Diệp cười nhìn cô:” Tôi còn tưởng rằng em muốn gọi thêm món”
Lâm Tinh cũng nhìn anh:” Anh trả tiền lúc nào đấy?”
Từ nãy đến giờ anh ấy không phải ngồi ở đây với cô sao?
Trả tiền lúc nào vậy chứ?