Thập Lý Phương Phi


Giang Ly Thanh không nói gì, nàng nghe lời của An Như Hứa, đuổi theo hắn ra khỏi lớp học.
Triệu Khả Hân tức giận đến xanh mặt, giậm chân: “Hồ ly tinh.”
Chu Văn Âm cau mày hạ giọng: “Sư muội, đừng tức giận, chỉ là một đệ tử Trúc Cơ kỳ, sẽ luôn có lúc cô ấy bị bỏ lại một mình.”
Triệu Khả Hân cay đắng nói: “Ta đang đợi.”
Giang Ly Thanh đoán rằng nàng nhất định là bị hai người mắng, bởi vì lúc rời đi, nàng cảm giác được sau lưng có gió lạnh thổi qua, nàng rất bất lực: ”An sư huynh, ngươi không thể dùng ta làm lá chắn, ta bị người khác ghét bỏ là không tốt.

Nếu hai sư tỷ gây phiền phức cho ta, làm ầm ĩ, ta sẽ không thể ở lại Côn Lôn nữa.”

Nàng liệu có phải sẽ đi lang thang không?

An Như Hứa vỗ ngực hứa hẹn: “Giang sư muội, yên tâm, nếu chuyện này thật sự xảy ra, ta sẽ làm chứng cho ngươi.

Là bọn họ bắt nạt ngươi.”
Giang Ly Thanh thấp giọng lẩm bẩm: “Buổi sáng hôm nay, thanh kiếm gãy của ta là do Triệu sư tỷ gây ra.

Huynh không nhận ra đâu.”
An Như Hứa nghe rõ ràng, lập tức nói: “Ta nhìn thấy được.”


Giang Ly Thanh giơ thanh kiếm lên kinh ngạc nói: “Thật sao?”
An Như Hứa thở dài: “Đúng vậy, ta nhìn thấy, nhưng lúc đó thời gian gấp rút, may mắn ngươi không bị thương, cho nên ta không muốn gặp rắc rối, nếu không chúng ta sẽ đến muộn, ta chỉ có thể giả vờ như không nhìn thấy.

Sư muội yên tâm, ta sẽ bồi thường cho ngươi một thanh kiếm.”
Nói xong, hắn cảm thấy chuyện này có gì đó không ổn, quá nhẹ nhàng, dù sao thì hắn cũng là người gây ra chuyện, hắn nhanh chóng bổ sung thêm: “Đền cho ngươi hai thanh kiếm, ngoài ra, sau này ta sẽ nói rõ với Triệu sư muội, cho nàng ấy biết ta không thích nàng, để nàng không tốn công vô ích, nhất là khi đối phó với ngươi, chỉ là ta không biết nên nói cái gì.”

Giang Ly Thanh lập tức có chút khâm phục nhìn An Như Hứa, không ngờ An sư huynh này cũng không ngốc, nàng lập tức nói: “Còn có Chu sư tỷ, hôm nay nàng cũng lo lắng cho huynh, e rằng nàng cũng thích huynh.

Nàng sâu sắc hơn Triệu sư tỷ không thích biểu lộ cảm xúc.”

An Như Hứa tức giận muốn kéo tóc nàng: “Nàng không có ra tay với ngươi, ta cũng không rõ ràng nên không thể nói được.

Này?”

Hắn lo lắng một hồi, đột nhiên nghĩ tới cái gì, hai mắt sáng lên: “Đúng vậy, tốt nhất là để Triệu sư muội biết, Chu sư muội cũng có tâm tư với ta.

Sau đó, khi hai người cãi nhau, họ sẽ không có thời gian đối phó với ngươi và họ sẽ không có thời gian để lo lắng cho ta.”
Giang Ly Thanh nghe thấy điều này, rất khâm phục: “An sư huynh, huynh thật sáng suốt.”


Nếu nam nhân đã nảy sinh tâm tư, dường như sẽ có tác dụng với nữ nhân.

Hai người trò chuyện suốt chặng đường đến Y Đường.
Trong Y Đường, đường chủ Ứng Tông Ngọc đang ngồi, ngoài Ứng Tông Ngọc, còn có một người khác mặc áo choàng màu đỏ thẫm, ngồi nghiêng trên chiếc giường dài, tư thế ngồi không ngay ngắn, mà khá tùy tiện và lười biếng.

Người này tựa vào chiếc bàn nhỏ bên cạnh giường, một chân uốn cong nhẹ nhàng, gương mặt của hắn cũng mang một chút lơ đãng, hoàn toàn khác với vẻ mặt thanh nhã như tuyết mà Giang Ly Thanh đã từng thấy nhiều lần.
Nàng gần như nghi ngờ mình nhận nhầm người, nàng chớp mắt mấy lần mới nhận ra người này chính là Vệ Khinh Lam.
Nhưng Vệ Khinh Lam có phải như vậy không? Với vẻ ngoài thản nhiên và lười biếng này, nếu không nhìn thấy hắn vung kiếm một cách điềm tĩnh, tao nhã và lạnh lùng, nàng sẽ nghĩ hắn là một nam nhân cao quý sống nhàn nhã trong phủ thế gia nào đó dưới chân núi ở phàm giới.
An Như Hứa nhảy xuống kiếm, nhìn thấy Giang Ly Thanh đứng sững sờ, nghi hoặc hỏi: “Giang sư muội, ngươi tại sao không đi vào?”
Giang Ly Thanh không nói gì.
An Như Hứa đi ngang qua nàng, nhìn thấy Vệ Khinh Lam trong đại sảnh, kinh ngạc hỏi: “Vệ sư đệ, ngươi cũng bị thương sao?” Sau khi thốt ra, hắn cảm thấy có gì đó không đúng, vội vàng nói: “Ta đã sai rồi, làm sao Vệ sư đệ có thể bị thương?”
Vệ Khinh Lam chậm rãi ngồi dậy, dùng ngữ khí bình thường nhìn về phía cửa: “An sư huynh, Giang sư muội.” Hắn phẩy tay áo: “Ta xác thực bị thương, đến nhờ Ứng đường chủ chữa trị.”
An Như Hứa nói: “Vệ sư đệ, ngươi thật sự bị thương sao? Ai đả thương ngươi? Hôm qua ta nhìn thấy ngươi vẫn ổn.”
Vệ Khinh Lam cũng không để ý lắm: “Có mấy vết thương nhẹ.”
An Như Hứa không tin, nghĩ rằng nếu thực sự chỉ là một vết thương nhẹ thì sẽ không cần đến Y Đường.
Giang Ly Thanh đột nhiên nhớ ra, hôm qua khi nàng và An Như Hứa gặp Vệ Khinh Lam, hắn thực ra đang đi bộ từ hướng Y Đường đến, chắc là đến Y Đường để chữa trị.

Hôm nay lại ở Y Đường, nếu bị thương thì chắc không nhẹ.


Nhưng nàng cũng giống An Như Hứa, thật sự không nhận ra.

Dù sao thì ngày hôm qua hắn đã chữa lành vết thương cho An Như Hứa, và còn cầm kiếm cứu nàng ở cấm địa.
“Bị thương nhẹ?” Ứng Tông Ngọc cười lạnh nói: “Linh phủ phần lớn đều bị phá hủy, chẳng lẽ là vết thương nhẹ?"
An Như Hứa kinh hãi, ai có thể phá hủy phần lớn Linh Phủ của Vệ Khinh Lam? Đây quả thực không phải là một vết thương nhẹ.

Giang Ly Thanh liếc nhìn người vừa nói chuyện.

Y là một nam tử, mặc dù y cũng mặc tử phục của đệ tử Côn Lôn, nhưng cổ áo và viền ống tay áo của y có hoa văn phức tạp, đại diện cho danh tính của đường chủ.

Đường chủ nhìn qua khoảng ba mươi tuổi, còn rất trẻ, không thể nhìn ra tu vi của y.
“Các ngươi đến đây làm gì?” Ứng Tông Ngọc liếc nhìn hai người, ánh mắt rơi vào An Như Hứa.
“Vết thương của ta không nghiêm trọng, ta đã uống bốn viên Thiên Hương Đan, không cần lại phải đến Y Đường.” An Như Hứa nhanh chóng nói: “Ứng đường chủ, ta đến đây vì các đệ tử của Giới Luật Đường, Hạ tiên sinh đặt một Thiên Cảnh Kính trong giáo đường, trên đó khắc họa lại kiếm pháp do Vệ sư đệ để lại, mạnh mẽ đến mức hầu hết các đệ tử đều bất tỉnh, những người không bất tỉnh cũng không ngừng nôn ra máu.

Chúng ta đặc biệt đến xin đường chủ phái người đến chữa trị cho họ, nếu không sợ các đệ tử mới sẽ bị tổn thương.

.

.



Ứng Tông Ngọc hiểu rõ: “Chuyện này, cái kiếm pháp trên Thiên Cảnh Kính đó, làm sao Hạ Chấn Đường có thể để các đệ tử mới quan sát được? Chỉ mới học đạo chưa đến nửa năm, đủ sức chịu đựng mới là lạ.”
Y lập tức nói: “Ta tự mình tới đó.”

Y lập tức đi ra ngoài, vừa định bước ra khỏi ngưỡng cửa, y đột nhiên quay đầu nhìn chằm chằm Giang Ly Thanh: “Ngươi cũng là tân đệ tử, lúc đó ngươi ở đó sao? Tại sao ngươi vẫn ổn?”
Giang Ly Thanh ngoan ngoãn trả lời: “Ta ngu ngốc, không hiểu được bí ẩn sâu sắc trong đó, ta chỉ thấy thanh kiếm thật đẹp mà thôi.”
Ứng Tông Ngọc cười hắc hắc hai tiếng, quay người nhìn về phía Vệ Khinh Lam: “Nghe này, những lời này thật mới mẻ, Vệ Khinh Lam, chính ngươi nói, kiếm pháp của ngươi có ảo ảnh, còn tiểu cô nương này, nàng chỉ thấy thanh kiếm của ngươi đẹp đẽ, không bị kiếm thuật của ngươi đánh lừa.

Ta xem sau này ngươi còn kiêu ngạo nữa không.”
Nói xong, hắn quay đầu nhìn chằm chằm Giang Ly Thanh: “Không, ngươi không phải là tân đệ tử, tu vi của ngươi đang ở Trúc Cơ Kỳ, đệ tử mới sẽ không nhanh như vậy tiến tới Trúc Cơ kỳ.”
Hắn sờ sờ cằm: “Nhưng ngươi đang mặc đồ của tân đệ tử, có chuyện gì vậy?”
Giang Ly Thanh chỉ có thể cắn răng nói: “Ứng Đường chủ, ta là đệ tử của Thanh Hư, đến Côn Lôn để nhận giáo lý.”
Ứng Đường chủ nói: “Ồ”, đi vòng quanh nàng vài bước, đột nhiên ý thức được: “Vậy ngươi là Giang Ly Thanh, Ngọc Chưởng môn cuối cùng có nguyện ý đuổi ngươi ra ngoài sao?”
Giang Ly Thanh xấu hổ.
“Ta không biết tư chất của ngươi có ngu dốt hay không, nhưng nếu ngươi có thể chống lại sự cám dỗ từ kiếm pháp của Vệ Khinh Lam, ngươi có thể giúp hắn sửa chữa linh phủ.” Ứng Đường chủ vừa nghĩ vừa nói: “Đừng rời đi.

Ở đây, đợi ta quay lại, ta sẽ nghiên cứu một chút.”
Nói xong, y quay người bước đi nhanh đến mức gần như biến mất trong chớp mắt.

*** Ủng hộ dịch giả Tiêu Bối Bối tại “d” + “truyen” + “.com” để đọc truyện đầy đủ nhé mọi người.

(ghép các từ trong ngoặc kép lại nhé mọi người)


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận