Ngày thứ hai, An Như Hứa gọi Giang Ly Thanh cùng hắn đến lớp buổi sáng đúng giờ.
Giang Ly Thanh ngáp một cái, đi ra khỏi phòng đi gặp An Như Hứa, dùng tay áo lau mắt nói: "Chào buổi sáng, An sư huynh."
An Như Hứa cũng ngáp một cái, quay lại nói với nàng: "Chào buổi sáng, Giang sư muội ."
Cả hai người đều có vẻ như vẫn còn chưa tỉnh.
Vẻ mặt giống hệt nhau.
Theo lý thì người tu hành nên ngủ ít hoặc không ngủ chút nào, cùng hai người này lại khác biệt, có thể thấy cả hai đều cần ngủ.
An Như Hứa rút kiếm ra, bắt đầu đi tới, nói với Giang Ly Thanh: "Giang sư muội, ta dẫn đường, ngươi đi theo ta."
Giang Ly Thanh gật đầu, cũng lấy ra thanh kiếm mới được nhận hôm qua
An Như Hứa "vù" một tiếng bay đi.
Giang Ly Thanh vừa mới lấy ra thanh kiếm, ngẩng đầu nhìn thấy người đã biến mất không còn dấu vết, cô im lặng một lúc, lần theo dấu vết của thanh kiếm để lại, đuổi theo hắn.
Hai hình dáng bị kéo dài ra xa nhau.
An Như Hứa đi tới cửa vào, đợi một lúc lâu mới thấy Giang Ly Thanh cầm kiếm đi tới, hắn bối rối: “Giang sư muội, thanh kiếm này của ngươi...”
Giang Ly Thanh đỏ mặt: “Lúc đầu ham chơi, không chăm chỉ tu luyện."
An Như Hứa sửng sốt: “Vậy là, cảnh giới Trúc Cơ này của ngươi là..”
“Sư phụ đã giúp ta thăng cấp”
An Như Hứa: "..."
Quả nhiên không uổng là nằm trong top 3000 trên Bảng Phong Vân, nàng thậm chí còn không lọt vào top đầu bảng.
Ngay cả đệ tử tu hành ở cảnh giới Luyện Khí cũng ngự kiếm giỏi hơn nàng, có lẽ còn chạy nhanh hơn nàng, nàng chắc chắn là quá ham chơi đi.
Chẳng trách, nghe nói Ngọc chưởng môn của Thanh Hư yêu quý đệ tử của mình đến mức đều đã đạt đến cảnh giới Trúc Cơ cũng không cho nàng xuống núi tu luyện.
Hắn đưa Giang Ly Thanh vào giáo đường với nhiều cảm xúc lẫn lộn.
Khi bọn họ đến, bên trong đã có hàng trăm người ngồi, Tiên sinh thấy hai người đến muộn nửa tiếng, nhăn mặt nói: “Hai người đến muộn, mỗi người phải chịu tiếp 10 chiêu.
"
An Như Hứa thay đổi sắc mặt.
Hắn đã tính toán thời gian rất chính xác, nhưng không ngờ Giang Ly Thanh lại ngự kiếm chậm như vậy, nên đã muộn.
Hắn quay sang Giang Ly Thanh nói nhỏ: "Tiên sinh đầu tiên của Giới Luật Đường là Hạ Chấn Đường, đến từ Thiên Kiếm Phong, đang ở cảnh giới Nguyên Anh trung kỳ.
Là người vô tình, lạnh lùng.
Chúng ta xong rồi, chỉ cần mười chiêu là có thể làm cho chúng ta trở nên tàn phế.”
Giang Ly Thanh nghe đến lời này, sắc mặt cũng thay đổi.
Hạ Chấn Đường không nói nhiều, đột nhiên rút kiếm, một luồng sáng vàng lao thẳng về phía hai người, kiếm khí bao phủ lấy họ.
Giang Ly Thanh vung kiếm để chống đỡ, nhưng thanh kiếm này bị đánh gãy ngay khi vừa xuất hiện, vang lên tiếng "kha" và nàng bị kiếm khí hất tung ra ngoài, va vào tường vang một tiếng "bèng", cơn đau làm nàng chóng mặt, suýt nữa thì ngất đi.
Còn An Như Hứa, người cũng đang ở giai đoạn đầu của Trúc Cơ kỳ, giỏi hơn Giang Ly Thanh rất nhiều, trước khi bị ném vào tường hắn vung kiếm và tiếp được năm chiêu từ Hạ Chấn Đường, rồi bỗng nhiên phun ra một ngụm máu.
Hạ Chấn Đường thu hồi thanh kiếm, lạnh lùng cười lạnh: "Hai kẻ vô dụng."
Hắn không nhìn hai người, "Đứng lên, ngồi xuống đi!.
Nếu ngày mai còn đến muộn, ngươi vẫn sẽ bị trừng phạt như thế này."
Giang Ly Thanh cố gắng đứng dậy khỏi mặt đất và thấy An Như Hứa dường như bị thương nặng không thể đứng dậy, nàng quay lại và đưa tay đỡ hắn đến hai chiếc ghế trống gần đó.
Lần này, họ thực sự trở thành "đôi huynh muội cùng cảnh ngộ" như hắn đã nói.
An Như Hứa khí huyết dâng trào, một lúc sau hắn mới lấy lại bình tĩnh.
Hắn run rẩy đưa tay lấy ra một lọ thuốc sau khi đổ hai viên thuốc vào miệng, khó khăn lau sạch vết máu trên khóe miệng.
Hắn quay lại thì Giang Ly Thanh đã ngồi đàng hoàng, dường như không hề bị ảnh hưởng gì, hắn ngạc nhiên hỏi: “Giang sư muội, muội không cần uống thuốc sao? Hay là Hạ Tiên sinh ưu ái đánh ngươi nhẹ nhàng?"
Giang Ly Thanh thấp giọng nói: “Trước đây ta đã từng bị đánh.
An sư huynh, cẩn thận cả lớp đang chú ý, rất nhanh sẽ lại bị trừng phạt.”
An Như Hứa lập tức im lặng, miễn cưỡng ngồi thẳng dậy, nhưng bởi vì dao động của kiếm khí mà linh lực bên trong cơ thể rung chuyển, hắn cảm thấy rất khó chịu.
Trong lớp, Hạ Chấn Đường đã bắt đầu nói về giới luật của Côn Lôn.
Có hàng ngàn lời răn dạy, Giang Ly Thanh nghe nói đến choáng váng, nàng thầm khóc trong lòng khi nghe chúng.
Nàng đã xong, ngay cả khi ngày mai nàng không đến muộn, liệu nàng có qua được bài kiểm tra học thuộc lòng này hay không? Nàng có thể ghi nhớ được hết không?
Giữa buổi học, Hạ Chấn Đường chỉ người nào đó: “Ngươi đứng lên và giải thích tại sao Vạn Niên Vô Vọng Nhai của Côn Lôn là hình phạt cao nhất ở Côn Lôn?”
Người đệ tử trẻ tuổi đứng dậy đáp: “Hồi Tiên sinh, bởi vì một khi Vạn Niên Vô Vọng Nhai mở ra, những đệ tử vi phạm giới luật sẽ bị giam trong đó.
Cho dù là chưởng môn nhân có bị giam cầm, nếu chưa trải qua vạn năm cũng không thể ra ngoài, là một nơi chỉ có thể đi vào không thể đi ra.
Nghe nói nó thông với kiếm mộ, lạnh đến mức không ai có thể sống sót sau khi bị chém bởi hàng trăm ngàn thanh kiếm."
“Ừ, đó là một câu trả lời hay.
Ngồi xuống.”
Hạ Chấn Đường rất hài lòng.
Hắn nhìn xung quanh và cảnh báo mọi người, "Vì vậy, hãy lắng nghe cẩn thận và học tốt giới luật của Côn Lôn.
Đừng để một ngày nào đó gặp rắc rối lớn và bị giam trong Vạn Niên Vô Vọng Nhai.
Đừng học theo sai lầm của Giang Ly Thanh, vì tất cả những sai lầm mà nàng đã phạm phải, nàng sẽ phải chịu trừng phạt ở Côn Lôn.
“
Giang Ly Thanh: "..."
Tiên sinh ngài, ngươi có phép lịch sự không? Nàng đang ngồi đây, ngươi có cần phải nói điều này không?
An Như Hứa quay đầu nhìn Giang Ly Thanh nhỏ giọng nói: "Sư muội, Hạ tiên sinh máu lạnh như vậy sao? Nhìn hắn, hắn rõ ràng biết ngươi ngồi ở chỗ này, hắn vừa mới đánh ngươi, hắn còn nói những lời này."
Giang Ly Thanh thì thầm lại với anh, "An sư huynh, huynh sai rồi.
Hắn hoàn toàn không biết ta."
Nàng chỉ vào mình, "Ta đang mặc y phục đệ tử Côn Lôn."
An Như Hứa vỗ nhẹ vào trán cô, nói : “Đúng vậy.”
Hắn đột nhiên duỗi tay giơ lên cao, lớn tiếng nói: “Tiên sinh, ngươi đang nói đến Giang Ly Thanh, Giang sư muội đang ở đây.
Giang Ly Thanh: "..."
Nghe lời An sư huynh, một lần nữa cảm ơn huynh và gia môn a!
Trong chốc lát, không chỉ Hạ Chấn Đường nhìn sang, mà hàng trăm đệ tử Côn Lôn trong lớp cũng nhìn sang.
Giang Ly Thanh đỏ mặt, cảm thấy mình chưa bao giờ xấu hổ như vậy, xấu hổ đứng dậy, “Giang Ly Thanh ở Thanh Hư, ra mắt Hạ Tiên sinh, xin chào các sư huynh đệ đồng môn.”
Hạ Chấn Đường nhìn nàng: “Giang Ly Thanh ở Thanh Hư.
Ngươi vì sao đến Côn Lôn?”
Giang Ly Thanh xấu hổ nói, "Ta đến đây để tu luyện."
"Ừ, đúng vậy! Ngọc chưởng môn có được ý thức này thật hiếm có, nhưng hôm nay ngươi đến muộn, lần sau không được như vậy nữa.
Hãy tu luyện cho tốt, đừng muốn làm gì thì làm như lúc ở Thanh Hư.
Côn Lôn không cho phép ngươi chạy nhảy lung tung, ngươi có nghe hiểu ta nói không?"
Giang Ly Thanh gật đầu: "Ta nghe thấy."
Hạ Chấn Đường hài lòng và nói ngắn gọn: "Ngồi xuống!"
Giang Ly Thanh ngồi xuống.
Hạ Chấn Đường lại quay mặt về phía bên cạnh nàng, vẻ mặt lạnh lùng nói: “An Như Hứa, lỗi lầm mà ngươi gây ra cũng không nhỏ đâu.
Con Nghê Hồ trốn thoát từ đỉnh Linh Thú Phong, ngươi còn có thể nướng lên ăn? Sư phụ ngươi phạt ngươi đến đây để rèn luyện cùng các đệ tử mới tới, không phải để ngươi đối phó với việc đi muộn, ngươi có hiểu không? Ngươi nghịch ngợm như vậy cũng nên được dạy dỗ tốt."
An Như Hứa ngay lập tức đứng dậy và nói lớn: "Tiên sinh, ta đã rõ.
Lần sau ta sẽ không tái phạm." Hạ Chấn Đường xua tay.
An Như Hứa ngồi xuống.
Hạ Chấn Đường tiếp tục bài giảng của mình, hàng trăm đệ tử đã rời mắt khỏi hai người họ.
Sau khi tan học, trước tiên Giang Ly Thanh nói xin lỗi An Như Hứa: "Thật xin lỗi, An sư huynh, ta ngự kiếm quá chậm, khiến ngươi đến muộn, bị phạt.”
An Như Hứa vẫy tay nói” “Đó cũng là lỗi của ta, ta chỉ chỉ tính đến thời gian ngự kiếm của ta,.
mà chưa tính đến thời gian ngự kiếm của ngươi, dẫn đến thời gian không đủ, không trách ngươi.”
Nhìn thấy sắc mặt hắm tái nhợt, Giang Ly Thanh lo lắng hỏi: “Không có lớp học sao? Chúng ta trở về được không? An sư huynh, ngươi...!Còn có thể ngự kiếm sao?”
An Như Hứa lắc đầu, có chút yếu ớt nói: “Tiên sinh quá độc ác, ta sợ không làm được.
Trông ta ổn không? Ngươi có thể xử lý được thanh kiếm này không? Ta sợ phải đi gặp y tiên.
Ta bị thương hơi nặng.”
Giang Ly Thanh gật đầu, “Được, nhưng sẽ rất chậm.”
An Như Hứa thở phào nhẹ nhõm, "Vậy ta trông cậy vào Giang sư muội."
"Nhưng ta không có kiếm!" Giang Ly Thanh nhìn trên mặt kiếm gãy, hơn nữa không cách nào sửa chữa được.
Trong tay nàng không có phương thức nào khác.
An Như Hứa cũng nhìn thấy, kiếm của nàng bị phá hủy thành như vậy, lại nhìn nàng lại nghi hoặc hỏi: "Vì sao kiếm của ngươi không chịu nổi một chiêu?"
Giang Ly Thanh bất đắc dĩ nói: "Ta mới nhận được thanh kiếm này.
Nó không đủ mạnh !”
An Như Hưa gật đầu, rút kiếm ra đưa cho nàng: “Hãy dùng kiếm của ta, chúng ta đến y viện trước, sau đó ta sẽ cùng ngươi đến sảnh kiếm mua một thanh kiếm khác”.
Giang Ly Thanh gật đầu, cầm kiếm của An Như Hứa, nhảy lên kiếm trước, ra hiệu An Như Hứa đứng ở phía sau nàng.
An Như Hứa nhìn thanh kiếm đặt rất thấp, im lặng rồi đứng dậy.