Thập Ngũ Niên Chi Dương

“Con trai, ăn hoa quả nè?” Mẹ tôi bưng đĩa hoa quả vào phòng, ngồi lên giường nhìn tôi.

Tôi ăn một quả nho, nói: “Ngọt ghê.”

Mẹ tôi cười tủm tỉm: “Ngọt thì ăn đi, ăn xong thì học một lát rồi đi ngủ, đừng để mệt quá.”

Tôi cười nói: “Mẹ người khác thì sợ con mình không chịu học, có mỗi mẹ cứ nhìn thấy con học là kêu con nhanh đi ngủ.”

Mẹ tôi: “Mỗi người đều có suy nghĩ khác nhau, mẹ không muốn con mẹ mệt quá thì sao chứ. Người mẹ khác muốn con mình thành đạt cũng không sai, đều vì con mình cả. Ánh mắt mẹ thiển cận, không nhìn được xa như thế.”

Tôi cười không chịu nổi, “Mẹ đừng ở đây trêu con nữa, mau đi ngủ đi, tý nữa con sẽ ngủ.”

Mẹ tôi nghe thế thì cười ha ha rời đi. Mỗi lần như thế tôi đều cảm thấy cực kì hạnh phúc, ba mẹ tôi rất tốt, không quá giống những gia đình khác. Trong trí nhớ của tôi, số lần ba mẹ trầm mặt nói chuyện với tôi rất ít, có chuyện thì nói. Dù sao tính cách tôi cũng khá nghe lời, không có lần nào làm cho ba mẹ thực sự giận.

Tôi cũng được di truyền lại tính cách này từ ba mẹ, rất ít khi giận.

Thế nhưng luôn có người có thể khiến tôi ngoại lệ.

Nghĩ đến người này tôi liền cúi đầu nhìn thoáng qua sách hóa của mình, xem một lát tôi liền nhanh chóng gập lại đổi một quyển khác. Tối tôi không thể nghĩ đến cậu được, nghĩ đến cậu là ngủ không yên.

Sau vài năm, cậu vẫn đáng ghét như cũ.

Từ lúc học lớp bảy chúng tôi đã cùng bàn, đến bây giờ tôi đã lớp mười một, nhưng mức độ đáng ghét của cậu chỉ có tăng chứ không giảm.

Có một câu nói gì đó. Đúng rồi, không cho quan phóng hở, chỉ cho dân đốt đèn.

Tôi nói ngược rồi thì phải.

Cấp ba chúng tôi không cùng một lớp, nhưng cũng không cách nhau quá xa, ngay bên cạnh. Lớp bọn học có một nữ sinh cực kì xinh đẹp, tóc rất dài, mắt ngập nước, nhỏ đã theo đuổi Trương Tử Kiếm gần một năm.

Theo lý thì chuyện này phải không liên quan gì đến tôi, nhưng tôi cảm thấy chướng mắt, phiền muộn đến không biết làm sao.

Tôi cảm giác như thế rất không bình thường. Thực ra năm ngoái tôi có đọc một quyển sách, sau đó có lẽ tôi cũng hiểu một số chuyện. Chẳng qua tôi không dám xác định, nó quá kinh khủng. Gần đây tôi lại bắt đầu cân nhắc chuyện này, đôi khi lại cảm thấy rất bất lực.

Trương Tử Kiếm không thích nhỏ đó lắm, cậu vẫn giống như trước kia vô tâm vô phế dính một chỗ với tôi. Điều ấy làm cho tôi có thấy an toàn một cách kì lạ.

Không biết gần đây cậu mắc bệnh gì mà nhất định muốn đổi sách với tôi. Sách của mình thì không xem đi lại cứ muốn dùng cùng tôi. Tôi cảm thấy kì lạ, nhưng nghĩ sách ai mà chẳng giống nhau nên đổi với cậu.

Một tuần sau thì đổi về, sau đó tôi thấy dưới góc phải mỗi trang sách cậu đều vẽ lên một thanh kiếm nhỏ.

Vẽ cực kì cực kì xấu.

Cậu là người không có tý tế bào nghệ thuật nào. Tôi phải nhìn rất lâu mới nhận ra nó là một thanh kiếm nhỏ, lúc đầu còn tưởng vẽ người từ que diêm. Tôi cảm thấy nó thật ngây thơ, cũng không muốn dùng sách này nữa, đúng là có bệnh, trang nào cũng có, để người khác thấy lại tưởng tôi dở hơi.

Tôi nói muốn đổi lại, tôi muốn dùng sách sạch sẽ không có hình vẽ bậy. Cậu không đồng ý.

Tôi nhất định muốn đổi.

Thế mà cậu tức giận.

Quay đầu một cái là đi luôn, lúc ấy tôi choáng váng cả người, sao thế này, nói giận liền giận, tôi cảm thấy hình như bản thân đâu có động đến điểm nào để cậu giận đâu. Cậu vẽ bậy bôi bậy vào sách người ta còn không chịu cho người ta đổi sách khác sao?

Sau đó liền không nói chuyện với tôi đến tận bây giờ.

Tôi nghĩ đến là lại cảm thấy tức điên, tôi không thèm đọc sách nữa, tắt đèn đi ngủ.

Lúc nằm trên giường tôi nghĩ, dù sao tên này cũng là kiểu không được tự nhiên như thế, không muốn đổi thì thôi, mai tôi sẽ nói với cậu, đừng có giận nữa không thì phiền chết được.

Không biết tại sao, chứ từ bé đến lớn những người bạn cùng bạn của tôi trừ Trương Tử Kiếm ra thì toàn một kiểu tính cách, tôi rất muốn biết tại sao tôi không thoát được những cô nàng có kiểu tính cách ấy, các nhỏ ấy so với tôi còn đàn ông hơn, thật sự.

Bây giờ hảo huynh đệ của tôi tên Chu Tiểu Đóa, tên rất dịu dàng, thực ra bộ dạng cũng rất dịu dàng, thế nhưng chỉ tôi có biết những gì người khác không biết.

Sáng hôm sau tôi đến khá sớm, lúc nhỏ đến thì ngồi xuống ghế, ngồi gì mà tôi cảm thấy mông mình cũng nảy lên. Lúc ấy bàn ghế trong trường vẫn là loại dài, hai người ngồi chung một bàn.

Nhỏ ném sữa lên bàn tôi: “Trương Tử Kiếm cho cậu.”

Tôi hỏi nhỏ: “Cậu thấy cậu ấy ở đâu?”

“Ở cổng chứ còn nơi nào nữa,” nhỏ nói, “đúng rồi, cậu ấy còn nói, trưa không cần chờ cậu ấy ăn cơm, lúc chiều về cũng không về cùng.”

“À.”

Sau đó nhỏ bắt đầu nói những chuyện khác, nói chuyện tôi qua nhỏ xem tivi thấy những gì, nói sao Phí Tường lại có vị đàn ông như thế. Tôi nói: “Cậu đừng hâm mộ anh ta, cậu còn đàn ông hơn ảnh đó.”

Nhỏ coi như không nghe thấy gì, tiếp tục than thở bên cạnh tôi.

Một lát sau tôi chen lời nhỏ, tôi hỏi: “Trương Tử Kiếm có nói với cậu vì sao chiều không đến không?”

“Không nói.” Nhỏ lắc đầu, “Tớ cung không hỏi, tớ không dám nói nhiều với cậu ấy, sợ có bạn nào nhìn thấy lại hiểu lầm bọn tớ.”

“…..Cậu suy nghĩ nhiều rồi đấy tiểu Đóa.”

Nhỏ nói: “Rồi, tớ cũng cảm thấy thế.”

Vốn tôi định trưa nay thì nói với cậu đừng làm bộ thế nữa, nhưng cậu lại không cho tôi cơ hội.

Nhưng tôi cũng không dễ dàng để cậu cứ như thế mà ra về, giờ ra chơi tiết hai tôi đến lớp cậu tìm. Tôi vừa đến cửa thì vừa vặn gặp cậu ra ngoài đi vệ sinh, cậu thấy tôi liền điều chỉnh thành mặt dày ra: “Chuyện gì?”

Tôi hỏi cậu: “Buổi chiều cậu về nhà làm gì?”

Cậu nói: “Cậu quan tâm làm gì.”

“…Tớ hỏi một chút.”

Cậu chỉ đứng đấy không nói, tôi đành nói: “Cậu không nói thì thôi vậy đi wc đi, tớ về đây.”

Tôi xoay người muốn đi, cậu lại lên tiếng: “Này, cậu muốn đi thì đi sao?”

Tôi quay đầu: “Không thì thế nào?”

Tuy cậu vẫn lạnh mặt nhưng cũng lên tiếng: “Tim mẹ tớ không thoải mái lắm, chiều nay tớ đi viện khám cùng mẹ.”

“A…..” Tôi nhìn cậu: “Không sao chứ?”

Cậu lắc đầu: “Không nghiêm trọng lắm, là bệnh cũ thôi.”

Sau đó cậu đi wc, tôi cũng không nói nhiều nữa mà quay về. Tôi còn chút lo lắng.

Hôm sau Trương Tử Kiếm đến nói là không có chuyện gì, chỉ do hai ngày gần đây không nghỉ ngơi tốt thôi.

Giữa hai chúng tôi vẫn còn loại không khí kì quái, chính là kiểu vừa cai nhau xong nên không được tự nhiên, chưa quay về bình thường. Có chút cứng ngắc, nhưng cũng tạm được. Lúc ăn cơm trưa tôi nói với cậu: “Tớ không đổi sách lại nữa, cứ dùng như thế đi, cũng đẹp.”

Cậu lắc đầu: “Không sao, đổi lại đi.”

Lúc tôi dỗ cậu cậu lại ra oai, thật đáng ghét. Tôi nói tiếp: “Đừng, phiền lắm, thật sự trông cũng được.”

Trương Tử Kiếm nhìn tôi, nhìn chằm chằm chằm chằm. Tôi bị cậu nhìn đến mức gượng gạo, cuối cùng cậu vẫn lắc đầu: “Không được, cho cậu cậu cũng chả hiểu ý nghĩa của nó đâu.”

Lúc ấy đầu óc tôi ngưng trệ, hé miệng liền nói: “Ai bảo tớ không hiểu.”

Lúc ấy còn nhỏ nên ngây thơ đến mức nào chứ, trong lòng được bao nhiêu tâm tư mà cứ phải ở đây ám chỉ này kia.

Trương Tử Kiếm vẫn nhìn tôi như thế, hỏi: “Vậy cậu nói xem nó có ý gì?”

Nếu mà nói nữa thì có vẻ không ổn lắm, nhưng tim tôi đập có chút nhanh, muốn đổi đề tài nhưng trong lòng có một chút khó nói….không biết diễn tả thế nào….ngọt.

Tôi cúi đầu ăn cơm, sau đó tỏ vẻ tự nhiên nói: “Vậy cậu đưa sách đây, tớ vẽ cho cái này.”

Buổi tôi hôm ấy, tôi liền dùng hơn một giờ, vẽ lá cây lên hết quyển này đến quyển khác.

Tôi vẽ rất đẹp, khá có khiếu vẽ, tôi vẽ rất nhiều loại lá cây. Hoa lá cây các kiểu, loại nào cũng có.

Tôi cảm thấy bản thân điên rồi.

Ở cạnh Trương Tử Kiếm lâu tôi cảm thấy mình cũng trở nên không bình thường.

Cái này rất ngây thơ, rất ái muội, không phải chuyện hai nam sinh nên làm với nhau?

Cái này thực ra là chúng tôi đang thử nhau, cân nhắc lẫn nhau. Sợ đối phương biết tâm tư của bản thân mình, cũng sợ đối phương không biết. Nếu ngày hôm trước mà nói gì đóa mang tính ám chỉ thì ngày hôm sau lại phải che giấu một chút.

Có hơi mệt nhưng cũng khá thú vị.

Tôi đưa sách cho Trương Tử Kiếm, cậu rất bình tĩnh. Nhưng tôi biết trong lòng cậu rất vui vẻ, chính khóe mắt đuôi mày của cậu đã bán đứng chính mình.

Đoạn thời thời gian tiếp theo của chúng tôi trôi qua rất hòa bình, mãi đến một ngày người huynh đệ của tôi Chu Tiểu Đóa vừa khóc vừa đến trường.

Tôi hỏi nhỏ: “Sao thế tiểu Đóa?”

Khuôn mặt nhỏ đầy vẻ ghê tởm: “Tớ gặp biến thái.”

Tôi cực kì hoảng sợ nhìn nhỏ: “Gặp ở đâu?”

“Trên đường đi học ấy,” Nhỏ lau nước mắt, “làm tớ sọ muốn chết.”

Bình thường ba nhỏ vẫn đến đón nhỏ, nhưng gần đây cả ba mẹ nhỏ đều ra nước ngoài công tác, trong nhà chỉ còn mỗi nhỏ và bà nội. Tôi rất lo cho nhỏ, dù có mạnh mẽ hơn nữa thì cũng chỉ là con gái. Tôi nói: “Thời gian này cứ để tớ đi với cậu.”

Nhỏ cũng không giả vờ khách khí với tôi mà trực tiếp đồng ý. Lúc tôi nói cho Trương Tử Kiếm chuyện này cậu còn nói muốn cùng tôi đưa nhỏ, Chu Tiểu Đóa khá quen thuộc cậu nhưng cũng không muốn cậu đưa đi, nếu có tôi thì cũng tự nhiên nhưng nếu thêm người nữa nhỏ sẽ ngại.

Chuyện này vố dĩ cũng không có gì, nhưng xấu ở chỗ, hai ngày sau có một nữ sinh nhìn có vẻ yếu ớt nói muốn đi cùng chúng tôi.

Nhỏ nói nhỏ rất lo sợ, buổi sáng ngày càng ngắn, lúc tối về nhà không dám đi một mình.

Tôi không để ý lắm, dù sao một hay hai cũng như nhau.

Đến một hôm Trương Tử Kiếm đến trường trông thấy chúng tôi, lúc ấy nữ sinh yếu ớt kia đang đi ở giữa, vừa đi vừa noi chuyện với tôi, Chu Tiểu đóa đi bên cạnh nhỏ. Hôm ấy Trương Tử Kiếm hỏi tôi tôi mới nói cho cậu biết.

Tôi không ngờ là từ hôm ấy cậu bắt đầu lúc thế này lúc thế khác với tôi.

Cậu âm dương quái khí nói: “Uây, là hộ hoa sứ giả nè? Tôi phát hiện cậu thật vĩ đại, thật to lớn.”

Tôi hỏi cậu: “Cậu có bệnh à? Không nói  chuyện tử tế được sao?”

Trương Tử Kiếm trừng tôi: “Đúng thế, tớ có bệnh đấy, đi mà tìm ai không bệnh đi.”

Tôi bị cậu làm tức muốn điên.

“Cậu cũng đừng làm phiền tôi,” Cậu lạnh giọng nói: “tôi không cản trở cậu nữa, thích làm gì thì làm đi. Tớ thấy từ giờ hai ta cũng không cần phải ăn cùng nhau nữa, cậu bận như thế sao tớ có thể chiếm dụng thời gian của cậu được. Lúc trưa nhỏ về nhà sao cậu không đưa nhỏ về đi?”

Tôi không chịu nổi việc cậu lên cơn động kinh như thế, bỏ đũa xuống tôi lập tức đi. Những câu cậu nói khiến tôi tủi thân cực kì, không biết từ khi nào mà cảm xúc của tôi đều bị cậu ảnh hưởng. Lúc trước có thế đâu, tôi cảm thấy hai năm gần đây chúng tôi bắt đầu thay đổi, người trầm tĩnh như tôi mà cũng có thể vì làm cậu vui mà dùng hơn một giờ vẽ lá cây.

Tôi tức giận, đồng thời đột nhiên cảm giác bản thân cũng rất rẻ mạt.

Vừa lúc tôi cảm thấy chúng tôi như thế này rất không bình thường, tôi cũng ngày ngày đưa đón Tiểu Đóa đấy thôi, không phải bản thân tôi cũng rất biến thái à.

Người khác đều thích con gái, tôi lại thích cái trò này. Mà người ta gọi nó là biến thái.

Lúc ấy tôi nghĩ, bỏ qua thôi, tôi sẽ không dây dưa cùng cậu, giải tán, chỉ là vô tâm vô phế chơi đùa.

End chương 32.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui