Tại kinh thành nhộn nhịp, người người đông đúc, tiệm vải Thác gia đèn vàng rọi sáng một vùng trời, lão Đại Thác Thiên Yết ngồi trên bàn trà tiếp khách, ngón tay thon dài phác họa từng con số.
Khách nhân trong tiệm đông đúc, tiểu thư trang nhã, thiếu gia thanh lịch, nhưng không ai có thể dập đi sự nổi bật trời cho của vị ngồi trong góc tính toán sổ sách kia.
Tóc hắn cố định bằng cây trâm cài lục bảo, gương mặt mỹ mạo trắng nõn, khóe mắt đuôi mày hướng cao, cả người một thân lục y.
Dáng lưng thẳng tắp, sổ sách ngay ngắn, một tay viết một tay nhanh nhẹn lướt bàn tính.
Từng ngón tay chạm vào khiến nó phát ra tiếng cách cách giòn giã.
Đôi con ngươi hơi cong theo hình trăng non, phảng phất như làn gió thu nhẹ thổi ngoài kia.
Phong thái điềm đạm nhưng kiệt ngạo, các cô nương lựa vải đều phải lén nhìn hắn vài lần.
Một cô nương khoảng chừng mười sáu ôm xấp vải cao ngang đầu, vội vã chạy ngang qua hắn, Thác Thiên Yết ngước mắt, dùng chất giọng từ tính gọi: "Tiểu Thu, ngươi lại đây"
Người được gọi Tiểu Thu đặt xấp vải xuống kệ gỗ, đưa đôi mắt trong sáng lanh lợi nhìn Thác Thiên Yết: "Ông chủ Thác, gọi ta sao?"
Thác Thiên Yết gấp lại sổ sách: "Hôm nay là ngày rằm đúng chứ?"
Tiểu Thu cười cong cả mắt "Ông chủ, con chờ câu này từ sáng sớm nga" Nàng tung tăng lại gần hắn, chờ mong nhìn chằm chằm bàn tay đang cầm xấp ngân phiếu kẹp trong sổ sách, ngày này hằng tháng là ngày lãnh tiền của nhân viên trong tiệm.
Có vẻ ông chủ đã phát lương cho mọi người vào chiều rồi.
Nàng đi làm việc buổi tối nên hiện tại mới nhận được lương.
Cầm ngân phiếu trong tay, Tiểu Thu nịnh nọt cười: "Ông chủ, hôm nay có cần ta đi gọi các thiếu gia hay không"
Đồng thời, cứ trăng rằm tháng tám, sáu huynh đệ nhà họ Thác lại trở về nhà, họp gia đình a họp gia đình.
Thác Thiên Yết cười nhẹ, mày nhướng càng cao, nhớ tới các đệ đệ khiến hắn không hết lo nghĩ, ánh mắt lặng đi vài phần xa cách, hiện lên sự ôn nhu: "Không cần, ngươi cứ ở lại trông tiệm, hết giờ làm thì nhờ tiểu Đông đưa về, việc đóng cửa có lão Phi lo."
Tiểu Thu bĩu môi: "Người ta mới không cần Đông Đông đưa về."
Hắn lắc đầu, quá mức quen thuộc với tính nết cô nàng: "Hắn là nam nhi, đảm bảo an toàn cho ngươi ngươi còn không chịu sao? Được rồi, hiện tại ta phải đi ngay.
Báo với lão Phi một tiếng giúp ta."
Tiểu Thu ngoan ngoãn gật đầu dù còn hơi không phục, nhìn theo bóng lưng hắn hòa vào làn người.
Qua một lúc bên tai truyền đến tiếng xì xầm:
"Nam nhân đó thật quá lóa mắt rồi, ta thật muốn tặng khăn tay cho hắn"
"Ngươi mau thu liễm, nữ nhân như ngươi ai dám thú a! Người ta là Trưởng tử họ Thác nổi danh khắp vùng, muốn tặng hay không còn phải so đo với các cô nương kinh thành đó"
"Các cô nương gì chứ? Là tất cả cô nương a!"
"Hừ, bản tiểu thư nhìn trúng hắn rồi, các ngươi tránh qua một bên."
"Cô hay lắm sao, tiểu thư không phải chỉ có mình cô."
"Ai, không vô nghĩa với các người, ta về nhà thêu khăn tay a."
Tiểu Thu đắc ý ngẩng mặt lên nốc nhà "Hắc, các người hâm mộ đi a, đó là ông chủ nhà ta đó!"
Lão Phi - người theo hầu Thác gia mới từ nhà sau đi lên, nghe người bàn tán liền đứng cạnh Tiểu Thu, cái mũi già còn ngẩng cao hơn cô.
Thác Thiên Yết theo đường chính, đi thẳng tới cách đó vài chục cửa tiệm, ngước mắt nhìn bản hiệu Tửu Điếm Thác Mã.
Trời tối lên cao, kẻ say rượu tràn ngập sảnh tiệm, bàn trên lầu cũng kín người.
Thác Thiên Yết che khóe miệng câu lên, tiến vào.
Lão nhị thấy hắn đến liền không dám chậm trễ chạy qua, bỏ mặc tiếng gọi rượu ồn ào của khách nhân "Thác đại lão gia, mời vào mời vào, ngài tìm lão bản của chúng ta sao?"
Thác Thiên Yết cong mắt, mùi rượu lan tràn trong không gian có nặng có nhẹ, điểm chung chính là vừa ngửi đã biết là hảo tửu.
Bản thân Thác Thiên Yết không phải kẻ chê rượu, chỉ là tiếng nói chuyện hùng hồn của các hán tráng khiến tai hắn hơi đau nhức.
"Đúng vậy, hắn đang ở đâu?"
"Lão bản trên lầu, ta dẫn ngài đi!" Lão nhị nhanh chóng làm tư thế mời, vắt khăn lên vai dẫn đường
Tửu điếm là tửu điếm, làm sao thiếu được mấy kẻ quấy phá gây chuyện, Thác Thiên Yết vừa lên lầu, đã nhìn được một màn thể hiện của lão tứ Thác Nhân Mã nhà mình.
Hắn một tay cầm bình rượu, một tay chống đùi, hào sảng ngồi ngẩng đầu nốc rượu.
Giọt rượu trong suốt tràn một ít khỏi khóe miệng do động tác của hắn quá mạnh, yết hầu lên xuống chừng ba đợt.
Cuối cùng hắn cũng hạ bình rượu, rầm một cái đặt lên bàn, lớn tiếng cười: "Ha ha, sảng khoái!"
Thác Nhân Mã duỗi cái chân dài, đạp một tên nằm trên mặt đất, gã nằm liệt ở đó, vẻ mặt vừa đỏ lên vì say rượu vừa tím đen mấy mảng loan lổ "Ngươi! Ngồi dậy uống rượu!"
Gã nam tử kia cường tráng gấp đôi Thác Nhân Mã đang ngồi trên ghế, nhưng vừa nghe hắn gọi một câu cả người liền giật bắn "Không, không, không uống nổi nửa! Không uống...!A!"
Đang nói, gã lại bị Thác Nhân Mã đạp cho một cước "Không là không cái gì? Không uống nổi còn vào quán rượu, số rượu hôm nay đổ ra đất ngươi phải đền bù hết cho ta!"
Gã nghe xong liền nhăn mặt, bất bình "Ta, ta, ta chỉ là trốn tiền rượu, không có làm đổ rượu, ngươi đừng hiếp người quá đáng!"
"Ây da!? Hiếp người quá đáng? Nói thật thuận tai quá nhỉ, vừa nãy tên nào dám sờ mông ta? Có tin ta đòi thêm tiền dịch vụ không hả?" Thác Nhân Mã nổi bão quăng bình rượu, âm thanh xoảng một tiếng vang lên.
Sau đó, chính là không có sau đó.
Thác Nhân Mã đánh gã một trận tơi bời, tống cổ gã cũng đồng bọn (cũng bị xử đẹp) ra khỏi cửa.
Lúc này, khoanh tay đứng ở cửa nói to: "Các ngươi nhìn cho rõ, đây là kết cục những kẻ dám động vào ta.
Uống rượu ta có thể bồi các ngươi, còn dám táy máy ta cũng có thể bẻ tay các ngươi, đã hiểu!?"
Chất giọng hắn lanh lảnh, có lực lại vang, gương mặt tinh xảo cùng nụ cười nửa miệng khiến kẻ khác nhìn vào phải dè chừng, tóc đen dài buộc cao, lớn lên đặc biệt xinh đẹp, đường nét cơ thể thon dài cân xứng, phong thái hiên ngang tuấn dật, nhưng thân hình so với nam nhân thời này vẫn có chút nhỏ hơn khiến cho nhiều kẻ lớn gan động chạm.
Kết hợp hết thảy, ra được lão tứ nhà họ Thác.
Hắn mặc một thân tử y, chất vải mỏng manh lại có độ rũ, hờ hửng buộc dây lưng khiến một đường từ xương quai xanh tới giữa phần ngực lộ ra trắng thuần, nơi đó có vài giọt rượu đi qua, men theo đường nét cơ thể trượt xuống càng sâu, để lại vệt nước phản sáng, cực kỳ câu nhân.
Thác Nhân Mã vừa lòng nhìn người trong tiệm nâng ly tỏ ý đã nghe, cười cười nhìn Thác Thiên Yết - thấy ta có oai không?
Thác Thiên Yết híp mắt, vải đệ đệ đang mặc trên người chắc chắn từ trong nhà làm ra, liếc mắt là tường tận, đây là xấp vải hắn tặng Thác Nhân Mã vào sinh thần vừa rồi - Đệ đệ ngoan~
Thác Nhân Mã kéo tay Thác Thiên Yết, rời khỏi tiệm "Đi thôi, đệ đã đặt sẵn rượu ở nhà, tháng này tăng thêm năm vò lớn, huynh đệ chúng ta uống đủ!"
Thác Thiên Yết nga một tiếng, nghĩ nghĩ "Hôm nay đệ có thấy người nào về chưa?
Thác Nhân Mã lập tức nhướng mi "Ta nghe tin Tam ca gặp Nhị ca trên đường về, hai người bọn họ hẳn là nên tới nơi rồi đi."
Lão đại gật đầu "Ừm, hai đứa nó đi cùng thì không cần lo nữa, Ngũ đệ nói sẽ tới trễ một canh giờ, Lục đệ đang ở sẵn trong nhà rồi."
Thác Nhân Mã ngẩn người, hỏi: "Khoan đã, nhỡ đâu Nhị ca với Tam ca về rồi thì làm sao?"
Thác Thiên Yết cũng ngẩn người "Có làm sao đâu...nhỉ?"
Giữa phố, có hai nam nhân cực soái chạy bốc cả khói.
Hai tên võ phu đó! Dụ dỗ thằng út đi đánh giặc/lang bạc giang hồ thì ai chạy vặt cho bọn họ nữa!?
Nhà họ Thác
"Đệ nói xem, nam nhi chí lớn, ở lại trong kinh thành làm gì, đi theo ta là tốt nhất, ngày ngày tiêu soái.
Muốn rượu có rượu, muốn nữ nhân có nữ nhân" Âm thanh trầm thấp, ngữ khí tiêu dao
"Huynh mới không phải, có sức có lực, theo ta tồng quân là tốt nhất.
Lăn lộn biên cương mới sảng khoái" Một giọng nói hùng hồn cường thế khác vang lên, từng chữ chắc nịch rõ ràng
"Tòng quân? Tòng quân có gì vui vẻ, sáng sáng dậy sớm tối tối luyện binh pháp, đến cả giờ ăn cơm cũng bị quy định.
Lục đệ, tòng quân cực kỳ gò bó.
Nghe ta đi lang bạt giang hồ đi"
"Huynh sao có thể như vậy, nam nhân cống hiến cho đất nước, giang hồ có gì tốt đẹp? Chính không ra chính tà không ra tà.
Có người chết thì cứ oang oang chuyện giang hồ giang hồ tự giải quyết..."
'Rầm' lão Lục ngồi giữa co rúm, bị tiếng đập bàn làm cho giật thót, ngước mắt lên, hai ca ca của hắn đã bay lên nóc nhà so chiêu rồi 'v'?
Thác Song Ngư khẽ nuốt nước miếng, nhìn cây kiểng của Đại ca bị một chưởng của Nhị ca đánh vỡ nát.
Nhấp ngụm trà, vuốt mồ hôi nhìn cửa phòng ủ rượu của Tứ ca bị Tam ca đập vỡ, hình như còn có tiếng bình rượu bể nát.
Nhìn đất đất im ru, nhìn trời nhìn trời tối đen, Thác Song Ngư đặng đặng đặng chạy ra hậu viện - Các ca ca từ từ chơi, em không biết gì a.
Khoảng chừng nửa chung trà qua đi, Thác Song Ngư thở dài nghe tiếng rống của Đại ca, cùng với tiếng la oai oải của Tam ca "Không! Không! Không! Tứ đệ! Tứ đệ! Quân nhân không rượu chè, đệ tha ta tha ta...a...a đừng đổ rượu vào miện..."
"Náo nhiệt thế này a, ta đã cố tình về trễ thế mà vẫn chưa dứt sao?"
Gương mặt Thác Song Ngư lập tức sáng rực rỡ, từ ngoài cửa chính, Thác Xữ Nữ tiến vào.
Hắn mặc bạch y, ngọc bội bên đai lưng theo làn gió nhẹ nhàng đong đưa, tóc dài thả tự nhiên, đen nhánh làm làn da trắng như tuyết của hắn càng nổi bật, mắt phượng khẽ híp, đôi môi đỏ kiều diễm bị che lại bởi cái quạt nền đen chữ vàng do chính tay Hoàng thượng ngự ban.
Bước đi nhẹ nhàng chậm rãi, trắng đen kết hợp, phong thái thư sinh đơn giản nhưng nổi bật một cách lạ thường, thu hút ánh nhìn người khác.
"Ca! Đệ thật nhớ huynh!" Thác Song Ngư nhào vào lòng Thác Xữ Nữ
Thác Xữ Nữ một tay cầm quạt, một tay cầm cái hộp không rõ là gì, chỉ còn cách đứng yên cho hắn ôm, cười híp mắt "Đệ đệ, ta có đem đồ ăn về nha, vừa lúc ta dự yến tiệc trong cung xong.
Vẫn còn nóng hổi."
"Ngũ đệ có đồ ăn sao? Ta còn định đi bắt gà nướng than cho các ngươi ăn đây, xem ra không cần nữa rồi" Thác Bảo Bình không biết từ khi nào xuất hiện ngay bên cạnh, trên đầu điểm thêm mất cục u, xoa xoa cằm tấm tắc
"Nhị ca, ta thấy huynh nên ngăn Tứ ca lại thì hơn, đừng để Tam ca chưa nhập tiệc đã say chứ"
"Ngũ đệ yên tâm, tên đó chỉ giỏi cái miệng, tửu lượng của hắn không thua ta bao nhiêu đâu" Thác Bảo Bình xua tay
Thác Thiên Yết đi lại, kéo Thác Song Ngư dính chặt với Thác Xữ Nữ ra "Đứng lên đàng hoàng, nam nhi dính chùm với nhau còn ra thể thống gì?"
Thác Song Ngư cười "Đại ca huynh cũng muốn ôm ôm sao?" nói rồi liền chuyển mục tiêu sang hắn
"Ha ha" Thác Xữ Nữ cười nhẹ, che mặt lắc đầu cùng Thác Thiên Yết vào nhà
"Xem ra tình cảm hai người các ngươi không tệ nhỉ?" Thác Thiên Yết không đầu không đuôi nói một câu, đưa mắt nhìn Thác Xữ Nữ
Lão ngũ cười đến không thấy mặt trăng, nốt ruồi son bên mắt càng rõ "Đại ca huynh đừng lo, hắn làm sao lại tệ bạc với ta a"
Thác Thiên Yết lạnh lùng hừ một tiếng "Hắn có giỏi thì giải tán đám oanh oanh yến yến bên người đi rồi nói"
Ba người đi vào nhà, nhìn thấy Thác Nhân Mã và Thác Bạch Dương đã chuyển chiến trường lên bàn ăn.
Nam nhân anh tuấn hào sảng tóc tai chỉ túm đại lên bằng sợi dây đỏ bị khóa cổ nốc rượu vào miệng.
Người đằng sau vẻ mặt hung ác chúi bầu rượu xuống.
Thác Song Ngư nhân từ tung tăng chạy lại, ôm tay Tứ ca, hai mắt mở to ngập nước "Tứ ca dừng tay, Tam ca không thể uống nữa, đệ bồi huynh được không"
Thác Nhân Mã vốn đang lửa giận bay cao trừng mắt nhìn qua, đối diện với ánh mắt long lanh của Thác Song Ngư thì khí thế liền giảm hơn một nửa, cuối cùng không cam tâm tìm nguyện buông tay "Coi như huynh may mắn! Phạt huynh ngày mai đi ủ rượu với ta"
Lão Tam lập tức ngoan hiền nhận lỗi, khí thế trên chiến trường chẳng biết bay sạch đi đâu, chắp tay "Nghe đệ nghe đệ hết, Tứ đệ thật nhân từ a nhân từ"
Thác Song Ngư ủy khuất - Là đệ xin cho huynh đó nga
Thác Bạch Dương điên cuồng nháy mắt - Cảm tạ đệ sau, bây giờ ta phải vuốt mông ngựa!
"Khụ" lão Đại ho khan một tiếng, để mọi người tập trung về phía mình
Đưa mắt nhìn đám đệ đệ ngồi đầy một bàn, đứa nào đứa nấy vui vẻ dương quang, nét mặt hồng hào, tâm tình hắn không khỏi tốt lên vạn lần, giọng nói cũng dịu đi, mở tiệc: "Ăn thôi."
Rượu đi tam tuần, trên bàn đã xuất hiện vài kẻ say khướt, lão Tứ cầm bình rượu, vươn tay về phía Thác Xữ Nữ "Nấc, đệ đệ đệ, nấc, chưa gì mà đã say khướt thế kia nấc, không, có có có khí thế!"
Thác Xữ Nữ nằm trên bàn, cầm quạt gõ bàn "Huynh ha ha huynh xem huynh, khác đệ sao ha ha nấc ha ha"
Ở trong góc, lão Nhị ôm bình rượu, nửa người trên chỉ còn mỗi y sam, đã thế y sam chỉ mặc một nửa bên trái, phần bên phải lộ ra da thịt săn chắc, một tay cầm đao cắm vào sàn nhà "Tam đệ! Khi nãy ai nói chuyện hung hăng lắm mà! Nói nữa a!"
Thác Bạch Dương đập bàn, dùng lực đứng lên, rồi lại bị choáng váng ngồi phịch trở lại "Huynh giỏi thì đứng lên, chúng ta lại so chiêu, động thủ không động khẩu"
Thác Thiên Yết đột nhiên nắm lấy cổ áo Thác Bạch Dương "Đệ trả cây lại cho ta, có biết mấy chậu đó là công sức ta chăm sóc hay không, trả ta a trả ta" gương mặt hắn nhiễm một mạt hồng, ánh mắt mông lung, lắc lấy lắc để Thác Bạch Dương
"Đại đại đại ca, ta ta ta là Bạch Dương a! Nhị ca ở bên, nấc, kia!"
Thác Bảo Bình ôm rượu cười sang sảng.
Cục diện rối loạn, người trụ vững duy nhất lại là lão Lục Thác Song Ngư "('v')?"
Hắn đau khổ nhìn các ca ca mỗi người nằm một nơi, đưa ánh mắt oán hận nhìn ly sữa dê trên bàn của mình.
Lại tăm tia bình rượu của Ngũ ca đã không thể chống đỡ ngủ quắc cần câu
Vươn tay...!
'Pặc' nhanh như chớp, Thác Thiên Yết bay tới đoạt bình rượu, Thác Nhân Mã đè tay hắn lại.
Các ca ca còn lại cũng mở một mắt nhìn hắn.
Chớp chớp mắt, Thác Song Ngư ủy khuất a ủy khuất.
Diều từng người về phòng, Thác Song Ngư vốn đã nhỏ tuổi (bé con) nhất trong cả đám, đặt Ngũ ca lên giường xong liền thở hồng hộc.
Cứ tưởng đã được bình an ôm gối về phòng ngủ, ai ngờ phòng Tam ca đột nhiên vang lên tiếng đồ vật rớt xuống đất.
Hắn vội chạy qua, y như rằng thấy Thác Bạch Dương đã nằm trên mặt đất, cái ghế bị hắn đụng phải ngã xuống, lăn vào góc.
Thác Song Ngư đi vào, vỗ vai hắn "Tam ca, trời vào thu rất dễ cảm mạo, mau lên giường nằm."
Trong phòng tối đen không đốt đèn dầu, Thác Song Ngư chỉ có thể nương theo ánh trăng mà nhìn xung quanh, đỡ Thác Bạch Dương quần áo xộc xệch lên giường, người hắn vốn chỉ còn một lớp áo mỏng, bị hắn quẫy đạp một hồi cuối cùng cũng dứt khoát tuột xuống tận eo.
Thác Song Ngư tiện tay cởi giúp hắn.
Chính là áo vừa cởi ra, Thác Song Ngư liền híp cặp mắt mèo, chăm chú nhìn những vết đậm màu trải đều trên thân với tần suất không nhiều lắm của Thác Bạch Dương, mỗi vết cách nhau chừng hai gang tay, tuy có ánh trăng trợ lực, nhưng hắn vẫn không thể nhận rõ sự đậm nhạt của dấu vết nọ.
Thác Song Ngư vươn ngón tay mảnh khảnh, vừa khẽ ấn vào vừa nâng mắt cẩn thận nhìn biểu cảm của Thác Bạch Dương.
Còn chưa kịp định hình, hắn lại thấy Thác Bạch Dương mở bừng mắt.
Thác Song Ngư giật thót, cặp mắt mèo mở to, đôi môi nhỏ mím hết cả lại.
Thấy Tam ca đưa mắt nhìn mình, liền rụt cổ "Tam Tam ca? Huynh đau ở đâu sao?"
Thác Bạch Dương cau mày, thần tình nghiêm túc ngồi dậy, đầu óc choáng váng bị đánh lui hết nửa, đưa tay kéo Thác Song Ngư "Đệ ở yên đây, ta đi ra ngoài nhìn một cái."
Thác Song Ngư thấy hắn không đùa giỡn, cũng chấn chỉnh hẳn lên, tự giác leo lên giường chui vào trong góc, ôm chăn trùm lên tận đầu, len lén chừa ra hai con mắt, chớp a chớp "Huynh đi bao lâu? Có nguy hiểm lắm không?"
Các huynh trưởng của hắn, khi có chuyện xảy ra thì việc đầu tiên chính là đem hắn giấu đi, mãi rồi hắn cũng tập thành quen.
Nhìn thần tình của Tam ca thì chắc chắn chuyện không đùa được, khí tràng đang dần áp hắn chịu không nổi luôn rồi a.
Thác Bạch Dương xoa đầu hắn, cầm kiếm lên "Chỉ là vài con kiến nhỏ, làm sao đấu lại huynh đây"
Thác Song Ngư sùng bái nhìn hắn "Ca ca cẩn thận!"
Dứt lời, bóng dáng Thác Bạch Dương đã biến mất, cửa sổ kêu khẽ một tiếng rồi đóng lại.
Thác Bạch Dương thi triển khinh công, nhanh như chớp ngồi trên nóc nhà tiểu khu phía Tây của Thác gia.
Nơi này có một cửa phụ để vào nhà, bình thường các huynh đệ không ai dùng tới, luôn đóng chặt khóa kín.
Vừa rồi hắn cảm nhận được khí tức của một đám người, trong đó có một kẻ hơi thở cực yếu, giống như bị thương rất nặng, tiếng bước chân dồn dập, như là bị truy sát.
Hắn đưa mắt nhìn nóc nhà đối diện, Thác Bảo Bình đưa tay chạm chạm mũi, cũng như hắn cầm vũ khí bên người, cái thần thái kia - Mau mau giải quyết, ta đây còn về ngủ một giấc.
Thác Bảo Bình cũng như Thác Bạch Dương, cảm nhận được khí tức mà tới, cả hai cũng quan sát bên ngoài cửa Tây, nhìn thấy một đám người áo đen đang vây lại thành hình tròn, bọn chúng trao đổi với nhau, sau đó làm tư thế muốn xông vào nhà.
Thác Bạch Dương cau mày, phát tán công lực.
Bọn áo đen lập tức kinh hoảng, nhưng vẫn chuyên nghiệp mà lui về sau, cách cửa Tây một khoảng xa, ngẩng đầu nhìn hai người trên nốc nhà
Thác Bảo Bình nhướng mày nhìn bọn người thần bí nọ "Các ngươi ở môn phái nào? Đêm hôm xông vào Thác gia làm gì?"
Bọn áo đen nhìn nhau, qua một lúc, kẻ dường như là thủ lĩnh của chúng liền bước ra "Chúng ta phụng mệnh thủ lĩnh truy bắt tội nhân, mong hai vị hợp tác"
Thác Bảo Bình như nghe không rõ ngoáy lỗ tai "Các ngươi nói cái gì? Lặp lại lần nữa!"
"Chúng ta phụng mệnh thủ..."
"Thủ lĩnh các ngươi là ai? Ta đây không quen biết!" Thác Bảo Bình tức cười cắt đứt lời hắn nói "Địa phận nhà Thác gia, có việc thì phải gõ cửa, hiện tại đêm hôm khuya khoắt, người trong nhà không tiếp khách, các ngươi mau lượn đi"
"Tội nhân vừa rồi trốn vào nhà các hạ..."
Thác Bạch Dương cau mày, hai tay cầm chuôi kiếm, cắm mũi kiếm xuống nền ngói, hiên ngang thiếu kiên nhẫn "Tội nhân có luật pháp xử lý, muốn truy bắt tội nhân thì báo quan phủ! Có giấy khám nhà chúng ta liền phối hợp mở cửa, nếu không thì mau mau cút đi.
Kiếm của ông đây không kiên nhẫn với đám người đáng nghi ngờ như các ngươi."
Bọn áo đen vừa thấy cả hai không phối hợp liền cau mày, lần này không trao đổi gì cả, xoẹt một tiếng đồng loạt rút đao.
Thác Bảo Bình nhướng mày, lách người khỏi đường đao bổ tới: "Huynh xử mười tên, đệ chín"
Thác Bạch Dương quét kiếm, kình phong bắn ra khiến một tên áo đen bị dội ngược trở về "Ở đây có mười chín, ta mười huynh chín!"
Một đường đao bạch sắc hiện lên, tiếng đao ra khỏi vỏ như rồng ngâm vang chín tầng mây, theo đường đao trắng toát lạnh lẽo bắt đầu nhiễm lên màu đỏ nóng hổi "Thế thì đọ xem" Thác Bảo Bình giương khóe miệng, thích thú mà đưa mắt khiêu khích tiểu đệ.
Gọn gàng sạch sẽ, hai đường đao kiếm giải quyết bọn áo đen nằm đầy ra đất, Thác Bảo Bình chém tên thứ chín, hàn quang lóe lên, sau lưng hắn không kịp đề phòng mà xuất hiện một tên áo đen, ánh mắt hắn đỏ đậm, gương mặt che đi hơn nửa vẫn nhận ra nét hả hê, một đao bổ xuống, cả người Thác Bảo Bình sẽ biến thành hai nửa.
Thác Bạch Dương vừa dứt được tên trong tay, lao về phía Nhị ca "Cẩn thận!"
Kiếm chưa đâm tới đao chưa đánh qua, tên áo đen nọ đã đột nhiên cứng đờ giữa không trung, theo góc nhìn của Thác Bảo Bình mà thấy được hai mắt trợn trắng, rơi bịch xuống đất.
Thác Bảo Bình và Thác Bạch Dương không hẹn mà cùng đưa mắt nhìn góc hành lang.
Một cánh tay vươn ra, động tác hệt như vừa ném đi thứ gì đó.
Rồi mất hết sức lực rơi xuống mặt đất.
Thác Bạch Dương nhướng mày, phi lại gần cái gã hơi thở thoi thóp nằm kia.
Thác Bảo Bình khoanh tay đá đá người áo đen, vươn mũi chân kéo mặt nạ bọn chúng, lại đưa mắt quan sát tay chân, loại đao bọn chúng dùng.
"Hắn bất tỉnh rồi, có nên đưa vào nhà không?" Thác Bạch Dương chỉ chỉ tên nọ, hỏi vọng ra Thác Bảo Bình ở ngoài.
Ánh mắt Thác Bảo Bình chợt lóe khi nhìn thấy một hình xăm trên người hắc y nhân, trả lời "Đệ tìm trên người hắn, có cái hình xăm nào không?"
Thác Bạch Dương ghét bỏ "Cả người hắn máu không là máu, trời lại tốt đen, ta làm sao nhìn ra được?"
Thác Bảo Bình vào nhà, nhún vai "Thế thì trị thương trước rồi tính, dù sao chúng ta cũng đã đắc tội bọn người kia rồi"
Thác Bạch Dương cầm một tay người thoi thóp nọ, xoay lưng dùng lực, cõng người lên "Có dính liếu gì quá phức tạp không?" Nghe đám người y hắc nhân nói thì có vẻ đây là ân oán giang hồ, quân binh như hắn ngược lại không quá để ý
Thác Bảo Bình dẫn đường, xoay xoay đao trong tay "Không đơn giản không đơn giản, nhưng cũng không có bao nhiêu nguy hiểm.
Cùng lắm cứ cứu hắn một cái mạng, sau này có người tới đòi thì tính tiếp"
Gật đầu, lão Tam thấy hợp lí..