Thác Nhân Mã di chân xuống cát.
Ngẩng đầu bất đắc dĩ nhìn đỉnh chùa.
Lại di di chân, lại ngẩng đầu, đến khi xung quanh hắn không còn hạt cát nào.
Sau lưng đột nhiên phát ra một giọng nói
"A di đà phật, tiểu Mã, sao lại đứng ở cửa, mời vào trong."
Thác Nhân Mã giật thót, đau khổ quay đầu, cụ tổ của hòa thượng đang đứng sau lưng hắn a!
Trụ trì - An Lân, khi hắn còn nhỏ xin vào chùa làm việc để ké cơm, chính là An Lân cho hắn mang lão Lục vào chùa.
Tuy là trong tình thế bị 'cưỡng ép' không mấy tự nguyện.
An Lân đi lại, điềm đạm hỏi hắn "Thí chủ tới có việc gì?"
Thác Nhân Mã liền tóm lấy cà sa đi vào cùng, ngó qua ngó lại "Chỗ ngươi dạo gần đây có một tên hòa thượng nào mới tới không?"
An Lân chấp tay, liếc mắt nhìn hắn "Ta vừa đi một chuyến ra ngoại thành, một tháng chưa về chùa."
Thác Nhân Mã gãi đầu, buồn bực "Ngươi dẫn ta vào hỏi giúp một câu đi, ta không biết tìm ai khác hỏi đâu"
An Lân gật đầu "Người thí chủ tìm trông như thế nào?"
Thác Nhân Mã tỏ vẻ suy ngẫm "Hắn? Đầu tóc như cái tổ chim, cổ đeo tràng hạt lớn bằng nắm tay, y sa màu trắng đen."
An Lân ẩn ý liếc Thác Nhân Mã một cái, sau đó quay người "Thí chủ nên biết một việc, phàm là hòa thượng mặc y sa trắng đen, thì người đó hẳn đã phạm giới luật.
A di đà phật."
Thác Nhân Mã nghiêng đầu, chỉ chỉ tay quải bên vai "Thế sao? Nhưng ta lỡ cầm lộn đồ của hắn rồi, ta đang không biết tìm hắn ở đâu đây."
"A di đà phật, vạn sự tùy duyên." An Lân chuyển hướng, đi tới sảnh chính "Thí chủ muốn thắp nén nhang hay không?"
Thác Nhân Mã vừa định bĩu môi, hắn thắp nhang làm gì chứ, cũng chẳng cần cầu cái gì.
Nhưng vừa liếc mắt một cái hắn tự nhiên lại trừng lớn lên.
Vỗ vai trụ trì bôm bốp, kinh ngạc "Hắn, hắn kia kìa!"
An Lân "..." - Ừ thì tùy duyên, a di phò phò.
Thác Nhân Mã nhìn hòa thượng thẳng lưng quỳ trước mặt tượng phật.
Hương khói của chùa rất thịnh, hắn như chìm vào trong làn nhang trắng xám, mờ mịt ám trầm.
Lư Kim Ngưu định thần, hai mắt nhắm chặt.
Thác Nhân Mã quan sát một hồi, nhìn nén nhang đã vơi một nửa, quyết định đi tới đặt mông ngồi xuống bên cạnh hắn.
Chống tay lên gối chờ đợi.
Bản thân hắn là kẻ vô tín ngưỡng, không tin phật không tin trời.
Bảo hắn ngồi tụng kinh niệm phật cầu may này nọ là chuyện không thể nào.
Nhìn tượng Phật bằng đồng nhàm chán.
Tầm nhìn Thác Nhân Mã lơ đãng dời về người bên cạnh.
Dù hòa thượng đang quỳ vẫn cao hơn Thác Nhân Mã nửa cái đầu.
Trán cao mày tướng, làn da rám nắng như màu lúa mạch, khí tràng trầm lắng lượn lờ, như một con báo đang ngủ đông, chờ đợi thời cơ chạy vụt theo con mồi.
Nếu không có tràng hạt trên cổ, hẳn là không ai nghĩ tới hắn là hòa thượng.
Thác Nhân Mã càng nhìn càng cau mày, càng nhìn càng không dứt ra được.
Hòa thượng?
Phạm giới luật?
Thoạt nhìn hòa thượng không giống mấy tên ác nhân ác đức gì a.
Giới luật đạo phật là gì nhỉ?
Không rượu, không sắc, không ăn thịt...?
Cuộc sống hắn nhàn chán như vậy?
Thác Nhân Mã phất tay, gạt đi làn khói đậm đặc quanh chóp mũi.
Đúng lúc, Lư Kim Ngưu mở mắt.
Thác Nhân Mã chớp a chớp mắt, nén nhang khi nãy đã vơi sạch từ khi nào, Thác Nhân Mã ngồi ngắm hắn suốt một buổi trời.
Lư Kim Ngưu quay đầu, lãnh đạm nhìn người nãy giờ chằm chằm quan sát hắn.
Ánh mắt của hắn, không lắng động chút gì trong ấy cả.
Thác Nhân Mã cau mày, đối diện với loại ánh nhìn như vậy, hắn đặc biệt khó chịu.
Nhìn gương mặt không mấy vui vẻ của Thác Nhân Mã, Lư Kim Ngưu vẫn ngồi yên bất động, có lẽ đang đợi đối phương nói chuyện.
Thác Nhân Mã vốn muốn tặng hắn một nụ cười vì sự đẹp trai của hắn, nhưng giờ thì...!
"Ta cầm lộn hành lý của ngươi, trả cho ngươi." Thác Nhân Mã thả túi vải trên vai xuống, đặt trước mặt Lư Kim Ngưu.
Hắn chìa tay về phía hòa thượng, mất kiên nhẫn "Túi của ta ở đâu? Trả cho ta."
Lư Kim Ngưu nhìn bàn tay trắng trắng mềm mềm của hắn, không nói lời nào.
Im ắng.
Thác Nhân Mã "Ngươi nói chuyện a."
Lư Kim Ngưu lại dời mắt về phía Thác Nhân Mã, sau đó cầm lấy túi đồ, đứng dậy rời đi.
Thác Nhân Mã nhướng mày, không tin được mà nhìn hòa thượng.
Bật người dậy đuổi theo.
"Hòa thượng thối, trả đồ cho ta! Bên trong đều là dược vật quý hiếm, ngươi đùa ta chắc."
Lư Kim Ngưu chợt đứng lại, làm Thác Nhân Mã xém đập đầu vào lưng hắn, hòa thượng xoay người, lãnh đạm "Ta không nhặt túi của ngươi."
Thác Nhân Mã "..."
Ngã ba chi thuật!
Lư Kim Ngưu thoáng nhíu mày, vươn tay chặn chân hắn lại.
Thác Nhân Mã nghiến răng nghiến lợi "Hòa thượng thối, dám bỏ túi của ta giữa đường!?"
Lư Kim Ngưu "Không phải của ta."
"Nhưng ta giữ của ngươi a! Ngươi nhìn bên trong xem, không mất lấy một bộ y phục, ta còn gấp lại cho ngươi!" Thác Nhân Mã gào thét
Hắn muốn sát sinh!!!
Dược liệu ủ rượu đó, một tháng một đợt nhập hàng, mất rồi thì hỏi tháng này hắn đi đâu lấy rượu bán!?
Não tên hòa thượng mặt đơ này úng nước sao!? Không phải đồ của hắn thì cũng nên lụm giùm với chứ! Huống hồ mình còn đang ôm túi của hắn.
Cớ nào hòa thượng này lại quăng luôn túi mình giữa đường!
Lư Kim Ngưu an tĩnh nghe tiếng rít oanh trời liên tục của Thác Nhân Mã, đến khi có mấy hòa thượng ló đầu ra thăm dò tình hình vì thấy quá ầm ĩ, Lư Kim Ngưu mới thả chân Thác Nhân Mã xuống, xoay người "Ta đền cho ngươi."
Thác Nhân Mã nhanh nhạy túng lấy y sa của hắn, đi song song "Ngươi biết ta dùng dược gì chắc? Đền thế nào?"
"Hái trả ngươi."
"..."
Thác Nhân Mã dùng ánh mắt nhìn người ngoài hành tinh nhìn hắn.
Lư Kim Ngưu mắt điếc tai ngơ, một đường đi thẳng tắp.
Nhưng hắn chợt không đi được nữa, quay đầu nhìn lại, Thác Nhân Mã nắm chặt sa y của hắn "Trong kinh thành chắc chắn không có, ngươi đi đâu tìm?"
"Lên chùa của ta tìm, chắc chắn có."
"Chùa nhà ngươi ở chỗ nào nữa chứ? Không cho đi, để ngươi đi rồi ta tìm ngươi ở đâu?" Thác Nhân Mã hùng hổ giữ chặt tay hoà thượng.
Lư Kim Ngưu im lặng.
Thác Nhân Mã như con nhím giương gai lên trừng hắn.
Lư Kim Ngưu lại im lặng.
Thác Nhân Mã chuẩn bị phóng gai "Ngươi chớ...!A!?"
"Hoà thượng thối, thả ta xuống! Ngươi muốn làm gì? Bớ người ta...!"
Lư Kim Ngưu điểm huyệt Thác Nhân Mã, hiên ngang ôm người rời khỏi chùa "Như vầy thì không cần sợ ta trốn nữa."
An Lân vô tình thấy được cảnh tượng kia chỉ biết kịch liệt nháy mắt, lặng lẽ niệm phật, lão đây già yếu rồi, chẳng thấy hết, chẳng thấy lão Tứ họ Thác bị một cuồng tăng ôm đi đâu.
Thác Nhân Mã - Ta đã làm gì a!? Không phải chỉ muốn đòi lại dược ủ rượu sao!? Hòa thượng thối, đúng là không nên dính vào mà!!!
Hôm nay Thác Song Ngư không nhàn rỗi, hắn phải học phối dược a phối dược.
Nếu là bình thường, hắn sẽ ngồi trong dược phòng của riêng mình, đặt một cái bát, một chày nhỏ giã thuốc, yên tĩnh một mình phối dược.
Từ nhỏ đến lớn, Thác Song Ngư học y học qua sách vở, tự bản thân nghiên cứu, hoàn toàn không có người dạy hắn.
Nhà hắn hồi ấy còn chẳng được như hiện tại, Thác Song Ngư theo chân các ca ca làm việc ba bốn tháng, mới mua được một cuốn y thư.
Bất quá, qua đi mười bảy năm, đầu hắn đã chứa không ít kiến thức dược lý.
Hai hôm trước, Thác Song Ngư còn luôn tâm tâm niệm niệm trong đầu muốn kiếm người để thực hành y thuật mười bảy năm cuộc sống của mình.
Đúng vậy, mười bảy năm a, hắn chưa được thực hành một lần nào!
Các ca ca bị thương/ trầy da/ đau bụng/ nóng sốt đều sẽ tự giải quyết, cũng không ai chịu cho Thác Song Ngư lại gần, sợ lây bệnh sang cho hắn.
Cứ như vậy, Thác Song Ngư đã lớn tới chừng này, nhưng Hàng Ma Kết là bệnh nhân đầu tiên của hắn a!
Hàng Ma Kết rãnh rỗi không có việc gì làm, hai ngày này cứ bám dính lấy Thác Song Ngư, hắn đọc sách, mình ngồi ngắm hắn.
Hắn phối dược, mình ngồi ngắm hắn.
Hắn ăn cơm, mình ngồi gắp đồ ăn.
Hai người vô thanh vô tức như hình với bóng.
Hàng Ma Kết sớm đã gặp Thác Thiên Yết, cũng đảm bảo khi nào Thác Song Ngư chữa trị xong cho hắn, hắn sẽ tự rời đi.
Khụ, đương nhiên đã nộp trước một tháng tiền nhà.
Nếu không thì hắn có lẽ đã bị đá đi trong tích tắc.
Hôm nay cũng vậy, bên cạnh Thác Song Ngư có thêm Hàng Ma Kết, đúng giờ, Thác Song Ngư sẽ dùng cặp mắt sáng chói lóa nhìn hắn, đổi dược!
Hắc, Hàng Ma Kết hưởng thụ a.
Mỗi ngày nhìn thiếu niên chạy quanh, đặng đặng đặng đổi dược cho mình, bị thương một trận này, không uổng phí...!
"Vết thương của ngươi gần lành hẳn rồi, chỉ còn nội thương nữa thôi.
Không đáng ngại a, tin tưởng ta là được, mười ngày nữa liền lành." Thác Song Ngư vui vẻ vừa thay băng vừa nói với hắn.
Hàng Ma Kết "???"
Mười ngày?
"..."
Đổ mồ hôi hột.
Thác Song Ngư vẫn vui vẻ a vui vẻ, bệnh nhân đầu tiên của hắn sắp bình phục rồi!
Hàng Ma Kết thương tâm a, có nên ra đường tìm đám người kia đánh thêm một trận hay không?
Tiểu thiếu niên không có vẻ gì là muốn giữ hắn lại hết.
Thúc thúc đau lòng.
Khụ, không đùa giỡn a không đùa giỡn.
"Bảo b...!Song Ngư, ngươi bao tuổi rồi." Tên nào đó xém lỡ miệng hỏi
"Ta mười bảy, năm sau là mười tám rồi." Thác Song Ngư tự hào chống hông.
Nga...!
Hàng Ma Kết gõ tay lên đùi.
Suy tư.
________
Ma Thiên Bình mím môi, không phục nhìn quân lính dỡ hành lí khỏi mã xa, bắt đầu tiến hành đóng quân.
Thác Bạch Dương bình tĩnh đứng bên cạnh, khoanh tay nhìn hàng ngũ chỉnh tề, hài lòng gật đầu.
Ma Thiên Bình bất mãn "Đây là gì a? Ai cho phép triệu tập quân đội?"
Thác Bạch Dương liếc mắt "Đi theo bảo vệ tướng quân."
Ma Thiên Bình vò đầu, quát to "Tập hợp!"
Quân binh lập tức đứng nghiêm, đặt đồ vật trên tay xuống, chỉnh tề xếp vào đội ngũ, trình diện.
"Ai có quyền tập hợp binh mã?" Ma Thiên Bình nghiêm giọng
"Tướng quân!" - đồng thanh
"Đọc nội quy quân đội điều ba mươi!"
"Tuân theo mọi chỉ thị của Tướng quân!" - đồng thanh
"Dọn đồ! Tự kị mã về biên quan!"
"..." - im ắng
"???" Ma Thiên Bình cau mày "Ta nói các ngươi tự kị mã về biên quan có nghe không?"
Một quân nhân đứng đầu hàng, bước lên một bước, cầm quyền "Tướng quân, ta là đội trưởng đội bảy, xin phép được đọc điều luật hai mươi chín."
Ma Thiên Bình càng khó hiểu, dự cảm không lành nhìn Thác Bạch Dương đứng kế bên, nói với người trước mặt: "Ngươi đọc đi."
"Điều hai mươi chín, điều ba mươi chỉ có hiệu lực khi Thác phó tướng không ở bên cạnh." Thác Bạch Dương bình thản đọc lên, xoay đầu nhìn Ma Thiên Bình, tia lửa xẹt qua "Tướng quân, ngài có dị nghị gì sao?"
Ma Thiên Bình "..."
Phản rồi! Hu hu hu!
__________________
MaryZoe: còn một cung chưa lên sàn, chương sau sẽ nói về hắn a~ mọi người chớ gấp..