[Thập Nhị Yêu Tinh Hệ Liệt] Chí Ái

Đám người Ngọc quý nhân từ nhỏ ở trong nhà hô phong hoán vũ, sở tác sở vi không ai dám hó hé nửa chữ. Hiện giờ lại bị Hồng Lan quát lớn như thế, càng khó kham chính là bị nàng vạch trần tâm tư. Lập tức thẹn quá thành giận.

Các nàng vốn là ôm ý niệm muốn giết chết Chương Du để xả giận trong đầu. Thật sự là mấy ngày nay cuộc sống hàng ngày sớm bị ghen ghét tra tấn khó an, Chương Du lai cố chấp không an phận ở trong tẩm cung mà ngốc, còn quản đến trên đầu các nàng, hơn nữa cuối cùng còn bắt các nàng cúi đầu.

Bởi vì cổ ghen ghét này hơn nữa từ trước đến nay đều kiêu căng làm càn, làm cho mấy người phụ nhân ngay cả hậu quả cũng không cần lo lắng, suốt đêm thương lượng, liền làm ra quyết định to gan lớn mật như vậy, sáng sớm liền bí mật triệu tập các cao thủ có tu vi cao nhất trong tộc đến đây, thiết hạ bẫy, chờ Chương Du tự động chui vào.

Lại nói Chương Du, y thấy đám người Hồng Lan Chiếu Nhi che ở trước người mình, liền lập tức đẩy các nàng ra, nghiêm nghị lên tiếng: “Ta là nam nhân, sao có thể để các ngươi ở trước người ta làm tấm chắm. Tuyệt sát trận? Tốt, liền để cho ta xem tuyệt sát trận này có bao nhiêu lợi hại.”

Y lời còn chưa dứt, chỉ thấy bên người bỗng nhiên xuất hiện tám hắc y nhân ảnh. Đám người Hồng Lan đầu tiên là vui vẻ, tiếp theo lại cả kinh hoa dung thất sắc, hét lớn: “Chẳng lẽ ngay cả các ngươi cũng không có cách nào thoát khỏi tuyệt sát trận này đi báo thái tử sao?”

Tám ảnh vệ đồng loạt lắc đầu, sắc mặt đám người Hồng Lan cùng Chiếu Nhi lập tức trở nên trắng bệch. Chợt nghe Ngọc quý nhân cười ha ha nói: “Ba nhà chúng ta là thế gia lâu đời trong Liệt Ma tộc, các người thiết trận này là cao thủ tu vi cao nhất gia tộc bọn ta, hừ, trừ phi thái tử đích thân tới, nếu không cho dù có mười ảnh vệ, cũng trốn không thoát tuyệt sát trận này.” Càng nói về sau, trong mắt của nàng càng dâng lên hưng phấn thị huyết quang mang.


“Nương nương, là chúng ta hại ngươi…” Hồng Lan cùng Chiếu Nhi xoay người nhìn về phía Chương Du, nước mắt giống như chũi hạt châu đi dứt rơi xuống.

Dựa vào thần thái của các nàng, Chương Du cũng đại khái hiểu được sự đáng sợ của tuyệt sát trận này.

Tại thời khắc mấu chốt, đầu óc y thật so với lúc trước thông minh hơn một ít, nhìn tám ảnh vệ kia, nghĩ thầm đúng rồi, vừa rồi nghe ý bọn họ nói, bọn họ tất nhiên là muốn đi ra ngoài thông tri Ma Khác, nhưng là lại không dự đoán được tuyệt sát trận này bố trí thật tốt, mà ngay cả bọn họ cũng không có biện pháp xông ra, như thế xem ra, trận này quả nhiên tà môn lợi hại, không phải chứ? Chẳng lẽ lão tử đường đường bạch tuộc tốt đẹp trẻ tuổi, liền bỏ mạng tại đây trong tay ba nữ nhân cầm thú còn không bằng này sao?

Đang nghĩ, chợt thấy giữa đám mây đen giữa không trung lóe ra một ánh sáng mày đen, nguyên lai đúng là một tia chớp đen thô to sáng lên, ngay sau đó, tiếng sấm đinh tai nhức óc đem toàn bộ đại địa đều chấn động run lên tam run rẩy. Tai nghe một cái hắc y ảnh vệ trầm thanh nói: “Trận pháp khởi động, Trúc Hưởng Trúc Chi, bảo hộ nương nương, những người khác theo ta phá trận.”

Chương Du lúc trước còn không đem tuyệt sát trận này để vào mắt, trong long cung cũng có rất nhiều trận pháp, y tuy rằng xông ra không được, nhưng lại không cảm thấy có nhiều lợi hại gì. Nhưng lúc này đây, y cuối cùng hiểu được, có trận sẽ khiến thiên địa biến sắc.

“Chuyện như thế nào? Tại sao khác còn chưa đến? Nơi đây liên tục chấn động, hắn sao không hề hay biết?” Chương Du đỏ mắt, y trơ mắt nhìn một đám người bên cạnh bị cuồng phong cuốn đến giữa không trung, rồi mới bị quăn xuống dưới, biến thành một đống huyết nhục mơ hồ.


Những người nay điều là những người thường theo y, ngày hôm qua, các nàng còn cùng mình nói giỡn với nhau, nhưng là giờ phút này, cũng đã biến thành một cổ thi thể.

Hồng Lan là cung nữ cuối cùng từ giữa không trung hạ xuống, mặt nàng hướng Chương Du, trong ánh mắt là vô tận hối hận cùng tuyệt vọng, trên mặt huyết nhục mơ hồ tràn ra một nụ cười thê lương, chỉ đối với Chương Du nói ra một câu: “Nương nương, thực xin lỗi, là.. Hồng Lan hại ngươi…” Sau đó, một thân mình vô lực liền rơi trên mặt đất, thân thể vốn xinh đẹp khêu gợi kia, trước khi rơi xuống đất đã bị này trận pháp uy lực vô biền giảo thành một đống huyết nhục.

Tám ảnh vệ đã muốn toàn bộ vây quanh bên người Chương Du, đang đau khổ ngăn cản uy lực trận pháp này. Hơn hai mươi cung nữ theo bên cạnh Chương Du đã chết toàn bộ, mà ngay cả bọn họ, cũng đã có chút duy trì không được. Cảm thấy ảo não vì chính mình sơ sẩy, lại để cho ba nữ nhân này hại thái tử phi.

Nhưng là nói trở về, ai cũng không nghĩ tới ở dưới thái tử tối cao uy nghiêm, ba vị quý nhân này cũng can đảm không kiên nể mà thiết kế sát hại thái tử phi, đây là chuyện mà bọn hắn ngay cả nằm mơ đều không nghĩ tới.

Bồn máu màu đỏ có cái miệng to từ giữa không trung chậm rãi hạ xuống, có thể nhìn rõ đến những cái răng rậm rập nhưng lưỡi dao nhọn kia. Cuối cùng, lại có hai cái ảnh vệ bay lên, lúc trước bọn họ không phải không muốn bảo hộ các cung nữ đó. Mà là phát hiện chỉ có bọn họ dốc hết toàn lực, mới có thể bảo bộ Chương Du không bị cuốn đến giữa không trung, cho nên bọn họ không rảnh làm việc khác.

Lúc này hai cái ảnh vệ kia đi đối phó với bồn máu mồm to kia, số người còn lại đã cảm thấy có chút chống đỡ không được, thân mình bọn họ cũng đã muốn rời khỏi mặt đất, có thể tưởng tượng, chỉ cần lại có thêm hai cái ảnh vệ đi ra ngoài, bọn họ ở trong trận cũng sẽ giống như lá rụng bị cuốn lên, cuối cùng cũng tránh không khỏi kết cục giống nhau là bị xé nát.


Đúng vậy, là kết giới, vì vậy trận pháp đích kết giới lợi hại, cho nên Khác không có biện pháp biết chuyện đã xảy ra ở đây.” Thời khắc mấu chốt, đầu óc Chương Du cuối cùng cũng sáng lên một phen, tuy rằng lúc này mới nghĩ thông suốt gắn liền với thời gian đã muộn, nhưng với y mà nói, thực không dễ dàng.

“Tránh ra, ta không cần các ngươi bảo hộ, nhanh lên, tránh ra nhanh lên, các ngươi đi giúp hai ảnh vệ kia.” Mắt thấy hai hắc y ảnh vệ kia sẽ bị bồn máu mồm to cắn nuốt. Chương Du thật sự là nóng nảy, nhưng sáu cái ảnh vệ khác đâu chịu nghe y. Bọn họ từ lúc bị phái tới bảo hộ Chương Du, nhậnh được chỉ thị chính là: bảo hộ thái tử phi, cho tới khi các ngươi tắt thở.

Chương Du gặp sáu người trước người vẫn bất động, không khỏi tức giận đá bọn họ, một bên hô lớn: “Các ngươi nhanh đi, ta có biện pháp thông tri Khác, nhanh lên, đây là biện pháp duy nhất muốn sống từ trong cái chết của chúng ta, nếu không, đến cuối cùng tất cả mọi người khó thoát khỏi cái chết. Thực muốn bảo vệ ta, nhanh rời khỏi ta, yên tâm, ta sẽ không chết, nhiều nhất chính là đau một chút, trên người của ta có long nguyên châu do Long Triển cho, cho nên tuyệt đối sẽ không chết, đây là cơ hội cuối cùng cho chúng ta.”

Y vừa nói như vậy, mấy người ảnh vệ kia liền đều do dự đứng lên, sau khi hai mặt nhìn nhau, lại nhìn Chương Du, quả nhiên thấy trong mắt của y chỉ có lo lắng không có tuyệt vọng. Mấy người trong lòng đều không hẹn mà cùng dâng lên một tia hy vọng, nghĩ nghĩ, liền quyết định bay khỏi người Chương Du, đi nghĩ cách cứu viện hai đồng bạn kia đã bị cắn nuốt một nửa.

“Hô” một cái, lúc sáu ảnh vệ đồng thời rời đi, thân thể Chương Du liền đột nhiên bị cuốn lên giữa không trung. Sự đau đơn tê tâm liệt phế nháy mắt đánh vào y, không chỉ như thế, toàn bộ thân thể đều giống như lại bị vật nặng ngàn vạn cân đè ép đến vặn vẹo. Y cuối cùng hiểu được tạo sao khi đám người Hồng Lan khi rơi xuống lại có bộ dạng thê thảm như vậy, nguyên lai tuyệt sát trận này quả nhiên là bá đạo đáng sợ vô cùng.

Nhưng là tuy rằng đau muốn chết, Chương Du lại kiên trì không chịu phát ra thanh âm gì.

Trong lòng y rất rõ ràng, một khi chính mình kêu thảm thiết, tất nhiên sẽ làm mấy người ảnh vệ kia sẽ chú ý, y chỉ có một lần vật lộn cuối cùng này, chẳng những là vật lộn, mà còn là đánh cuộc. Y đánh cuộc Ma Khác đối với tình cảm của mình.


Nếu y thành công, y hy vọng sau khi Ma Khác đến, còn có thể có mấy người người còn sống sót hướng hắn báo cáo sự thật, cho dù sợ sẽ là chính mình chết, cũng nhất định phải để vài ảnh vệ sống sót.

Chính là ôm tín niệm như vậy, Chương Du cắn răng một tiếng cũng không phát ra cổ họng. Ngũ tạng lục phủ giống như bị đập bể hỗn hợp trộn lẫn nhau, y cả đời này chưa từng gặp thống khổ kịch liệt như thế, thống khổ hận đến không thể lập tức chết đi. Nhưng trong đầu đều tràn ngập hình ảnh Ma Khác mỉm cười, làm cho y giãy giụa trứ không muốn bỏ cuộc.

Không muốn chết, cũng không muốn tử. Y muốn bồi Khác của y, đến vĩnh viễn sánh cùng thiên địa đến sông cạn đá mòn. Muốn bồi hắn xem hoa nở hoa tàn vân cuốn vân thư. Muốn hắn ở đêm trăng mà hạ thổi sao cho mình nghe, muốn hắn vào nửa đêm dùng ánh mắt vừa cưng chiều lại chìm đắm uy mình ăn một khối điểm tâm thật ngon.

Nước mắt cuối cùng rơi xuống. Chương Du cảm giác được mình thật duy trì không được, kỳ thật chỉ có trong nháy mắt, nhưng y lại cảm thấy được thống khổ như đã giằng co vạn năm, mà tối bi ai chính là, mặc dù y còn muốn chống đỡ trứ, nhưng thân thể đã đến cực hạn rồi.

“Khác, ta… Yêu… Ngươi, vĩnh viễn đều… Yêu ngươi… Vô luận… Khi nào… Vô luận… Ở đâu,chỗ nào… Vô luận… Sinh tử…”

Chương Du dùng hết lực lượng cuối cùng trong thân thể, liều mạng đem mấy câu nói đó quát to ra. Mỗi nói một chữ, còn có một giọt nước mắt rơi xuống trước ngực, rồi hòa cùng máu tươi rơi xuống đất.

Vào khoảng khắc cuối cùng trước khi mất ý thức, trong lổ tai ngoại trừ tiếng cười kiêu ngạo khoái hoạt của ba nữ nhân, tựa hồ có một tiếng rống giận quen thuộc vang lên, nhưng y không kịp làm rõ, liền hoàn toàn lâm vào trong bóng tối.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận