Lúc Dư Khinh đang khó hiểu, chợt nghe trong đầu truyền đến một giọng nói: “Thanh danh của Lê Vân Quan tuy rằng không bằng chúng ta, nhưng thực lực lại cùng chúng ta tương xứng. Lúc này đây nếu bọn họ chủ động đến bới lông tìm vết, nếu không đi coi thật sự lo lắng, hi vọng hai lão gia khỏa sư phụ cùng trưởng môn của ta sẽ không để đến cuối cùng phải khiến cho hai phái tàn sát lẫn nhau”
Dư Khinh không nói gì, nghĩ thầm sư phó cùng chưởng môn của ngươi không trông cậy được, chẳng lẽ trông cậy vào ngươi sao? Mới vừa nghĩ đến đây, chợt nghe thấy một người bước ra từ đám người đối diện, xúc động phẫn nộ kể ra chuyện vũ nhục mà khi mình và các sư huynh đệ ở tu yêu nơi đã bị, đương nhiên, đều có thêm mắm thêm muối đổi trắng thay đen.
Dư Khinh bạo tức, nghe vậy muốn lên đài, lại bị Vô Biên giữ chặt, làm y cẩn thận nghe tiếp.
Quả nhiên, chợt nghe Thanh Phong đạo trưởng ho khan hai tiếng, chậm rì rì nói: “Tiểu hài tử nói chuyện thật không đáng tin, đồ đệ ta cùng ngươi gần bằng niên kỷ, lại chỉ có một người, các ngươi lại có tới vài người vây đứng đánh hắn, tựa như hài đồng đánh nhau, nếu hắn bị đánh là vì hắn tu hành không đủ. Vậy bị hắn đánh là các ngươi tu hành không đủ, sao có thể nói nhà đồ nhi của ta thị ỷ mạnh hiếp yếu chứ? Ngươi, lão đạo này cũng quá không biết điều, khi nào thấy tiểu hài tử đánh nhau, các cha mẹ cũng theo vô giúp vui? Còn có mặt mũi đến trước mặt chúng ta cáo trạng.”
Dư Khinh nhịn không được liền cười “hi hi” một tiếng, nghĩ thầm đừng nhìn đạo trưởng này nghiêm trang, nhưng công phu đánh thái cục, thật sự là không người có thể địch a.
Quả nhiên, đám người đối diện người vừa bị hắn nói như thế, cũng có chút không tiếp thu được, mà mặt của người trẻ tuổi phẫn nộ đứng ra nói khi nãy cũng đỏ lên, nửa ngày mới kêu lên: “Nhưng hắn… Nhưng hắn là đồ đệ của Bạch Vân sơn xá ngươi a, chúng ta sao có thể đánh thắng được?”
“Bạch Vân sơn xá thì như thế nào? Bạch Vân sơn xá cũng không phải vạn năng, giáo dục ra đệ tử cũng không nhất định phải là lợi hại nhất. Giống Giang Thượng Hàn của Lê Vân Quan, không phải so với Vô Biên của nhà chúng ta còn nổi bật còn mạnh hơn sao? Cũng không biết tại sao lại rơi vào kết cục thê thảm như vậy.”
Vô Biên nghe nói như thế, tâm thần liền chấn động, thầm nghĩ Giang Thượng Hàn xảy ra chuyện gì? Chẳng lẽ người đang ở trong phòng của ta chính là hắn?
Quả nhiên, chợt nghe một thanh âm âm trầm lẫn phẫn nộ nói: “Các ngươi cũng biết Giang Thượng Hàn là đệ tử Lê Vân Quan sao? Hừ, một khi đã như vậy, mau đem hắn giao ra đây, hắn phản bội sư môn, phải bị người người chém chết. Bạch Vân sơn xá các ngươi tự xưng là đứng đầu đạo gia, vì sao nhưng lại thu dụng một phản đồ?”
Minh Nguyệt chưởng môn lại khụ một tiếng nói: “Ngươi đã cũng biết Bạch Vân sơn xá là đứng đầu đạo gia. Cho nên chúng ta làm việc tất nhiên muốn công bằng một ít. Thanh danh của đứa nhỏ Giang Thượng Hàn này danh luôn luôn đều là không tồi, đột nhiên bị các ngươi ném cho cái tội danh phản bội sư môn, muốn dùng hình phạt tàn khốc như vậy, chúng ta sao cũng không thể ngồi yên không quan tâm a, dù sao hắn bây giờ còn chưa tỉnh lại, chờ tỉnh lại rồi hỏi, bổn phái tự nhiên sẽ đưa ra phán quyết công bằng nhất.”
Vô Biên cùng Dư Khinh đã không còn muốn nghe hai lão nầy tiếp tục không nhanh không chậm đánh thái cực. Hai người lặng lẽ rời khỏi đám người, rồi mới bước nhanh hướng phòng Vô Biên đi đến.
Chỗ Vô Biên ở là một tiểu viện, không phải là độc nhất vô song, trong tiểu viện cũng có vài chục cây đào. Lúc này đúng lúc hoa nở mùa, trong gió hoa nhẹ nhàng lay động, thập phần duy mỹ.
Dư Khinh nhìn hắn một cái, nhịn không được cười nói: “Không nghĩ tới ngươi là một đạo sĩ, thế nhưng cũng thích phong nhã, biết ở trong sân trồng hoa đào.”
Y thích nhất là hoa đào, lúc này thấy Vô Biên cũng trồng nhiều như thế, trong lòng không khỏi dâng lên một cỗ ngọt ngào chẳng biết tại sao, thầm nghĩ có lẽ thật sự là trời cao định duyên phận của ta cùng Vô Biên đi.
“Ha hả, phong nhã cái gì. Ta trồng cây đào là vì ăn quả đào. Nhưng đào này cũng không phải là cây đào bình thường, tuy rằng không bằng đào tiên trong vườn đào của Vương mẫu, nhưng cũng không bình thường, ba năm kết quả, ăn kéo dài tuổi thọ bách độc bất xâm, dùng nó dẽo thành kiếm gỗ đào sẽ có uy lực rất lớn.”
Đầu Dư Khinh trải đầy hắc tuyến, nghĩ thầm nguyên lai không phải nhân duyên thiên định a. Hừ, không đúng không đúng, nhân duyên chú định hay không, sao có thể từ mấy cây cây đào định đoạt chứ? Hiện tại ta cùng Vô Biên đều đã thành hôn, nhân duyên của chúng ta chính là lão thiên định.
Vô Biên nào biết Dư Khinh trong lòng suy nghĩ gì, dắt tay hắn, lặng lẽ đẩy cửa phòng ra đi vào buồng trong, quả nhiên liền thấy hai tiểu đồng tử ở cạnh bàn ngủ gật, trên giường trong phòng ngủ, nằm một Bạch y nhân, bởi vì nằm nghiêng, cho nên thấy không rõ mặt mày.
“Oa, không phải thật là Giang Thượng Hàn kia đi? Sư phó của ngươi đó, bọn họ thực không chịu trách nhiệm, biết rõ là người của Lê Vân Quan đến, còn để lại hai tiểu đồng tử ở chỗ này bảo hộ, vạn nhất bị nắm đi luôn rồi tính làm sao?”
“Ngươi biết gì? Nơi này có kết giớ, trừ phi quan chủ của Lê Vân Quan đích thân tới, bằng không ai cũng đừng nghĩ muốn phá vỡ kết giới, nhưng Lê Vân quan chủ tự biết giữ thân phận, tuyệt không tự mình bước chân vào Bạch Vân sơn xá.”
Vô Biên thấp giọng hướng Dư Khinh giải thích. Tiếng nói của bọn họ bừng tỉnh hai tiểu đồng, thấy Vô Biên, trên mặt hai đồng tử lộ biểu tình vui mừng. Vô Biên đối bọn họ đưa tay lên làm động tác ”đừng lên tiếng”, lại nghe một tiểu đồng nói: “Không có gì đâu Vô Biên sư bá, người này từ lúc vào ở nơi này chưa từng tỉnh dậy.”
Vô Biên cùng Dư Khinh khẽ đi tới phụ cận, mới phát hiện đây là một nam nhân thực anh tuấn, móc mai như dao, hai hàng lông mày nghiêng dụng tóc mai, lông mi rất dài, cho dù đang hôn mê, cũng nhưng cũng cảm giác được biểu tình kiên nghị trên mặt hắn. Dư Khinh lập tức liền đối Giang Thượng Hàn này rất có hảo cảm.
“Nhân tài vĩ đại như vậy, thật không biết Lê Vân Quan có phải đầu bị lừa đá, mới muốn tiêu diệt hắn.” Vô Biên cảm thán.
Tiểu đồng tử cũng nói: ”Đúng vậy a, lão tạp mao này mỗi ngày đến cùng chưởng môn sư tổ đòi người, người này thì cứ uy dược gì đều không tỉnh lại, thực vội muốn chết. Sư tổ nói hắn hồn phách chưa thất, nhưng chỉ có bất tỉnh, còn tiếp tục như vậy nữa, cho dù sư tổ đánh thái cực* hoài cũng vô dụng a, loại mạnh mẽ thu lưu đệ tử phái khác chuyện là tối kỵ a, trừ phi có lý do chính đáng.”
_đánh thái cực = đánh trống lảnh.
Dư Khinh nhịn không được mỉm cười, thầm nghĩ hai vị đạo trưởng này làm chưởng môn cùng trưởng lão thực là thất bại a, ngay cả đồng tử của bọn họ cũng biết bọn họ đánh thái cực. Một bên nghĩ muốn, liền theo thói quen nghề nghiệp, đưa tay khoát lên trên cổ tay Giang Thượng Hàn để bắt mạch.
Sau khi bắt mạch, mặt Dư Khinh đều đen, dọa Vô Biên một cú sốc, còn chưa kịp hỏi, chợt nghe Dư Khinh thấp giọng mắng: “Các ngươi thật ngu ngốc, hắn bất quá là cảm mạo hơn nữa bị người hạ mê dược quá lượng, mới có thể mê man bất tỉnh, các ngươi cho hắn ăn linh dược này, cũng không đúng chứng, tất nhiên không tỉnh lại.”
Vô Biên cùng hai đồng tử đều bị đáp án này khiến cho cả kinh hóa đá. Dư Khinh thấy bộ dáng ngơ ngác kia của Vô Biên, liền chỉ tiếc rèn sắt không thành thép nhéo lỗ tai hắn một chút: “Còn đợi cái gì chứ? Mau đưa ta hòm thuốc, ngươi không muốn làm cho hắn sớm tỉnh lại một chút sao?”
Vô Biên lúc này mới như ở trong mộng tỉnh lại, vội vàng vung tay lên, cái hòm thuốc bỗng xuất hiện. Dư Khinh không để ý tới hắn, xuất mấy cái ngân châm ra phân biệt châm vào huyệt đạo trên đầu Giang Thượng Hàn.
“Lấy một chén nước lạnh lại đây.” Dư Khinh hô to, hai cái tiểu đồng tử đang muốn đi lấy, đã thấy Vô Biên sư bá bên cạnh “Sưu” một cái đi chấp hành nhiệm vụ này. Trình độ này thuần thục cùng rất nhanh, giống như đại cẩu đang đuổi theo cái đĩa.
“Khinh Khinh… Ta cảm thấy … Chuyện này đó, vẫn là không nói với chưởng môn bọn họ thì tốt hơn.” Thừa dịp khe hở Dư Khinh chờ rút châm về, Vô Biên nghĩ nghũ, cuối cùng mở miệng nói.
“Chuyện gì?” Dư Khinh cũng không ngẩng đầu lên, tiếp tục bắt mạch cho Giang Thượng Hàn.
“Chính là… Giang sư huynh này không phải bị pháp thuật làm hôn mê, mà là bị mê dược bình thường nhất làm hôn mê hơn nữa còn bị bệnh thương hàn a.”
Vô Biên thực lo lắng nhìn ngoài cửa, xác định không có người nào, mới nhỏ giọng nói: “Giang sư huynh rất lợi hại đích, là người trẻ tuổi duy nhất có thể cùng ta bất phân thắng bại, cho nên các sư phó không thể nghĩ được hắn sẽ bị mê dược bình thường làm hôn mê a. Hai người bọn họ lớn tuổi, tuy rằng… Ta ở mặt ngoài cùng bọn họ không lớn không nhỏ, nhưng bọn hắn dù sao cũng là sư phó cùng chưởng môn của ta, trong lòng ta vẫn kính yêu trứ bọn họ, không hy vọng bọn họ vì quá kích động mà chết.”
Dư Khinh nhịn không được nở nụ cười một chút, gật gật đầu nói: “Hẳn là cũng bỏ thêm pháp thuật đi, bằng không tí nữa chết, có lẽ chút nữa tỉnh lại. Chính là các sư phó của ngươi đại khái chỉ giải được pháp thuật, còn bệnh trạng còn lại là do hỗn hợp pháp thuật cùng mê dược sinh ra, bọn họ liền bất lực.”
Y nói xong, lại nghĩ nghĩ, liền liếc xéo Vô Biên nói: “Thật không nghĩ tới a Vô Biên, lúc ngươi mới tới sát thủ cốc, ta đã nghĩ ngươi chỉ là một đạo sĩ gà mờ bình thường. Nhưng sau khi cứu Yên Lung mới biết được ngươi thực lợi hại, không nghĩ tới hôm nay ngươi lại nói cho ta biết, ngươi là đệ nhất cao thủ trong đạo gia đệ tử trẻ tuổi, ngươi rốt cuộc còn có chuyện gì mà ta không biết, ân?”
“Ta… Ta không phải cố ý a Khinh Khinh, ngươi cũng chưa từng hỏi qua ta thôi.” Vô Biên liên tục xua tay, nhìn thấy Dư Khinh hình như cũng không có ý tứ trách tội, lá gan liền to lên, hì hì trêu đùa: “Ta chỉ có một dạng mà Khinh Khinh không biết, chính là năng lực ở phương diện kia a, khi nào hầu hạ nương tử thì ta sẽ có cơ hội khoe ra khoe ra…”
Lời còn chưa dứt, người đã bị Dư Khinh một cước đá văng. Vô Biên đạo trưởng cố gắng biểu hiện ánh mắt to như cái chuông đồng của con nít, vỗ vỗ mông như chẳng hề để ý đứng lên, còn không sợ chết bình luận: “So với lúc trước đá ta thì lực đạo đã nhẹ đi rất nhiều, Khinh Khinh ngươi quả nhiên là yêu ta, hiện tại càng ngày càng luyến tiếc ta bị thương đi?”
Dư Khinh chán nản, vừa muốn nói chuyện, chợt nghe người trên giường phát ra một tiếng rên rỉ: “Yên Lung… Yên Lung… Đứa nhỏ…”
“A?” Dư Khinh còn tưởng rằng là mìn nghe lầm, vội kêu Vô Biên đến nghe. Nhưng người trên giường lại không phát ra tiếng nữa.
Đang lúc Dư Khinh lo lắng Vô Biên kinh ngạc, chợt thấy Giang Thượng Hàn đang nằm ở trên giường đột nhiên giống như cương thi ngồi dậy, hét lớn: “Yên Lung… Yên Lung… Yên Lung…”
Lần này Vô Biên cũng nghe rất rõ, không khỏi hút một hơi lãnh khí, cùng Dư Khinh cũng đang kinh ngạc liếc nhìn nhau, tuy rằng trước kia bọn họ vẫn đoán nam tử đáng hận phụ lòng Yên Lung là ai, nhưng nằm mơ cũng không ngờ rằng, người đó lại chính là Giang Thượng Hàn, đương kim đệ nhất cao tử trong đạo gia trẻ tuổi, cũng có thể nói là người đệ nhất.
_đệ nhất: số một.
“Giang sư huynh, Giang sư huynh, là ta a, ta là Vô Biên, ngươi còn nhớ hay không?” Vô Biên tiến lên lay động bả vai Giang Thượng Hàn, thấy hắn mất hồn trong chốc lát, ánh mắt mới dần dần tụ lại, cười khổ nói: “Nga, là Vô Biên a, ta tất nhiên nhớ rõ ngươi. Ngươi sao lại ở chỗ này? Nơi này là chỗ nào?”
“Đây là Bạch Vân sơn xá.” Vô Biên nói: “Giang sư huynh, ngươi… Ngươi như thế nào biến thành bộ dáng này? Ngươi kêu… Yên Lung… Là ai?”
Vừa nói ra câu hỏi, hắn liền thấy Dư Khinh khẩn trương lên, mà kỳ thật trong lòng hắn cũng đang cảm thấy lo sợ bất an, không thể tin được trên đời này lại có chuyện trùng hợp như thế.
“Yên Lung… Của ta Yên Lung… Hài tử của ta…”
Mắt Giang Thượng Hàn bỗng nhiên tràn ngập nước mắt, hắn suy sụp cúi đầu, cười chua xót nói: “Chậm… Hết thảy đều chậm, ta cùng đường, nghĩ đến Bạch Vân sơn xá xin giúp đỡ, nhưng đến cuối cùng cũng là vì ta đã quá chủ quan, ta… Yên Lung cùng đứa nhỏ của ta… Nhất định đều… Hôi phi yên diệt*, còn cứu ta làm gì, dù sao… Ta cũng không thể sống một mình.”
_hôi phi yến diệt: tan thành tro bụi.
“Nếu Yên Lung mà ngươi nói là một con kỳ lân, ta đây có thể khẳng định với ngươi, hắn bây giờ còn sống, hơn nữa sống rất tốt.”
Dư Khinh thật sự là nhịn không được, cứ chờ Giang Thượng Hàn tiếp tục chìm trong hối hận như vậy, ai biết phải đợi cho lúc nào hắn mới có thể cho mình câu trả lời a.
“Cái gì?” Giang Thượng Hàn đột nhiên ngẩng đầu lên, thân mình nhào về phía trước, nắm chặt cánh tay Dư Khinh thất thanh hỏi: “Ngươi nói… Ngươi nói Yên Lung còn sống? Này… Này có thật không? Phải.. Thật không?”
“Vậy Yên Lung mà ngươi nói có phải kỳ lân không đây? Yên Lung mà ta quen là một con kỳ lân a.”
Dư Khinh nhẫn nại hỏi hắn, chợt nghe Vô Biên nói: “Hẳn là đúng. Cho nên lúc Yên Lung kia đang nguy cấo, người yêu của hắn cũng không đến cứu hắn, không phải vì phụ lòng, mà là bởi vì người yêu của hắn đã bị chủ nhân của Lê Vân Quan, khiến cho bị hôn mê.”
Cả người Giang Thượng Hàn đều run rẩy trứ, hiển nhiên là muốn nói lên chuyện đã trải qua lúc trước, hắn cảm thấy trong lòng có rất nhiều lời muốn được kể ra, nhưng không biết nên nói từ đâu.
Đúng lúc này, hai vị đạo trưởng Minh Nguyệt Thanh Phong đã đuổi xong bọn Lê Vân Quan cùng Tử Tinh các phái, vòng trở về, vừa thấy hắn tỉnh lại, không khỏi cũng thập phần kinh hỉ, bọn họ làm tiểu nhân hơn nửa năm, hiện giờ chủ Lê Vân Quan đã ra lời cuối cùng, nếu tiếp tục không giao Giang Thượng Hàn ra, liền đích thân tới bắt người, khi đó cũng chính là lúc hai đại phái đạo gia hoàn toàn sẽ không nể mặt nhau.
Đương nhiên, Minh Nguyệt Thanh Phong không sợ không nể mặt. Bọn họ là chưởng môn cùng trưởng lão của Bạch Vân sơn xá, sớm vào tiên cảnh, tu vi sâu không lường được, thực lực của bọn họ cũng khiến cho hành vi bọn họ không cần chịu gò bó, một khi bọn họ muốn làm chuyện gì, ai cũng đừng nghĩ đến việc quản bọn họ. Đó cũng là nguyên nhân không khí của Bạch Vân sơn xá rất mở cửa.
Nhưng là, cũng phải biết rằng vì nguyên nhân nào mà không nể mặt. Nếu Giang Thượng Hàn này thật sự phạm vào tội đại nghịch, bọn họ cũng không thể bảo hộ ắn. Bất quá từ chuyện Lê Vân Quan thủy chung không chịu tỏ thái độ cho thấy, loại khả năng này không lớn.
Giang Thượng Hàn không còn lòng dạ nào để kể những chuyện mà mình đã trải qua, chỉ túm lấy Dư Khinh hỏi Yên Lung còn sống hay không. Thế là Vô Biên liền nói chuyện bọn họ cứu Yên Lung cùng hai người con trai kể ra.
Giang Thượng Hàn cùng Minh Nguyệt Thanh Phong nghe được ngây người. Thật lâu sau, hắn bỗng nhiên đứng dậy, rồi tiến đến trước người Vô Biên cùng Dư Khinh quỳ xuống dập đầu. Vô Biên Dư Khinh liền vội vàng kéo hắn lên, ngay cả hô cũng không dám.
Giang Thượng Hàn rơi nước mắt như mưa, nức nở nói: “Các ngươi cứu Yên Lung cùng con của ta, đối với ta có ơn tái tạo, không thể trả hết, thỉnh cho ta cúi đầu tạ ơn *.”
_TBD: câu này cải lương gớm, nên ta chém nó theo tuồng luôn. =)) Bản thân ta ko thích GTH.
Vô Biên mấy ngày nay đều bị Dư Khinh khi dễ, sớm lãng quên được người quỳ lễ cùng kính ngưỡng là loại tư vị gì, Giang Thượng Hàn đột nhiên làm như thế, khiến hắn nhất thời thật đúng là không có quen, vội ngăn lại nói: “Chỉ vất vả như một cái nhấc tay mà thôi, không… Không có gì …”