Không biết trải qua bao lâu , mái tre gỗ như bị đập vào đâu đó tạo ra một tiếng trấn động làm ba chị em bọn cô giật mình tỉnh lại.
Cơ thể suy sụp vì ba bốn hôm nay vì tranh đấu với lũ lụt mà ba chị em cô dù có không gian nhưng vẫn kiệt sức , cơ thể kiệt quệ.
Lam Di dùng sức lết cơ thể yếu ớt nhìn ra ngoài thấy gia đình trưởng thôn ngồi trên một cái thuyền nổi , ai ai trải qua cái truyện kinh thiên động địa này cũng trông vô cùng mệt mỏi.
Nhớ lại cái ân mà gia đình trưởng thôn giúp cô Lam Di liền không ngần ngại lấy một ít gạo , ngô khô và vài quả trứng gà đưa sang.
- Bác cầm lấy đi , chị em chúng cháu có ít liền gửi bác !!Bác trưởng thôn và anh Trung giật mình vội vàng từ chối- Không được không được vào hoàn cảnh này ai cũng như vậy cả mà chỗ bác còn có ba đứa con trai tính cả bác và thằng Hưng là 5 người đàn ông còn mấy đứa nhỏ tụi cháu thì sao !? Ba đứa thì ốm còm nhom , không cần không cần để ý đến gia đình bác mấy đứa tự lo cho bản thân đi.
- Đúng đấy , mấy đứa mau cầm lại đi bọn anh trai tráng có thể làm việc lội xuống lũ bắt cá may thì tóm được cả con gà hay con gì đó chết để mà làm thịt chứ mấy đứa thì sao !?- Nhưng! - Không sao không nhưng nhị gì hết , mấy đứa mau quay lại chòi đi.
- Vậy cháu lấy lại một nửa còn một nửa để cho mấy chị mấy bà ăn vậy , mà vợ anh Trung đang mang bầu mà phải ăn uống đầy đủ.
- Thôi không.
.
- Hai người kì kèo gì chứ , cái này là cả ba chị em túi cháu đồng ý mà.
Bọn cháu bé có thể ăn ít nhưng mọi người ăn nhiều may ra mới có sức khỏe mà chăm nom cho mọi người trong nhà chứ ! Với lại đây coi như quà biết ơn của bọn cháu với gia đình bác vì giúp tụi cháu có nơi để ở.
- Không được đâu !!-! Kì kèo muốn nát cái cổ thì gia đình bác trưởng thôn mới nhận lấy ít đồ cô đưa cho , nói là ít nhưng đối với cái thời gian hoạn nạn như vậy thì nhiêu đây cũng bị coi như là cả một gia tài.
Không biết bao nhiêu người tranh chấp đổ máu chỉ vì mất hạt gạo , một miếng cơm.
Lam Di thở phì phì hai tiếng rồi mới chui vào cái chòi nhỏ trong mái tre , Liêm Thành mang đến chỗ cô một cốc nước ấm lo lắng hỏi.
- Chị , chị có sao không !?Lam Di xua xua tay mệt mỏi dựa vào một góc- Không sao không sao cả.
Em vừa mới ốm dậy đừng đi ra ngoài nhiều kẻo trúng gió thì nguy.
- Vâng mà chị cần nhiều tre không !?- Ừm thì lấy kha khá một chút để chị xem một chút rồi gia cô cái mái tre này một chút may là có nó ! - Mà chị ơi ,.
.
- Hửm !?- Sao trong đây lại đầy đủ đồ thế lúc bị lũ em có thấy có nhiều đồ vậy đâu , với lại chị cũng trữ đồ ăn nữa.
!?Nghe Liêm Thành hỏi vậy làm cô có chút chột dạ- Haizz.
.
thật ra , chị có cảm giác không lành từ tháng trước nên gia cố cái mái khong ấy khá vũng chắc để mưa không tạt vào rồi chuyển lương thực đồ vật đều lên đó nhưng đợi mấy tuần mà chẳng có gì nên chị mang luôn bàn với ghế gỗ để ngòi mát dai dè trước cái hôm bão thì cái trân chống lên mái liền bị hỏng nên chị đành di nó ra chỗ khác ai ngờ vào cái thời điểm quan trọng! - Vậy sao !??Lam Di gật đầu một cái , lời nói của cô không hợp lý nhưng khá thuyết phục mà nghi ngờ đến đâu đi nữa thì Liêm Thành vẫn là đứa trẻ hơn 10 tuổi nên hoàn toàn bị cô làm cho thuyết phục mà ngoan ngoãn nghe theo.
Lam Di trong lòng không ngừng xin lỗi em trai nhà mình.
Cô thật sự không có ý định lừa Liêm Thành đâu nhưng vì tình huống bắt buộc à nha.
" Rẹt "- Chị , chị hai em vừa vơ được mấy đốt tre to này !!Nghệ Hàng vui vẻ đến không thở nổi chạy vào trong lều kéo lê mấy khóm tre còn ướt sũng nước.
.