Thập Niên 60 Bé Cẩm Lý Kéo Cả Nhà Lên Hương


Ngay lập tức, đứa bé bên trong bụng đạp mạnh vào tay bà: "Cháu ngoan của bà, có phúc lắm đây, chưa sinh mà đã có cơn mưa lớn thế này, năm nay chắc không lo đói rồi."

Ngu Yên cười: "Được sinh ra trong gia đình mình, có cha mẹ yêu thương, đã là phúc lớn của nó rồi."

Ngu Yên vừa nói dứt lời thì bỗng nhiên kêu lên một tiếng.

Bà Lâm đang xoa bụng con dâu, đứa bé bên trong dường như đang cảm thấy vui và cứ đạp liên tục.

Đứa bé đã đủ tháng, sức đạp rất mạnh, khiến Ngu Yên đau đớn.

Bà Lâm cũng kêu lên: "Đứa trẻ này khỏe thật, thôi đừng đạp nữa.

Yên à, con vào nhà nghỉ ngơi đi, việc nhà không cần lo lắng."

Ngu Yên cảm thấy mệt, nên cũng không từ chối: "Mẹ, con về phòng nghỉ đây."


Bà Lâm quay lại nhà, cầm chiếc giỏ tre đang đan dở, ngồi dưới hiên tiếp tục đan, nghe tiếng mưa rơi mà lòng cảm thấy yên ổn.

Ông Lâm gõ gõ chiếc điếu cày, hít từng hơi thuốc lào, cũng ngắm nhìn cơn mưa lớn từ mái hiên.

Tối hôm đó, cơn mưa vẫn tiếp tục rơi.

Vì muốn tiết kiệm dầu đèn, cả nhà ăn cơm sớm khi trời vẫn chưa hoàn toàn tối hẳn.

Món chính là cháo rau dại với bánh ngô.

Một nồi cháo màu xanh với những chiếc lá rau dại nổi lên, dưới đáy nồi có vài miếng khoai lang.

Người lao động khỏe mạnh thì có hai miếng khoai lang trong bát cháo, kèm một miếng bánh ngô.

Trẻ nhỏ thì có một miếng khoai lang nhỏ, với nửa miếng bánh ngô.

Lâm Thanh Nhạc xoa bụng mình: "Bà ơi, bà có thể giúp con thắt chặt lưng quần không?"


Ngu Yên nhìn quần cậu con trai rồi dùng tay kiểm tra: "Không phải vẫn vừa sao?"

Lâm Thanh Nhạc kêu lên: "Mẹ không hiểu rồi.

Con đói lắm, nếu thắt chặt lưng quần thì sẽ không cảm thấy đói nữa.

Nếu bà không thắt quần thì cho con thêm một miếng bánh ngô đi."

Bà Lâm lườm cậu: "Miệng lưỡi lanh lẹ.

Nhà mình ngày ba bữa cơm đã là tốt rồi.

Bà còn muốn con cho bà một miếng khoai nữa đây này."
Tuy nói vậy, bà vẫn lấy một miếng bánh ngô, bẻ ra làm bốn, chia cho bốn đứa trẻ mỗi đứa một miếng.

"Đói quá thì uống thêm nước."

Bánh ngô khô cứng, ăn một miếng là phải uống vài hớp cháo rau dại mới nuốt trôi.

Dù bữa ăn kham khổ nhưng so với cả huyện, đó đã là tốt.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận