Thập Niên 60 Cô Dâu Nhỏ Trong Đại Tạp Viện


Editor: Dao Dao______________Hiện tại bà mối làm mai ở nông thôn tạ lễ là bữa cơm cùng mấy quả trứng gà, trong thành thì được hơn chút, cũng chỉ một khối tiền, trong nhà điều kiện tốt, ngày kết hôn khả năng sẽ thêm cái bao lì xì.

Lâm Hiểu Tuệ đồng ý cấp 2 đồng thực sự không ít, huống chi còn hứa hẹn mười năm mỗi năm đều cấp 2 đồng.

Hai khối tiền? Lại cấp mười năm?Bà mối Vương gật đầu, nhìn Lưu Hiểu Tuệ nghiêm túc hơn, xem thử cô gái này có phải vẽ cái bánh lớn lừa gạt bà hay không?“Cô gái, thật sự hạ quyết tâm như vậy sao?” Bà mối Vương trong đầu không ngừng tìm kiếm những ứng cử viên phù hợp với cô gái này, đúng là có thể tìm ra được mấy người thích hợp, thấy Lâm Hiểu Tuệ gật đầu liền nói: "Thành Đông có một nhà, trong nhà cha mẹ đều còn, là lão đại, lớn lên khá tốt, công tác là chính thức, chính là tuổi tác lớn chú, đúng rồi cô gái, cô bao lớn?"Cha mẹ khỏe mạnh, lão đại = hắn phải phụ trách dưỡng lão, còn phải chiếu cố em trai em gái, lớn lên khá tốt = tứ chi kiện toàn, tuổi lớn chút = ít nhất 30 tuổi trở lên.

Lâm Hiểu Tuệ trong đầu tự động phiên dịch ra lời nói của bà mối Vương, trên mặt biểu tình bất biến, cười cười: "Cháu năm nay mười chín, giặt quần áo nấu cơm việc nhà đều biết, cháu còn biết làm quần áo, chữ cơ bản đều nhận thức được.

"Trong nhà chỉ có Lâm Chí Quốc và Lâm Chí Dũng được đưa đi học, Lâm Chí Quốc học đến năm ba thì học không nổi nữa.


Lâm Chí Dũng khá hơn một chút, tốt nghiệp tiểu học và thỉnh thoảng dạy cho nguyên chủ biết chữ, chừng ấy năm trôi qua phỏng chừng đã quên mất Lâm Chí Dũng dạy cái gì rồi, dù sao hiện tại cô biết chữ là do Lâm Chí Dũng dạy.

"Ai u, cháu còn biết chữ sao? Đây là ưu điểm, thím nhớ trong lòng.

"Bà mối Vương trầm ngâm một chút: "Người mà thím nói tới 32 tuổi, nếu cháu không chê thì có thể thấy một lần, không được thím lại tìm mối khác.

"Ba mươi hai tuổi, lớn hơn cô mười ba tuổi, nhưng cô không phải là Lâm Hiểu Tuệ chân chính, dựa theo tuổi tâm lý cô so với nguyên chủ lớn hơn 3 tuổi, cho nên tuổi tác này với cô không thành vấn đề.

“Được ạ, ngài xem khi nào ngài có thời gian, cháu mà đi Bắc Thành phải tìm bí thư chi bộ xin giấy giới thiệu mới được.

" Lâm Hiểu Tuệ gật đầu đồng ý, mặc kệ thế nào, trước tiên gặp mặt đã rồi nói chứ cô bị anh rể dọa rồi.

Nói xong, Lâm Hiểu Tuệ móc ra một đồng đưa cho bà mối Vương: "Tiền này ngài thu trước, phiền thím để tâm cháu hơn nha!"Bà mối Vương càng ngày càng thích cô gái này: "Như vậy đi, đêm nay thím sang nhà hắn, nếu hắn không thành vấn đề thì thím an bài thời gian cho hai người gặp mặt.

"Lâm Hiểu Tuệ gật đầu, bộ dạng hoàn toàn tin tưởng bà mối Vương.


Lại đi đến một cái thôn, Lâm Chí Dũng vừa vặn kết thúc đề tài, cùng Lý Hướng đông nói một tiếng, tự nhiên vẫy tay chào tạm biệt.

Lâm Chí Dũng hỏi: “Thế nào?”"Đáp ứng rồi, giới thiệu cho chị một người có công tác chính thức, có cái tuổi hơi lớn, 32 tuổi, trong nhà là con cả, cụ thể chờ gặp mặt mới biết được.

"Lâm Chí Dũng ngập ngừng: "32 tuổi á? Có phải lớn quá không?"Lâm Hiểu Tuệ liếc mắt nhìn em trai một cái: "Không có chút vấn đề, người ta vì sao muốn cưới cô gái nông thôn? Bất luận thế nào gặp mặt rồi nói, như thế nào cũng tốt hơn ba mẹ tìm.

"Lâm Chí Dũng nghi ngờ nhìn Lâm Hiểu Tuệ: "Khi nào chị trở nên kiên định như vậy.

""Em bị ba mẹ cân ký bán đi thử xem, khẳng định còn kiên định có chủ ý hơn chị nhiều.

Trở về, chúng ta biến mất lâu như vậy, có lẽ mẹ đang mắng chúng ta.

"Lẽ ra Lâm Đại Tuệ là đứa con đầu tiên trong nhà kết hôn, nhà họ Lâm phải đãi mấy bàn cho náo nhiệt, chỉ là trong nhà xác thực quá khó khăn, Lâm Tân Sinh chỉ đãi một bàn, mời bí thư chi bộ của thôn, thôn trưởng, đội trưởng đội bọn họ, còn lại là người trong nhà.


Hôm nay, chú cả là người lớn tuổi nhất, ba người chú ngồi trên bàn, tiếp theo là thôn trưởng, bí thư chi bộ thôn, Lâm Tân Sinh ngồi cuối cùng, mấy nam nhân vừa đủ một bàn, nữ nhân, trẻ con một cái bàn riêng, đồ ăn không bằng bàn nam nhân bên kia, cũng có được rau xào có chút dầu, có cả thịt ăn cũng thật vui vẻ.

Lý Xuân Lan cau mày khi nhìn thấy Lâm Tuệ Tuệ ở đằng kia ăn uống thỏa thích, nhíu nhíu mày: "Đừng có lo ăn một mình, chiếu cố em họ một chút, đúng rồi anh hai của con sao chưa trở về?"Lâm Tuệ Tuệ liếc trái nhìn phải: "Không thấy, chị hai cũng không thấy, không biết đi đâu rồi.

"Sau đó Lý Xuân Lan mới phát hiện ra Lâm Hiểu Tuệ không ở, đi phòng nó cũng không có người, cái con nhỏ chết tiệt này, hôm nay nhà vội muốn chết cũng không biết chạy đi đâu rồi.

.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận