Chỉ vì một trận thất lạc bất ngờ, cả nhà họ cũng thoát khỏi quỹ đạo cuộc sống ngày xưa, gắng gượng dùng chuyện vui xua tan chuyện buồn, so sánh với sự may mắn và hạnh phúc của con gái nuôi Hứa U U nhà họ Hứa, kết cục này khiến Hứa Tiểu Hoa hơi ứ đọng trong lòng, chuẩn bị đi ra ngoài xem điện ảnh, hóa giải cảm xúc.
Nhưng không ngờ, vừa ra khỏi nhà thì gặp phải mưa như thác đổ, nước sâu đến đầu gối bất ngờ chạm điện, đi tới nước Hoa trước những năm sáu mươi bảy mươi.
Trong thời điểm này, hình như cô sốt rất cao, trí nhớ trước năm tuổi cũng không có, chỉ có một vài đoạn phim rất mô hồ, hình như lúc còn rất nhỏ, cô có một người mẹ vô cùng dịu dàng, luôn ôm cô, hôn cô gọi “Tiểu Bảo Nhi”, “Tiểu Hoa Hoa”, miếng dán lạnh như băng dán lên gương mặt nóng rực của cô, nức nở nói: “Tiểu Bảo Nhi, sao con còn nóng như vậy chứ?”
Hình như còn có một bà nội rất hiền hậu ôn tồn, cầm kẹo hồ lô cho cô, nhẹ nhàng nói: “Tiểu Hoa Hoa, chỉ được phép liếm, cháu vẫn chưa khỏi ho nên không được ăn nhiều.
”
Nhà còn có bình hoa đẹp, từng hàng tủ sách chỉnh tề, phía trên đặt rất nhiều sách dày, bản thân cô cũng có một tủ sách nhỏ.
Nhưng là hơi lớn hơn, hình như mẹ không gọi cô như vậy nữa, mà cứ gọi cô là “Tiểu Hoa”, bố nói với cô, bà nội đã qua đời khi cô ba tuổi, trong nhà cũng không có tủ sách, bàn mà cô viết chữ, còn do bố dùng thời gian rất lâu để làm.
Thỉnh thoảng trong lòng cô cũng sẽ cảm thấy hơi kỳ lạ, tại sao người mẹ trong dịu dàng, thích đọc sách, có một đôi mắt hạnh xinh đẹp trong ký ức lại biến thành một người phụ nữ mắt phượng không biết chữ, người bố cao lớn đeo mắt kính gọng vàng, cũng trở nên lùn tịt mập mạp?
Mỗi lần cô hỏi bố, bố đều cười nói: “Đó là do Tiểu Hoa của chúng ta cao hơn rồi!”
Sau đó cô cũng không còn quấn quít vấn đề này nữa, cho rằng những đoạn phim đó chỉ là giấc mơ khi còn bé.