Mới vừa ra ngoài cửa thì sau lưng truyền tới tiếng mắng mỏ của Vương Đại Nữu, Hứa Nặc nghe được vài câu, đại khái là không hiếu thuận cha mà dám làm trái ý anh trai mình.
Sau khi đi vài bước, Tống Úc Hoà đưa cái giỏ trong tay cho Hứa Ái Quốc, sau đó nói: "Hai đứa trở về nấu cơm trước đi, mẹ quay lại có chút việc, nấu xong ăn trước đi đừng đợi mẹ, Tiểu Thừa và Nặc Nặc không chịu đói được đâu."Hứa Ái Quốc biết bà định làm gì, ông ấy cầm lấy giỏ rồi gật đầu, nói với Tống Úc Hoà: "Mẹ, lúc mẹ đi chậm chút, đừng để bị té.
Chúng con về nấu sủi cảo trước, mẹ về sớm chút, cả nhà đợi cơm.""Chờ gì nữa, ăn cơm trước đi." Tống Úc Hoà xua tay, chọn một hướng rồi rời đi.Sau khi bà đi, Hứa Ái Quốc và Đường Tuyết nhìn nhau, ngay sau đó vành mắt Hứa Ái Quốc đã đỏ hoe, Đường Tuyết cũng nghẹn ngào an ủi.Hứa Nặc có chút sững sờ, không biết đã xảy ra chuyện gì.
Còn cậu anh trai cũng ngây ngốc không kém, nhất quyết nói cha mẹ đừng khóc, nhưng đến câu hoàn chỉnh cũng không nói được, vội đến mức đầu đầy mồ hôi.Sau đó Hứa Nặc cũng biết được vì sao cha mẹ cô lại như vậy, vì có người đi ra hỏi đã xảy ra chuyện gì.
Cha mẹ cô xua tay bảo không sao đâu, gió lớn thổi bụi vào mắt thôi.
Nhưng bên kia nói rõ là không tin, trực tiếp hỏi trong nhà có bị làm sao không thì cha mẹ cô cũng nói không có, chị dâu cả mắng em mấy câu cũng là chuyện thường tình thôi.
Đối phương hỏi lại lần nữa, Hứa Ái Quốc nở nụ cười, trong mắt vẫn còn chút ươn ướt nói: "Thật sự không sao đâu thím, cha tôi...!sống với anh cả cũng là chuyện bình thường.
Tôi không tủi thân, tôi chỉ thấy tủi thân cho mẹ thôi…"Vừa nói xong, cha cô lại nghẹn ngào gần như không nói được lời nào, đối mặt với vẻ mặt kinh ngạc của người đối diện, cuối cùng ông ấy cũng không nói nhiều nữa, cùng mẹ cô đi về nhà.
Mẹ cô an ủi cha cô, giọng không nặng cũng không nhẹ: "Anh ba đừng buồn nữa, đến lúc bọn trẻ xem lại cười cho.
Chẳng phải là do chị dâu chỉ cây dâu mà mắng cây hòe sao, chúng ta đều đã quen rồi, đừng giận chị ấy.""Anh chỉ thấy thương cho mẹ, già rồi mà còn bị chị dâu mắng như vậy.
Lúc trước con bé Chiêu Đệ đã đẩy Nặc Nặc xuống nước muốn lấy mạng Nặc Nặc, nhưng bây giờ chị dâu mang thai còn muốn để mẹ đi hầu hạ chị ta, thật sự không coi mẹ là bề trên, giày xéo mẹ như thế.
Thật là, thật sự là..." Hứa Ái Quốc tự cho mình một cái tát."Anh thật là bất hiếu, làm hại mẹ đã lớn tuổi mà còn phải chịu khổ như vậy."Hai mắt Đường Tuyết đỏ hoe: "Hay là tìm cách vay tiền giúp anh cả xây nhà mới, chỉ cần anh cả không còn bắt nạt mẹ, không còn bắt nạt Tiểu Thừa và Nặc Nặc nữa, dù có phải trả nợ đến chết em cũng sẵn lòng.""Vợ à, mau mau đưa mấy đứa nhỏ trở về ăn cơm đã.
Không ngờ chị dâu cả lại quá đáng quá mức như thế, chúng ta mang nhiều thịt và rau qua vậy mà chị ta thậm chí không cho bọn trẻ ăn miếng nào."Một thím nhiều chuyện vốn đang vểnh tai lên nghe chuyện phiếm, hai mắt bỗng sáng lên.Ôi chao, bà ta tự hỏi một đứa vui vẻ như Ái Quốc vậy sao có thể đỏ hoe mắt trong ngày Tết Nguyên Đán, hóa ra đã phải chịu nhiều bất bình như vậy.
Vậy mới nói ông Hứa thật đúng là mù quáng, một người con ngoan hiếu thảo như này thì không quan tâm mà lại để ý tên Hứa Kiến Quốc vô dụng kia, hơn nữa còn vì Hứa Kiến Quốc mà khiến Ái Quốc phải chịu khổ sở.
Suốt mười năm qua, Ái Quốc và em Tống đã phải gánh chịu bao nhiêu sự bất công, ngay cả lúc chia nhà không công bằng như thế, Ái Quốc và em Tống cũng không nói gì và không đổ lỗi cho ai, phải biết rằng lúc đó Ái Quốc và em Tống gần như ra đi với hai bàn tay trắng.Lúc đó bà ta mới biết chuyện nhà họ Hứa ly tán, cả gia đình cũng đã đồng ý để ông Hứa sẽ do Hứa Kiến Quốc chăm sóc, về sau Ái Quốc chỉ cần hiếu thảo và chu cấp tiền dưỡng lão là được, không cần phải làm gì nữa.
Kết quả là mới khi ly tán chưa được chao lâu, Hứa Kiến Quốc lại muốn Ái Quốc cùng em dâu cho mình vay tiền làm nhà?Ông ta chỉ là anh cả chứ không phải cha mẹ.Chà, thật không biết xấu hổ.Người thím thầm phỉ nhổ một trận đám người ở nhà cũ nhà họ Hứa, nhìn thấy có người ăn tất niên xong ra ngoài đi dạo, bà ta nóng lòng muốn tìm người để chia sẻ tin tức này.Hứa Nặc ở bên này đang thầm chửi rủa một trận "mẹ kiếp, mẹ kiếp, mẹ kiếp", cô thật sự không ngờ cha mẹ mình vẫn phải dính vào cái cung đấu này, cha cô vừa làm một màn như vậy thật đúng là phiên bản nam của trà xanh.
Nếu đổi lại là ngày thường, cô nhất định sẽ không thể đủ kiên nhẫn mà nhìn một màn này, nhưng lúc này cô chỉ muốn nói - làm tốt lắm!Cô đã hiểu vì sao mọi người trong đội lại đứng về phía nhà cô, ngoài việc nhà cũ thật sự không hợp lý ra thì cha mẹ cô cũng rất tốt.
Còn bà cô, tuy không biết bà bây giờ ra sao, nhưng nhất định sẽ làm nên chuyện lớn!Có bà cùng cha mẹ lợi hại như vậy, cô và anh trai có thể nắm được phần thắng rồi.Mau học hỏi mới được..