Hai người Trần Hạ Nguyệt cũng không biết đám cô gái trẻ tuổi kia nghị luận bọn họ, cho dù biết cũng không có biểu thị gì, bọn họ thích nói thế nào thì nói thế đấy, dù sao cũng không thể ngăn chặn miệng người khác không cho nói.
Cho dù trước mặt không nói gì, nói thầm gì đó, hoặc là nghị luận trong lòng, ai có thể ngăn cản được chứ?
"Hay là lát nữa chúng ta bỏ Hương Quả lên núi đi?" Trần Hạ Nguyệt đi theo bên cạnh Trương Trình Xuyên, vừa đi vừa nói.
Bận tâm đến thân thể Trần Hạ Nguyệt không tốt, trái tim không gánh vác được vận động quá mãnh liệt, cho nên Trương Trình Xuyên đi chậm chút để Trần Hạ Nguyệt có thể đuổi kịp, sẽ không quá mệt mỏi tới mức trái tim không gánh vác được.
Trần Hạ Nguyệt cũng rất hưởng thụ, lúc trước đơn thuần là xem trọng tướng mạo và dáng người của Trương Trình Xuyên, hiện tại tính tình săn sóc của Trương Trình Xuyên cũng làm cho trong lòng Trần Hạ Nguyệt ấm áp.
Hai người bọn họ đi tới chân núi, đã rời xa thôn, rời xa đám người, Trương Trình Xuyên vươn tay nắm tay Trần Hạ Nguyệt.
"Lát nữa vào núi lại nhìn xem, anh dẫn em lên núi chơi, em cũng biết thân thể của mình có tình huống gì, vạn nhất bỏ hương quả ra rồi anh hái nhiều trên đường cõng về nhà không chăm sóc được em thì làm sao bây giờ?"
Trần Hạ Nguyệt nghe nói như thế sửng sốt, sau đó nở nụ cười.
"Được rồi, xem tình huống trước rồi nói sau.
" Trần Hạ Nguyệt cũng không phải loại người không biết tốt xấu, Trương Trình Xuyên vì suy nghĩ cho thân thể của cô, cô đương nhiên sẽ không từ chối.
Hai vợ chồng men theo con đường nhỏ lên núi, rừng rậm ở Điền Quế so với phương Bắc còn kém rất xa, nơi này có rất nhiều dây leo thực vật và các loại cỏ dại cùng bụi cây, thậm chí trên núi còn có đỉa núi.
Trần Hạ Nguyệt vừa mới lên núi đã nhìn thấy có vài nơi tương đối ẩm ướt có đỉa thì thiếu chút nữa muốn quay về, cô không muốn tiếp tục lên núi.
"Đừng lo lắng, anh bôi cho em chút thuốc, không cần lo lắng có đỉa núi cắn em.
" Lúc Trương Trình Xuyên đi ra đã cầm theo nước thuốc có thể phòng ngừa đỉa núi cắn, lúc này thấy vợ mình sợ thì nhanh chóng bôi cho cô.
Trần Hạ Nguyệt cau mày, cô cũng không phải chưa có bị đỉa núi cắn, kiếp trước cô khi còn bé lớn lên ở nông thôn, khi đó cô cũng thường xuyên theo cha mẹ lên núi.
Chỉ là sau này trong thôn không còn trâu bò nữa, đỉa núi trên núi không nhiều như lúc nuôi trâu, Trần Hạ Nguyệt cũng không rõ là không nuôi trâu hay là vì thảm thực vật trên núi không tươi tốt như khi còn bé cho nên đỉa núi mới ít đi hay là xảy ra chuyện gì.
Sau đó chính là cô theo mẹ vào thành phố, từ đó về sau càng thêm không tiếp xúc với những thứ này.
Hiện tại đột nhiên nhìn thấy đỉa núi, ký ức của Trần Hạ Nguyệt đối với thứ này vọt lên nên có hơi không thoải mái.
Cô không sợ đỉa núi cắn, chỉ là cảm giác không tốt lắm mà thôi.
"Em đó nha, nếu như ghét như vậy thì về sau không dẫn em lên núi nữ, trên núi rất nhiều đỉa núi.
" Trương Trình Xuyên vừa rồi đề nghị dẫn cô lên núi cũng không có nghĩ nhiều như vậy, hiện tại mới nhớ tới đến từ vợ là người thành phố, nào từng thấy loại đỉa núi này?
Trương Trình Xuyên cũng không phải chưa từng qua chị dâu của anh, lúc trước khi đi tới bộ đội của anh cả nhà mình thăm người thân cũng đã gặp các cô gái khác trong thành phố, đối phương nhìn thấy chuột gián gì đó đã sợ tới mức thét chói tai.
Vợ mình có thể chỉ nhíu mày mà không thét chói tai khi nhìn thấy đỉa núi cũng đã rất tốt rồi, nhưng Trương Trình Xuyên vẫn có hơi hối hận đưa cô lên núi, dù sao đỉa núi thoạt nhìn cũng rất ghê tởm.
Trần Hạ Nguyệt cũng không muốn đi lên, lúc nào trên núi không có đỉa núi, hoặc là cô có cách làm cho những con đỉa núi này không tới gần mình rồi ngẫm lại chuyện lên núi sau vậy.