Thập Niên 60 Gả Cho Đầu Bếp


“Vương Anh” trở thành trẻ mồ côi không nơi nương tựa.

Công xã liền cấp cho cô ấy một tờ giấy chứng nhận con của liệt sĩ.Dựa vào giấy chứng nhận này, mỗi năm “Vương Anh” có thể thu được hai trăm công điểm cùng hai mươi đồng, nuôi sống bản thân cũng không thành vấn đề.Đại đội cũng được công xã dặn dò phải chăm sóc cho con cái liệt sĩ là “Vương Anh” thật tốt.Nhìn thấy “Vương Anh”, một bé gái chưa thành niên có thể nhận được công điểm và thức ăn ngay cả khi không phải ra đồng, bác gái liền nảy lòng tham.

Đầu tiên là thỉnh thoảng chạy tới thăm hỏi, cùng cô ấy nói chuyện, sau đó nói nhà mình hiện tại không đủ phòng ở, hỏi nguyên chủ có thể cho hai chị họ đến đây ở nhờ một gian phòng không.Sau đó, mùa xuân năm ngoái, bức tường ngăn cách giữa sân đã bị dỡ bỏ và hai nhà hợp lại thành một.Vương Anh cười khẩy, bác gái này tính cũng hay thật.


Chắc là chờ nguyên chủ gả ra ngoài, là có thể đoạt hai gian phòng này xem như nhà mình rồi.Nếu chỉ vậy thì cũng thôi đi, nhưng trong hai năm qua, thái độ của Lý Xuân Quyên đối với cô ấy ngày càng tệ.Sai sử nguyên chủ giặt quần áo rồi nấu cơm, hầu hạ cả một nhà già trẻ, năm trước còn lấy mất giấy chứng nhận con cái liệt sĩ của cô ấy, tự nhiên tiền cùng đồ ăn đều biến mất.

Bà ta nói với nguyên chủ là cô ấy đã tốt nghiệp cao trung nên đại đội không trợ cấp nữa, hiện tại cô ấy đang được cả nhà bọn họ nuôi.Ngay cả hai người chị họ, ban đầu mới chuyển đến thì rất dè dặt cẩn thận, sau lại trở nên hách dịch suốt ngày hất hàm sai khiến.


Chiếc ly tráng men cùng chậu rửa mặt tráng men được đại đội tặng cho nguyên chủ cũng bị hai chị em bọn họ lấy về đặt trong phòng riêng.Vương Anh có chút bất đắc dĩ, tính tình của nguyên chủ thật sự quá mềm yếu.Nếu bạn không chịu làm, những người này có thể bắt bạn làm hay sao?Ở phòng của bạn, xài tiền của bạn còn ăn lương thực và dùng công điểm của bạn, vậy mà bạn còn phải làm người hầu cho bọn họ.Cuộc sống bế tắc như vậy, chả trách nguyên chủ liền uất ức mà tích tụ trong người rồi sinh bệnh qua đời.Bệnh một trận đã được thay thế bằng một Vương Anh giả mạo.Nhưng dù thế nào đi chăng nữa, cô cũng cảm thấy rất đáng giá.Dù sao nơi mà cô ở quá tàn khốc.Sau khi khoa học kỹ thuật của nhân loại phát triển đến một mức độ nhất định, điều đầu tiên xảy ra chính là thảm họa thiên nhiên, hay được gọi là tận thế.Động đất, sóng thần, núi lửa phun trào, ngày ngắn đêm dài...hàng loạt thiên tai đã đẩy con người đến một thế giới gọi là “Ngày tận thế”.Phải nói rằng tốc độ thay đổi của con người với môi trường cũng rất nhanh.Vào năm thứ ba sau tận thế, con người phát hiện mình có dị năng, có người trở nên vô cùng mạnh mẽ, có người có thể nhìn thấy cảnh vật cách xa mười dặm, có người có thể nghe thấy tiếng nói cách xa hàng trăm dặm...Dị năng thức tỉnh, ngày càng có nhiều người có siêu năng lực.

Một ngày nọ, sau khi Vương Anh thức dậy, cô phát hiện mình có một ao nước linh tuyền.Cô cẩn thận che dấu bí mật của mình, sau một thời gian dài quan sát, mới phát hiện ra linh tuyền này là một vật râu ria.Không thể no bụng, không thể kéo dài tuổi thọ, cũng không thể phát huy năng lực thức tỉnh.

Sau khi uống vào chỉ có càng trắng càng đẹp, ngũ quan càng thêm thanh tú, thân thể cường tráng, trước khi mạt thế có thể đạt tới trình độ trung thượng..


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận