Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
Các nan tre nối với nhau được cắt và chèn vào nhau, một lúc sau, hai chiếc giá ba chân phơi chăn bông được đặt cạnh cái giá đang phơi áo quần trong phòng khách.
Chiếc bàn vuông nhỏ và những chiếc ghế đẩu nhỏ được chuyển vào trong bếp, những đoạn tre còn lại có thể dùng để kê bếp.
Những thứ không dùng được thì dọn dẹp vất đi.
Trước khi phơi chăn đệm lên, Tô Duệ múc nước giặt nơi bị nước tiểu làm ướt rồi ôm cả đệm đi phơi lên giá ba chân.
Tô Duệ ngẩn ra.
Mùi khai của nước tiểu và mùi mốc đập vào mặt cũng không tính là cái gì, đã ngửi quen mùi xác thối mạt thế nên ngược lại không cảm thấy khó chịu lắm, chỉ là không nghĩ đến, bên trong lớp nệm bằng vải bố đen lại có một tầng mốc trắng.
Vào mùa mưa đã lâu không thấy mặt trời nên phía dưới đệm đã bị mốc meo cả.
Thế này có thể ngủ thoải mái sao? Hoặc là nói có thể mạnh khoẻ được sao?
Bây giờ lại không phải ở mạt thế có dị năng giả hệ thủy ít ỏi, nguồn nước quý hiếm, đừng nói giặt quần áo giặt chăn đệm mà ngay cả lượng nước uống mỗi ngày cũng phải định lượng.
Dưới mức độ mà năng lực có thể cho phép, Tô Duệ không sẵn lòng tiếp tục uất ức bản thân một chút nào nữa.
Kéo sợi chỉ, Tô Duệ thành thạo tháo rời đệm.
Lớp lót trong, lớp bọc ngoài của đệm, gối đầu và hai cái áo quân trang bị nước tiểu làm ướt được ném vào trong chậu gỗ.
Tô Duệ ôm lấy chậu, cầm lấy xà phòng mà nguyên thả thả ở góc cửa đi đến bên suối.
Lớp vải lót bên trong là loại vải bố được dệt tại nhà, trong nhà tự mua màu về nhuộm, gặp nước sẽ phai đi.
Lớp vỏ bọc in hình hoa cúc nhí mua ở trong trung tâm thương mại cũng bị phai màu, chỉ là phai ít hơn một chút.
Quân trang được chia ra giặt riêng, dùng lá chuối ngăn cách để vào trong chậu rồi bê về nhà, phơi lên kệ chung với áo quần lúc trước.
Tô Duệ lại ngựa không ngừng móng đi lấy củi khô từ phòng bếp để đốt lên hong khô.
May mà lực tay của cô lớn nên đã vắt được khô, lại có dị năng hỗ trợ nên không cần hong lâu.
Hong khô từng món một, Tô Duệ thu lấy quần áo và trong ngoài đệm, lấy một thanh tre dài đánh bay tro bụi bám trên chăn đệm.
Sau đó lấy cái chiếu cỏ đã mốc thành màu đen đến bên cạnh suối dùng cỏ khô chà sạch sẽ, giũ sạch nước, phơi khô rồi cuộn lại để dựng qua một bên.
Tìm giẻ lau giường trúc sạch sẽ rồi phủ chiếu cỏ lên, Tô Duệ mới phát hiện một sự thật là cô không biết may chăn đệm.
Nguyên chủ cũng không biết.
Cô ấy là con út trong nhà, còn là bé gái duy nhất.
Hơn nữa phía trên có bốn người anh trai, người anh tư nhỏ nhất cũng lớn hơn cô ấy năm tuổi.
Lúc chị dâu cả gả vào nhà thì cô ấy vừa mới tròn bảy tuổi, bởi vì mẹ thương yêu chiều chuộng nên chưa từng đường kim mũi chỉ nào, ngược lại là bởi vì thích những thứ màu sắc sặc sỡ nên đã theo mẹ học được tay nghề cắt giấy và vẽ tranh trên vải.
Theo từng người chị dâu vào cửa thì những việc như may chăn đệm quần áo, làm giày may tất đều không cần cô ấy động đến, mỗi khi đến lúc giao mùa thì mấy người chị dâu đều đã nghe lời dặn dò của mẹ mà làm xong trước rồi để vào trong phòng cô ấy từ lâu.
Sau này kết hôn, lại gả cho thanh mai trúc mã cùng nhau trưởng thành, Lâm Kiến Nghiệp dù gia thế hay năng lực đều là hạng nhất.
Sau khi cưới tuy rằng còn ở lại nhà mẹ, nhưng mỗi tháng Lâm Kiến Nghiệp đều sẽ gửi năm đồng cho ba Tô làm phí sinh hoạt của cô và Tiểu Hắc Đản.
Được gửi về chung còn có phiếu chứng và bánh ngọt, kẹo sữa.
.