Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
“Được rồi.”.
Tô Duệ thả lỏng, vỗ vỗ người cậu, nói sâu xa: “Nam tử hán đại trượng phu, nói được làm được.
Mẹ tin con lần này, nhưng đừng để mẹ phải thất vọng đó.”
Tiểu Hắc Đản trừng Lâm Niệm Doanh một cách hung dữ: “Là do mẹ đó.
”
“Trút giận lên người khác là một biểu hiện của sự bất lực đó.”.
Tay Tô Duệ xoa đầu Lâm Niệm Doanh, híp mắt cười nhìn Tiểu Hắc Đản: “Niệm Huy, con thấy thế nào?”
Tiểu Hắc Đản cắn môi, hung dữ nhìn Tô Duệ, không nói gì.
“Có biết vì sao mẹ ….
chỉ làm chuồn chuồn tre cho anh trai mà không làm cho con không?”
“Do mẹ thiên vị.”.
Trong mắt Tiểu Hắc Đản nhìn thấy, Lâm Niệm Doanh dựa đầu lên đùi mẹ, Tô Duệ yêu thương sờ đầu Lâm Niệm Doanh, bọn họ mới là người một nhà, còn cậu bé chỉ là một người ngoài.
Nhưng rõ ràng không phải vậy mà, cậu bé mới là con trai mẹ, Lâm Niệm Doanh mới là người ngoài.”
Cố nhịn để không bật khóc, Tiểu Hắc Đản quật cường rống lên với Tô Duệ: “Con mới là con trai mẹ, sao mẹ lại thích anh ấy hơn chứ?
“Con muốn nghe lời thật lòng sao?”.
Tô Duệ quét mắt nhìn cả hai người.
Lâm Niệm Doanh thấp thỏm ngẩng đầu nhìn cô, đôi mắt Tiểu Hắc Đản lấp lánh.
“Hai người các con, mẹ đều yêu thương.”.
Mới lạ đó.
Có ai không rảnh rỗi mà thích đi làm mẹ chứ.
Chẳng qua cô đã đồng ý với nguyên chủ, những gì cần làm, cần cho đi thì cô sẽ không keo kiệt.
Tuy rằng có thể sẽ không cho được bọn chúng tình yêu thương của một người mẹ, nhưng làm một người dạy dỗ bọn chúng thành người, hay là một người bạn đồng hành thì Tô Duệ tự tin mình có thể làm được.
Tô Duệ ngồi xổm xuống, một tay ôm Lâm Niệm Doanh, một tay ôm lấy Tiểu Hắc Đản, mặc kệ sự giãy giụa của cả hai mà ôm hai đứa vào lòng: “Ba của hai đứa là anh em ruột cùng ba cùng mẹ, là máu mủ thân thiết nhất trên cuộc đời này, bọn họ là những người chiến sĩ xuất sắc nhất, bảo vệ cho nhân dân và đất nước, đã đổ máu anh dũng trên chiến trường.
Bọn họ ra đi để lại hai đứa, hai đứa là máu thịt kéo dài của họ, hai đứa cũng là người thân thích ruột thịt gần gũi nhất.
Tiểu Hắc Đản, con thực sự muốn vì chút đồ ăn đồ chơi này mà không nhận người anh này nữa sao?”
“Lâm Niệm Doanh, con có chắc là cứ muốn ấm ức mãi như vậy, không chịu dùng thân phận anh trai để dạy dỗ em trai, đưa em trai vào khuôn khổ sao?”
Đây là lần đầu tiên Tiểu Hắc Đản nghe mẹ mình nói ba mình vĩ đại như thế nào, cũng là lần đầu tiên biết đến mối quan hệ ruột thịt với Lâm Niệm Doanh.
Chỉ là trong lòng vẫn chưa hoàn toàn chấp nhận được, xị mặt ra: “Con …”
Lâm Niệm Doanh cũng hiểu rõ hơn, bị Tô Duệ nói đến mức máu huyết sôi trào, cũng đã hiểu rõ một điều là thím thực sự đã xem cậu như một đứa con trai mà dạy dỗ: “Con ….”
Hai đứa trẻ há miệng nhìn nhau, trong đôi mắt chứa đầy sự ấm áp, nhìn thấy nụ cười ấm áp, đứa em nhìn anh cười thì xấu hổ thẹn đỏ mặt.
Lâm Niệm Doanh xòe bàn tay đang cầm con chuồn chuồn tre, nói với Tiểu Hắc Đản: “Em là em trai, em chơi trước đi.”
Tiểu Hắc Đản mím môi, nhận lấy con chuồn chuồn, chạy qua nhặt đồ chơi của mình lên, nhét hết cho Lâm Niệm Doanh: “Cho anh đó.”
Đừng nghĩ rằng dùng một con chuồn chuồn đã có thể mua chuộc cậu bé, ai mà không có đồ chơi chứ, không nợ nần gì anh cả.
Lâm Niệm Doanh nhìn đồ chơi rồi lại nhìn Tiểu Hắc Đản, mìm cười, trong người nhẹ nhõm: “Chơi cùng nhau nhé.”
Để làm phần thưởng thì Tô Duệ không những làm cho hai đứa chuồn chuồn tre, còn dùng tre mảnh bắt chước vỏ đạn, xe tăng, làm một bộ bằng tre, kích cỡ và kiểu dáng được cải tiến hơn.”
....