Thập Niên 60: Làm Giàu, Dạy Con

Editor: Tựa Thuỷ Lưu Niên

Chương 216: Liangpi - Món bì lạnh

Liangpi là một trong những đặc sản làm từ bột của vùng Tây An, Trung Quốc. Tên tiếng anh là Cold Skin Noodle nên mình xin phép dịch ra tiếng Việt là bì lạnh nhé.

===

Cả thôn nô nức gặt hái nhưng vụ hè này Đại Oa và toàn thể học sinh ban Sơ nhị không rảnh tham gia, họ còn phải tập trung ôn luyện cho kỳ thi Cao trung vào đầu tháng 7, diễn ra tại Huyện thành.

Ban Sơ nhất đã được nghỉ từ sớm, học sinh ban Sơ nhất đều ra đồng phụ giúp gia đình gặt hái.

Thoắt cái đã tới ngày Đại Oa đi thi.

Buổi sáng, Lâm Thanh Hoà chở Đại Oa lên Huyện thành, vừa tới cổng trường thi đã thấy giáo viên ban Sơ nhị và các em học sinh đang đứng đợi.

Nhìn thấy Lâm Thanh Hoà đèo con tới, cô giáo chủ nhiệm lớp Đại Oa mới thở phào một hơi. Trong tất cả các em học sinh, người cô đặt niềm tin lớn nhất chính là Đại Oa. Cô rất kỳ vọng lần thi này Đại Oa sẽ đạt thành tích cao, nếu có thể lọt vào danh sách xếp hạng toàn Huyện thì còn gì bằng. Dù giáo viên sẽ không có tiền thưởng nhưng cô sẽ có tiếng thơm vì dạy ra trò giỏi.

Đương thời, kỳ thi tuyển sinh Cao trung chỉ cần 1 ngày là xong, không kéo dài 2 ngày như ở hiện đại.

Lúc Đại Oa thi xong ra khỏi cổng trường đã thấy mẹ đang đứng chờ, phía sau xe còn buộc một quả dưa hấu rất lớn.

“Mẹ, con thi xong rồi.” Đại Oa cười rạng rỡ chứng tỏ nó đang rất vui vẻ. Tất nhiên rồi, nhìn đi, cả trường thi chỉ có mình nó có đãi ngộ này thôi, nó thi bên trong, mẹ nó đợi ở bên ngoài cả ngày đấy!


Hình ảnh cha mẹ mẫu mực đứng đợi con ngoài cổng trường thi chỉ có thể xuất hiện ở tương lai. Hôm nay Lâm Thanh Hòa có vinh dự được trải nghiệm, đúng là thương thay tấm lòng cha mẹ, cả ngày trời giăng nắng, vật vờ ngoài đường, không làm được việc gì ra hồn vì còn bận thấp thỏm, lo lắng cho con, phải nói là rất cực khổ và rất vất vả.

Thật ra lúc con trai bắt đầu thi, cô đã tranh thủ chạy ra chợ đen bán ít thịt rồi đi dạo loanh quanh một vòng. Tuy nhiên, chờ đợi cả ngày trời nên gương mặt Lâm Thanh Hoà thoáng nét mệt mỏi.

Đại Oa thấy vậy liền đề nghị để nó đạp xe đèo mẹ về.

“Được.” Lâm Thanh Hoà đồng ý ngay vì cô biết bản lĩnh của anh lớn nhà mình, 8 tuổi nó đã cưỡi xe đạp phăng phăng ngoài đường, giờ đã lên 11, lớn khôn rồi, cao 1m65, chả mấy mà cao vượt mẹ.

Dọc đường về thôn gặp rất nhiều giáo viên khác. Nhìn theo bóng lưng hai mẹ con, ai cũng khen không ngớt: “Cô giáo Lâm thật khéo dạy con.”

“Ừ công nhận đấy, thằng bé vừa học giỏi lại vừa ngoan. Hôm nay cô Lâm còn đích thân đưa con đi thi cả ngày nữa chứ.”

“Nhưng mà cũng tốn kém lắm đấy, tôi nghe nói mỗi ngày Chu Khải đều uống 2 chai sữa bò tươi.”

1 ngày 2 chai, vị chi 1 tháng 60 chai, ít nhất cũng bay mất hơn nửa tháng tiền lương, mà đâu phải 1 mình Chu Khải đâu, 2 đứa nhỏ ở nhà cũng vậy. Tốn quá chừng tiền!

Nhưng mà tiền nhà người ta mà, người ta chi cho con trai người ta uống, các cô cũng không tiện bàn luận.

Hai mẹ con đạp xe về tới nhà, thời gian vẫn còn sớm, Lâm Thanh Hoà thả dưa hấu xuống dưới giếng ướp lạnh, Đại Oa tức tốc quay xe đạp xuống ruộng.

Bây giờ ra đồng vẫn còn kịp tham gia 1 giờ đồng hồ, làm nhiều tính nhiều công điểm, làm ít tính ít công điểm, tóm lại hễ có làm là có ăn, năng nhặt chặt bị!

Đại Oa càng lớn càng biết suy nghĩ, rất năng nổ phụ giúp công việc gia đình. Bởi vì nó biết rõ thu nhập hàng tháng của cha mẹ không nhiều, có bao nhiêu đều tiêu hết trên người 3 anh em chúng nó rồi, thế nên nó muốn góp chút sức lực của mình hỗ trợ cha mẹ.


Ở nhà, Lâm Thanh Hoà chuẩn bị nổi lửa nấu cơm.

Hôm nay cô tính ăn đơn giản một chút…hmm…hay là làm bì lạnh đi?!

Món bì lạnh không yêu cầu kỹ thuật cao siêu, chẳng qua là tốn thời gian và sức lực. Hai cái này Lâm Thanh Hoà đều không ngại, cốt cả nhà ăn ngon miệng là cô vui rồi.

Làm xong phần bì, cô rửa chảo rồi xào mấy quả trứng gà, xúc ra tô. Sau đó ra vườn bẻ một nắm đậu đũa, rửa sạch, cắt khúc, thả vào chảo xào sơ rồi trút tô trứng gà lúc nãy vào, xào chín, thêm chút nước cho nước sốt sền sệt, nêm nếm gia vị vừa ăn, thế là xong, khi nào ăn chỉ cần rưới hỗn hợp này lên phần bì, trộn đều là đã có ngay một tô bì lạnh ngon lành.

Nếu muốn hương vị bùng nổ hơn có thể trộn thêm một muỗng tương ớt. Tương ớt năm trước cô làm vẫn còn dư lại 1 bình.

Xong xuôi, Lâm Thanh Hoà không tự chủ được mà nuốt nước miếng cái ực, chẹp, thèm quá, nhưng đợi cả nhà về đông đủ ăn mới ngon.

Thu dọn trong bếp 1 hồi, ngẩng đầu lên nhìn đồng hồ mới có 6 giờ, bóng chiều đang ngả về Tây nhưng mọi người vẫn chưa tan tầm. Vụ này phải gặt gấp, giành giật từng giây từng phút vì thế hôm nào sớm cũng phải hơn 6 rưỡi cả nhà mới có mặt đông đủ.

Lâm Thanh Hoà liền đi ra hậu viện quét tước chuồng heo, chuồng gà, sau đó tắm một cái cho mát mẻ. Xong xuôi đâu đó, mấy cha Chu Thanh Bách mới lục tục kéo nhau về tới nhà.

“Ăn cơm thôi.” Lâm Thanh Hoà vừa gội đầu xong, tóc chưa kịp lau khô, nước vẫn còn nhỏ lỏn tỏn, cô trực tiếp dùng một cái khăn lông quấn gọn toàn bộ tóc ướt lại, rồi nhanh nhẹn sắp bì lạnh ra tô cho mọi người.

Tam Oa không che giấu cặp mắt háu ăn: ‘Mẹ ơi, đây là món gì thế ạ?”

“Trông ngon quá!” Tô Thành đứng bên cạnh hai mắt phát sáng lấp lánh.


“Ăn, ăn..” Tiểu Tô Tốn đang bập bẹ học nói, trong đó từ “ăn” được phát âm tròn vành rõ chữ nhất.

“Mau đi rửa mặt mũi chân tay đi rồi vào ăn bì lạnh.” Lâm Thanh Hòa xua mấy thằng nhóc vướng tay vướng chân ra khỏi bếp.

Món bì lạnh không phổ biến ở vùng này, thế nhưng lạ miệng lại hấp dẫn nên toàn gia đều hưởng ứng nhiệt tình.

Ông bà Chu rất thích ăn, còn đặc biệt thêm chút tương ớt để tăng hương vị nữa chứ.

“Món này ngon thật đấy, tuyết cú mèo.” Tiểu Tô Thành vừa ăn vừa khen lấy khen để, nó lùa liên tục tới mức không kịp ngẩng đầu khỏi cái tô.

Lâm Thanh Hoà cười nói: “Ăn ngon lần sau mợ lại làm nữa nhé.”

Cô nhìn về phía Chu Thanh Bách. Anh cũng đang đắm chìm vào thế giới ẩm thực. Người đàn ông này đặc biệt mê ăn cay, xúc hẳn 1 muỗng đầy tương ớt, ăn tới mức mồ hôi mẹ mồ hôi con thi nhau túa ra.

“Ăn từ từ thôi.” Lâm Thanh Hoà lấy khăn mặt nhẹ nhàng chậm mồ hôi cho anh.

Mấy anh em Đại Oa liền nháy mắt làm mặt quỷ với nhau.

Chu Thanh Bách ý nhị nhìn vợ yêu một cái rồi nói: “Ngày mai lại làm.”

“Dạ.” Lâm Thanh Hoà sảng khoái đồng ý.

Tam Oa bắt đầu kháng nghị: “Mẹ~, mẹ phân biệt đối xử nhaaa, vừa rồi Thành Thành khen ngon mẹ chỉ nói 1 câu lần sau, cũng không nói rõ lần sau là khi nào, thế mà cha vừa bảo ngày mai, mẹ không nói 2 lời lập tức đồng ý ngay.”

Lâm Thanh Hoà trừng mắt với thằng nhóc con: “Thế con có ăn không?”


“Ăn chứ ạ.” Tam Oa trả lời rất nhanh và to.


Ông Chu, bà Chu bật cười cười vui vẻ, bữa cơm gia đình thật đậm đà hương vị.

Ăn uống xong xuôi, mọi người nghỉ ngơi cho xuôi cơm. Bận rộn cả ngày, buổi tối là khoảng thời gian quý báu để thư giãn, thả lỏng.

Lúc chiều tắt nắng, Lâm Thanh Hoà đã dội nước làm mát sân để buổi tối mấy đứa nhỏ có chỗ chơi. Đại Oa trải chiếu ra sân, 5 thằng nhóc hào hứng nhảy vào lăn lộn, nằm ngắm sao hóng mát, đùa giỡn, nói cười vang một góc trời.

Lâm Thanh Hoà với Chu Thanh Bách ngồi riêng một góc, không làm phiền lũ khỉ nhỏ nghịch ngợm.

Khoảng nửa giờ sau, Lâm Thanh Hoà sai Đại Oa đi cắt dưa hấu.

Cả gia đình lại sà xuống mâm dưa hấu, vừa cười vừa nói, ăn đến là vui.

Nghỉ ngơi một hồi, lục tục từng người một đứng lên đi tắm.

Hơn 9 giờ tối, bọn nhỏ đã buồn ngủ díp cả mắt. Vận động cả ngày nên buổi tối buồn ngủ rất sớm, chỉ cần đặt lưng xuống giường một giây là ngáy o o….

Chu Thanh Bách cho heo ăn xong, quay về phòng rủ vợ đi bơi.

Lâm Thanh Hoà không định đi: “Hôm nay em gội đầu rồi, anh đi một mình đi.”

Chu Thanh Bách cực kỳ thích bơi lội, đặc biệt là mùa hè, cách vài ngày lại rủ cô đi bơi một lần. Có hôm Lâm Thanh Hoà đi cùng, cũng có hôm không.

Thấy vợ không định đi, Chu Thanh Bách đành đi một mình.

Tuy nhiên, hôm nay anh đi lâu hơn mọi lần. Bình thường hơn 9 giờ đi thì tầm 10 rưỡi là anh đã về rồi mà hôm nay gần 12 giờ anh mới về tới. Lúc về thấy cô vợ nhỏ đang ghé đầu trên giường đất ngủ gà ngủ gật.

Nghe tiếng động, Lâm Thanh Hoà hí mắt ngáp một cái hỏi: “Anh làm gì mà lâu thế?”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận