Trình Như Lan bưng màn thầu lên trên bàn, sau đó gọi hai đứa nhỏ tới.
Hai đứa nhỏ không dám tiến lên, nhưng nhìn thấy sắc mặt Như Lan không có dấu hiệu tức giận thì liền chậm rãi đi lên phía trước.
Trình Như Lan thấy màn thầu đã không còn nóng liền gắp một cái màn thầu lên đưa cho lão đại, nhưng sau khi nhìn thấy bốn cái tay nhỏ bẩn thỉu của hai đứa nhỏ thì cô liền đặt màn thầu vào trong chén, dịu dàng nói với hai đứa nhỏ: “Ra ngoài sân rửa tay sạch sẽ rồi lại đây ăn màn thầu”.
Hai đứa nhỏ nghe hiểu ý của cô, lập tức chạy ra sân sau đó cùng nhau rửa sạch sẽ tay nhỏ, rửa xong lại lon ton chạy vào.
Trình Như Lan thấy hai đứa nhỏ này nghe lời như thế, liền khen một câu “thật ngoan”, sau đó liền đưa cho mỗi đứa một cái màn thầu lớn.
Hai đứa nhỏ cầm màn thầu trong tay vẫn còn ngơ ngác, vẫn không dám tin tưởng đây là đưa cho hai anh em ăn.
Trình Như Lan thấy hai anh em không cử động liền nói: “Đây là cho hai đứa ăn, ăn đi!”Lúc này hai đứa nhỏ mới dám cho màn thầu vào trong miệng, cắn một ngụm, tất cả đều là hương vị ngọt thanh, ăn thật ngon! Ngon hơn cả khoai lang đỏ và khoai tây mà ngày thường ngẫu nhiên hai đứa được ăn, ăn ngon giống như thứ ngọt ngào hai anh em vừa được uống vậy, mong là mỗi ngày đều được như vậy thì tốt biết mấy.
Trình Như Lan thấy hai đứa nhỏ bày ra vẻ mặt hạnh phúc, biết là do lúc trước hai anh em phải chịu quá nhiều khổ cực, quá nhiều ấm ức nên mới có thể chỉ ăn một cái màn thầu thôi mà cũng phải thật cẩn thận như thế.
Nhưng mà về sau sẽ không, về sau nhất định cô sẽ làm cho mấy đứa nhỏ này được sống cuộc sống hạnh phúc, không để cho mấy đứa nhỏ gặp phải vận mệnh bi thảm giống như trong tiểu thuyết.
Trình Như Lan thầm hạ quyết tâm ở trong lòng.
Chờ hai đứa nhỏ ăn xong màn thầu, Như Lan liền không để bọn họ ăn thêm nữa, hai đứa nhỏ thường xuyên ở trong trạng thái đói khát trong thời gian dài, dạ dày đều trở nên rất yếu ớt, không thể làm cho hai anh em ăn quá no ngay lập tức, không thì dạ dày sẽ không chịu nổi, về sau lại chậm rãi điều dưỡng thân thể giúp bọn họ.
Sau khi ba mẹ con Trình Như Lan ăn cơm xong, hệ thống lại đưa ra nhiệm vụ: Giúp ba bé con tắm rửa, nhiệm vụ khen thưởng: 5 cân gạo, 5 cân trứng gà, 2 điểm.
Như Lan cảm thấy hệ thống rất hiểu ý người, luôn khen thưởng những thứ mà hiện tại bọn họ đang thiếu, như vậy khá tốt.
Vốn dĩ cô thấy ba đứa nhỏ và bản thân cô đều rất bẩn, chỉ là vừa rồi quá đói bụng nên muốn ăn đồ gì bổ sung thể lực trước đã, hiện tại liền chuẩn bị cùng nhau đi tắm nước nóng, tắm rửa sạch sẽ một chút, nếu không thì cô thật sự không chịu nổi hương vị trên người mình.
Trình như lan bảo hai anh em nhóm lửa giúp mình, cô đổ đầy nước vào trong nồi để bắt đầu đun nóng.
Có thể là vừa rồi ở chung một đoạn thời gian, Như Lan luôn tỏ ra ôn hòa, không những không đánh chửi mà còn cho hai anh em ăn món ngon, vậy nên hai anh em cũng không kháng cự và sợ hãi cô như trước nữa.
Như Lan đun nước xong, liền tìm một cái chậu, đổ nước ấm và nước lạnh vào đó, thẳng đến khi độ ấm thích hợp liền cho cả hai bé con vào trong chậu rửa sạch luôn.
Sau khi hai bé con bị cởi sạch quần áo thì còn có chút thẹn thùng, tay nhỏ không biết phải đặt chỗ nào, Như Lan từ trong trí nhớ của nguyên chủ tìm ra một miếng vải sạch sẽ làm khăn lông, dịu dàng lau người cho hai bé con.
.