Họ Tăng là một họ lớn trong đại đội Hướng Dương, đại đội trưởng là chú họ cách năm đời của cô, tuổi trẻ đã đi lính, là người công chính, gặp chuyện thì vô cùng quả quyết, đây quả là một nhân vật chính diện ở trong sách.
Đáng tiếc người tốt thường sống không lâu, lúc ông ấy dẫn đội ra ngoài bắt cá lại chết ở trên biển vì gió lốc, tính toán thời gian thì sự việc sẽ xảy ra vào cuối năm nay.
Tăng Phúc Mậu vui mừng thở một hơi, trải qua đại nạn, cuối cùng đứa nhỏ này cũng đã nghĩ thông suốt.
Ông ấy không ở lại lâu mà vội vàng quay về thôn để cứu trợ thiên tai, “Thật kỳ lạ, mấy năm nay chưa từng gặp phải một cơn bão nào, năm nay còn chưa đến tháng tám mà đã có hai cơn bão liên tiếp, nếu không chăm bón cẩn thận thì cuối năm sẽ không có lương thực để phân phát.
”
Vốn muốn dặn dò Tôn Giai Chi vài câu, nhưng ông ấy chờ mãi mà vẫn không thấy bóng người, đành phải nói với Yến Ni, “Mấy bác sĩ ở bệnh viện huyện đều bị đẩy xuống nông thôn rồi, đây là bệnh viện ở mỏ vàng, ngày thường không mở ra cho người ngoài, phó quặng trưởng là lãnh đạo cũ lúc chú còn ở bộ đội, chú đã đánh tiếng với ông ấy nên cháu cứ yên tâm mà ở.
Đồ ăn ở mỏ rất ngon, chú để lại tiền và phiếu, bác sĩ dặn dò não cháu chấn động nên phải nằm trên giường để nghỉ ngơi, muốn ăn cái gì thì kêu mẹ cháu đi mua giúp, chú đi trước đây, hai ngày sau chú sẽ đến thăm cháu.
”
“Chú Phúc Mậu, cháu vẫn nợ ân tình của chú, thật ngại quá.
”
“Chút chuyện này thì có gì đâu chứ, cháu đứa nhỏ này bận tâm quá mức rồi, được rồi, chú về đây.
” Tăng Phúc Mậu vẫy tay rồi bước nhanh rời đi.
Đại đội trưởng đã đi hơn nửa ngày, người mẹ kia của cô mới không nhanh không chậm bước chân vào cửa, lấy ra một túi sữa bột từ trong lồng ngực, “Mẹ xin bác sĩ nửa ngày mới cho một phiếu sữa bột, cái này đắt hàng nên thiếu chút nữa đã không cướp được, để mẹ đi thuê hộp cơm và pha sữa cho con uống.
”
Nhìn bóng dáng Tôn Giai Chi biến mất ở phía sau cánh cửa thì ánh mắt Tăng yến Ni lóe lóe.
Trên nguyên chủ có ba người anh, cô ấy là nhỏ nhất, cũng là đứa con gái duy nhất trong nhà nhưng lại chẳng được nuông chiều yêu thương, bởi vì ba ruột có tư tưởng trọng nam khinh nữ rất nặng nên cô ấy ở trong nhà giống như một con bò già, ăn ít, làm nhiều, làm không tốt thì còn có thể bị đánh.
So với ba thì người mẹ Tôn Giai Chi này lại quan tâm tới nguyên chủ nhiều hơn một chút, nguyên chủ bị đánh thì bà ta sẽ thoa thuốc, khi nguyên chủ chịu đói thì bà ta sẽ lén đưa khoai lang cho cô ấy, khi nguyên chủ không có quần áo mặc thì bà ta sẽ lấy quần áo cũ của mình may thành cái áo ngắn cho cô ấy.
Bà ta còn thường xuyên cổ vũ nguyên chủ, gì mà đàn bà phụ nữ có thể gánh vác một nửa bầu trời, phàm là cái đàn ông có thể làm được thì phụ nữ cũng có thể làm được, từ trước tới nay phụ nữ không hề kém hơn đàn ông.