Dịch: Y Na
Minh Hà mê man tỉnh dậy, còn chưa mở to mắt, đã cảm giác một cơn ho dữ dội từ ngực chạy đến cổ họng.
Hơi thở không thể kiểm soát thoát ra khỏi phổi khiến toàn thân cô run rẩy, trán đau nhức từng đợt.
Ho khan dữ dội gần như liên tục khiến Minh Hà cảm thấy khó chịu mà lạ lẫm.
Từ năm hai mươi tuổi, Minh Hà đã tuân thủ thói quen mỗi ngày chạy năm cây số và rèn luyện sức khỏe một tiếng.
Đồng thời, duy trì lịch làm việc và thói quen ăn uống đều đặn.
Vì có thói quen sinh hoạt tốt nên dù gặp phải cảm cúm hay cảm lạnh, cũng có thể nhanh chóng dựa vào khả năng miễn dịch của bản thân để hồi phục.
Cho nên lâu lắm rồi cô mới trải qua loại cảm giác khó chịu cùng cực và những triệu chứng bệnh tật không thể kiểm soát này.
Tiếng ho dữ dội tranh nhau chen lấn phát ra từ phổi, Minh Hà cảm thấy cổ họng bị một ngụm đờm dày đặc chặn lại, nhưng chậm chạm không thể ho ra.
Cảm giác ngột ngạt ùa thẳng lên đầu cô, tứ chi vô cùng yếu ớt, tầm nhìn mờ đi.
Mơ hồ, cô dường như nghe thấy xung quanh có tiếng nói chuyện nhỏ nhẹ.
Tiếng bước chân nhẹ nhàng đến gần, ho đến hai mắt đẫm nước, nhìn thấy cách mình chưa đầy năm mét, cánh cửa gỗ tối màu cót két đang từ từ bị đẩy ra, một bóng người thấp gầy thận trọng thò đầu vào, dùng giọng điệu nhỏ nhẹ rụt rè gọi một tiếng.
“Mẹ, mẹ có muốn uống nước không?”
Tóc rối bù, người gầy gò, có lẽ chỉ cao đến eo cô, Minh Hà đại khái có thể nhận ra đây là một đứa trẻ bị suy dinh dưỡng nặng.
Là trai hay gái, cô vẫn chưa thể phân biệt được.
Đứa trẻ này nói một tiếng địa phương rất khác tiếng phổ thông, Minh Hà sinh ra ở một vùng nông thôn trên bờ biển phía đông nam Trung Quốc, thực sự có thể hiểu được khẩu âm của tiếng địa phương này.
Nhưng từ năm mười sáu tuổi rời quê hương lên thành phố làm việc, Minh Hà đã không còn giao tiếp với người khác bằng tiếng bản địa quê hương.
Khẩu âm của tiếng địa phương có ảnh hưởng rất lớn đến tiếng phổ thông, khi còn học đại học, Minh Hà mất bốn năm ròng rã, mỗi ngày đều phải dậy sớm, đối diện với mặt tường đọc diễn cảm hơn một tiếng trở lên để sửa khẩu âm, mới có thể phát âm tiếng phổ thông rõ ràng.
Suy nghĩ chỉ kéo dài trong chốc lát, đứa trẻ ngơ ngác đứng bên cạnh cô, hình như vì không nhận được phản ứng của cô nên không biết phải làm sao.
Cơn ho tê tâm liệt phế dần dần dịu đi, Minh Hà lau đi những giọt nước mắt trên khóe mi, cuối cùng cũng thích nghi với ánh sáng mờ ảo trong phòng, có thể nhìn rõ đứa trẻ trước mặt.
Mặc một bộ đồ chắp vá vô cùng bẩn thỉu, rõ ràng không quá vừa vặn, chiếc áo màu đen quá rộng quá dài, lại không che được đầu gối đen gầy của đứa trẻ này, trong mắt Minh Hà, trông như đang quấn một cái bao bố to đùng xấu xí vậy.
Dựa vào chiều cao của con cái bạn đồng nghiệp, Minh Hà phán đoán đứa trẻ này khoảng bảy, tám tuổi, cũng có thể do suy dinh dưỡng, tuổi thật sẽ lớn hơn chút.
Hai gò má của đứa trẻ hoàn toàn không tròn trịa như ký ức về trẻ con của Minh Hà, mà gầy như một lớp da bọc xương, nhìn đã thấy rợn gai ốc, dáng vẻ da bọc xương khiến Minh Hà đã quen với điều kiện vật chất sung túc, nhìn khó chịu khắp người.
Minh Hà hắng giọng một cái, khó khăn thốt ra một chữ.
“Nước.
”
Phát âm khàn khàn phù hợp với lời đứa trẻ vừa nói, là khẩu âm của tiếng địa phương giống hệt nhau.
Cơ thể này có bản năng riêng, bộc lộ một cách tự nhiên như thế.
Đứa trẻ này cũng không nhanh nhẹn lắm, như lập tức quay người chạy ra như người máy được bấm nút khởi động.
Mà đại não của Minh Hà đang nằm như một con đập mở cửa xả lũ, hàng loạt ký ức hoàn toàn không thuộc về cô hiện lên từ sâu trong tâm trí.
Minh Hà vừa mới bình phục lập tức cảm thấy đầu như nổ tung.