Dịch: Y Na
Trong lúc cô ngậm miệng im lặng, giọng nói của thím ngồi bên cạnh không ngừng truyền vào tai cô.
“Tôi nghe bà già nhà ông Lý ở cổng thôn nói, các chị em trong nhà quả phụ kia đều rất mắn, chị cả sinh được bốn trai một gái, em út vừa kết hôn năm đầu tiên đã sinh đôi hai đứa con trai.
Chẳng trách bà già nhà họ Du kia tính tình xảo trá lại cho cô ta vào cửa.
”
“Bà già nhà họ Du” được mẹ Thiết Đầu nhắc đến chính là mẹ chồng Minh Tiểu Nha.
Minh Hà tìm kiếm ký ức của Minh Tiểu Nha, mặc dù cô gái này sống ở nhà họ Du từ khi bảy tuổi, nhưng trong trí nhớ của cô ấy, bà già này chỉ suốt ngày xụ mặt, hai bên khoé miệng treo nếp nhăn sâu, không hề dịu dàng.
Minh Tiểu Nha đã sớm quen với những lời chanh chua trào phúng, chửi rủa thô tục, đánh đập bạo hành trong cuộc sống hàng ngày.
Cuộc sống của con dâu nuôi từ bé đã khổ rồi, cuộc sống hai mươi năm qua của Minh Tiểu Nha còn khổ hơn, khổ như thuốc đắng, không còn gì khổ hơn nữa.
Trong thôn Thiết Ốc, các gia đình khác cũng nhận con dâu nuôi từ bé.
Bọn họ cũng có tuổi thơ rất khổ, nhưng khi kết hôn viên mãn, sinh được con trai, hoàn thành nhiệm vụ nối dõi tông đường, cha mẹ chồng thế hệ trước dần già đi, cuộc sống cũng ngày càng tốt hơn.
Nhưng cuộc đời của Minh Tiểu Nha giống như một bát canh thuốc bắc đắng ngắt không ngừng được thêm vào, càng ngày càng khổ.
Trong một gia đình cực kỳ trọng nam khinh nữ, Minh Tiểu Nha liên tục mang thai, hết con gái này đến con gái khác ra đời, địa vị của cô ấy trong gia đình càng ngày càng thấp, cũng phải chịu ngược đãi càng ngày càng nhiều.
Trong mắt nhà họ Du, Minh Tiểu Nha là một nguồn làm ăn thua lỗ, nuôi nấng mười năm không sinh được con trai nối dõi tông đường, lại sinh ra cả đống con nuôi phí của.
Cuộc sống ấy khổ sở đến mức nào chứ?
Minh Hà đột nhiên rùng mình một cái.
Ký ức này của Minh Tiểu Nha đầy u ám, không có chút ánh sáng hy vọng nào, Minh Tiểu Nha đã quen với cuộc sống cực khổ của con dâu nuôi từ bé, không ngừng nghĩ đến việc đi ra vách núi nước sâu nhảy xuống tự vẫn cho xong, có thể thấy khó khăn như thế nào.
Mẹ Thiết Đầu là một phụ nữ thôn quê rất điển hình, ngày thường làm việc nhà, đồng thời còn phải đi theo đội sản xuất lao động kiếm centimet, thỉnh thoảng rảnh rỗi cũng không có sở thích nào khác, chỉ thích buôn chuyện gia đình người ta.
Chuyện xảy ra với Minh Tiểu Nha chính là sự náo nhiệt ở thôn Thiết Ốc mấy ngày nay.
Bà ấy và Minh Tiểu Nha có chút giao tình, thấy Minh Tiểu Nha có vẻ cẩn thận lắng nghe lại càng kích động nói hết những chuyện mình nghe được, thấy được gần đây cho Minh Hà biết.
Du Toàn Thụ làm thợ hồ trong thị trấn kia, cũng chính là chồng cũ của Minh Tiểu Nha, đưa vợ mới về sống ở quê nhà ba ngày rồi lại chạy vào thị trấn.
Bà già nhà họ Du kia cả ngày lảm nhảm trong thôn, muốn lần này để Du Toàn Thụ sinh thêm hai đứa con trai.
Nhà mẹ đẻ Minh Tiểu Nha cách mấy ngọn núi, anh trai chị dâu đều buông lời nói con dâu bị bế đi nuôi từ nhỏ không liên quan gì đến bọn họ, đừng mơ đổ lên đầu nhà họ Minh.
Những tin tức về nhà chồng và nhà mẹ đẻ kia, Minh Hà chỉ ghi lại như thông tin thông thường, trong lòng không hề có chút xúc động.
Mẹ Thiết Đầu lải nhải kể chuyện trong phòng một lúc, điều duy nhất khiến Minh Hà ấn tượng là, không ngờ mùi mồ hôi ban đầu gây buồn nôn ngửi lâu lại thấy quen.
Đúng là sống trong phòng thơm lâu ngày mà không để ý đến mùi thơm, người bán cá ướp muối đã sớm quên mất mùi tanh hôi trên người mình.
Mẹ Thiết Đầu văng nước bọt, cuối cùng cũng nói xong những điều muốn nói, đến lúc rời đi, trên mặt còn lộ ra vẻ thương hại.
Dưới góc nhìn của một người phụ nữ thôn quê truyền thống như bà ấy, bị nhà chồng đuổi ra khỏi cửa, không có nhà mẹ đẻ để dựa vào, còn mang theo ba đứa nhỏ vướng chân, tương lai của Minh Tiểu Nha đúng là rất đen tối, cả đời không có hy vọng gì.