Thập Niên 60 Mỹ Nhân Kiều Diễm Mềm Mại Trồng Trọt Trên Đảo


Người đàn bà lắm điều tên là Tôn Tú Trân, là nhân vật nổi tiếng gần xa trong khu gia đình của nhà máy thép.
Bà ta cực kỳ giỏi bịa chuyện, đảo lộn trắng đen và gây xào xáo.
Dưới ảnh hưởng của bà, tình cảm của hai cặp vợ chồng trong khu gia đình đã bị phá vỡ.
— Trong đó có một cặp đã ly hôn, đây là cặp vợ chồng đầu tiên và duy nhất ly hôn từ khi nhà máy thép được xây dựng hơn mười năm qua.
Nguyên nhân là do Tôn Tú Trân bịa đặt rằng người chồng ngoại tình, người vợ tin lời, đòi ly hôn, và cuối cùng cũng ly hôn.

Để trả thù chồng cũ, người vợ nhanh chóng tái hôn, nhưng sau khi cưới mới phát hiện ra người chồng thứ hai không chỉ nghiện rượu mà còn hay bạo hành gia đình! Qua vài năm, người chồng cũ vẫn không tái hôn, một mình nuôi con, người vợ lúc này mới tin rằng ngày xưa mình đã tin lời Tôn Tú Trân mà hiểu lầm chồng cũ.
Dù có căm ghét Tôn Tú Trân đến nghiến răng nghiến lợi, hối hận đến ngày ngày khóc lóc, nhưng tổn thương đã gây ra không thể cứu vãn.
— Còn một cặp vợ chồng khác thì sống ly thân, mỗi người nuôi một đứa con, dù cả hai cùng làm việc trong nhà máy nhưng gặp nhau như kẻ thù.
Nguyên nhân là do Tôn Tú Trân tung tin đồn người vợ đánh bạc nợ nần chồng chất, chồng không tin nhưng mẹ chồng thì tin, ép đuổi con dâu ra khỏi nhà.

Mẹ của con dâu đến nhà để lý luận, mẹ chồng còn kéo Tôn Tú Trân tới để đối chất.

Không biết xảy ra chuyện gì mà cuối cùng mẹ của con dâu bị tức giận đến chết!
Sau cái chết đó, vợ chồng thành kẻ thù, nhưng vì con nhỏ mà sống ly thân, vẫn duy trì hôn nhân.


Qua vài năm, người vợ vừa làm vừa nuôi con, bí mật làm ăn nhỏ tích cóp được một khoản… mẹ chồng lúc này mới tin rằng con dâu thực sự không mắc nghiện cờ bạc.
Mẹ chồng lúc này mới hối hận.
Nhưng đến lúc này, con dâu đã hận bà thấu xương, con trai cũng không còn ưa bà, ngày ngày bà cố tỏ ra tốt với con trai con dâu để mong nhận được sự tha thứ của con dâu và cháu, nhưng con dâu không hề bận tâm…
Sau những bài học cay đắng này, Tôn Tú Trân rất bị mọi người trong nhà máy xa lánh.
Nhưng, trong thời đại thiếu thốn giải trí này, mọi người vẫn thích nghe bà ta ba hoa, chỉ xem như một cuộc vui, không ai tin cả.
Nhưng lần này Tôn Tú Trân lại nói về chuyện giữa Đàm Xuân Lôi và Bạch Chi Chi?
Tất nhiên không ai tin.
Dù gì thì Đàm Xuân Lôi và Bạch Chi Chi đều lớn lên trong khu gia đình, ai mà không biết tính cách của họ chứ!
Một người là tên du côn thô lỗ, ai cũng ghét bỏ, một người là cô gái ngoan ngoãn, ai cũng yêu mến, nhưng cũng chính vì tổ hợp như thế lại có cảm giác như một bông hoa yếu ớt bị con thú dữ vùi dập…
Lúc này, Bạch Phong Phong lao tới, không nói hai lời đã tát cho Tôn Tú Trân một cái!
Đám đông xung quanh đều kinh ngạc.
Wow, đúng là vừa vang vừa dứt khoát.
Sướng thật!
Tát là phải thế chứ!
Tôn Tú Trân đang đắc ý, bỗng nhiên ăn một cái tát, người bà ta đơ ra.

Tỉnh táo lại, bà phát hiện ra người đánh mình là cô con gái nuôi của nhà kỹ sư Bạch sao?
Bà ta tức lắm, đứng bật dậy giơ tay định trả đũa, còn chửi to: “…Con đ* mày, mày là cái thá gì mà dám đánh tao!”
Bạch Phong Phong giận dữ nói: "Đánh bà thì sao? Bà nói linh tinh được, chẳng lẽ tôi không được đánh bậy? À không đúng, tôi đâu có đánh người, tôi chỉ đánh cái loại chuyên bịa chuyện, ăn không nói có thôi!"
Tôn Tú Trân sững người.
Đám đông xung quanh lần lượt reo hò cổ vũ—
"Đánh hay lắm! Theo tôi thấy, Phong Phong thiệt thòi vì tuổi còn nhỏ, sức lực không đủ, chặt lưỡi Tôn Tú Trân đi mới hay! Để sau này được yên ổn!"
"Hừm, loại người này đáng lẽ phải bị đánh từ lâu rồi! Ai ở đây mà chưa từng bị Tôn Tú Trân đặt điều? Ai dám đứng ra tự chứng minh mình trong sạch? Phong Phong giỏi lắm!"
"Phong Phong, cô ta nói xấu em gái Chi Chi của cháu lâu rồi đó, phải dạy cho cô ta một bài học!"
"Tôn Tú Trân, cuối cùng cũng đến ngày của bà!"
Bạch Phong Phong căm giận nhìn chằm chằm Tôn Tú Trân.
Tôn Tú Trân tức đến đỏ mặt tía tai, giơ tay như vuốt mèo mà lao về phía Bạch Phong Phong.
Bạch Phong Phong dù sao cũng mới mười chín tuổi, vẫn là cô gái trẻ gầy gò.

Các cô bác xung quanh sợ cô bị thiệt, giả vờ tiến lên khuyên can, không những ngăn cản được Tôn Tú Trân, còn có người thừa cơ ra tay chơi xấu—
"Tú Trân à, Phong Phong vẫn chỉ là đứa trẻ thôi, có gì thì nói chuyện đàng hoàng…"

"Đúng đó, Tú Trân, nói mãi chắc bà cũng mệt rồi, ngồi xuống nghỉ ngơi chút đi!"
"Tôn Tú Trân, dám dựng chuyện thì đừng sợ bị đánh chứ!"
"Này, cô đang nói bậy bạ gì thế? Phong Phong chỉ đang đùa với Tú Trân thôi mà!"
Có người lén cấu Tôn Tú Trân một cái, có người vặn mạnh cánh tay bà, lại có người “vô tình” dẫm mạnh lên chân bà một cái!
Lúc này, Bạch Chi Chi nắm tay một người phụ nữ trẻ đứng ngoài đám đông, nói: "Dì Đỗ, bà Tôn Tú Trân này bịa chuyện hãm hại cháu giữa ban ngày ban mặt, ở đây mọi người đều nghe thấy, có thể làm chứng cho cháu… Dì giúp cháu nói với chú Giang nhé, nếu nhà máy không cho cháu câu trả lời, cháu sẽ tự đi báo công an!"
Dì Đỗ có một người bạn tốt trong nhà máy, chính là người đã từng bị Tôn Tú Trân hại khiến hai vợ chồng ly thân, mẹ đẻ đến nhà để lý luận thì bị mẹ chồng tức chết.
Cũng vì hiểu bạn mình, dì Đỗ rất căm ghét Tôn Tú Trân.
Nghe Bạch Chi Chi muốn đòi lại công lý, dì Đỗ hoàn toàn đồng tình: dù không bàn chuyện đúng sai của Tôn Tú Trân, chỉ cần xét đến việc Chi Chi là bảo bối của gia đình kỹ sư Bạch… Tôn Tú Trân hôm nay không thoát được rồi!
Dì Đỗ vội nói: "Chi Chi, cháu đừng để trong lòng, miệng mụ Tú Trân này vốn còn hôi hơn cả nhà xí...!Đợi ở đây nhé, dì đi tìm người giúp cháu!"
Bạch Chi Chi nhẹ nhàng đáp: "Cảm ơn dì Đỗ nhé."
Cô nhìn theo bóng dì Đỗ vội vã đi tìm người.
— Chồng của dì Đỗ là trưởng phòng bảo vệ của nhà máy.

Ở thời điểm này, nếu có tranh chấp trong đơn vị, trước tiên sẽ do phòng bảo vệ và văn phòng hòa giải.

Nếu hòa giải không thành, phòng bảo vệ nhà máy sẽ can thiệp và báo cáo lên đồn công an trong khu vực.
Lúc này, Bạch Phong Phong đứng giữa đám đông được các dì bảo vệ mà không hề bị thương chút nào.
Ngược lại, Tôn Tú Trân chẳng biết bị ai cấu mấy cái đau điếng, cũng chẳng biết bị ai dẫm lên chân mấy lần… đau đến nỗi bà phải la hét, nước mắt trào ra.

Rất nhanh, chồng của dì Đỗ, trưởng phòng bảo vệ là chú Giang, vội vã đến nơi: "Có chuyện gì đây? Rốt cuộc là sao?"
Tôn Tú Trân lập tức lao lên, túm lấy cánh tay chú Giang, khóc lóc: "Ôi, chú Giang ơi, chú xem tôi bị thế này đây… đều là họ cấu véo! Họ muốn giết tôi đó!" Vừa nói, bà vừa kéo tay áo lên, để lộ mấy vết bầm tím, xanh xao do bị cấu véo.
Không khí lập tức im phăng phắc.
Không biết từ lúc nào, những người vừa rồi còn vây quanh Tôn Tú Trân đã tản ra xa.
Chú Giang nhìn đám đông vây kín, hỏi bà: "Ai cấu bà?"
Tôn Tú Trân há hốc miệng, mắt đảo quanh đám đông, lúc ấy người đông quá, bà nhất thời không nhớ rõ ai đã cấu véo, giẫm đạp mình.
Chú Giang cũng chỉ hỏi vậy thôi.
Thực ra, chú cũng không thích loại người như Tôn Tú Trân.
Vậy nên chưa đợi bà kịp trả lời, chú đã nhanh chóng hỏi: "Ai báo cáo chuyện có người bịa đặt đồn đại ở đây?"
"Chú Giang, là cháu ạ!"
Một giọng nói trong trẻo vang lên.
Tất cả mọi người đều nhìn về phía Bạch Chi Chi.
Bạch Chi Chi từng lời từng chữ nói rõ: "Chú Giang, bà Tôn Tú Trân bịa đặt, dùng lời lẽ ác ý xúc phạm cháu, cháu yêu cầu đơn vị xử phạt bà ta.

Nếu đơn vị không xử lý, không có động thái gì, thì cháu sẽ đến đồn công an trình báo!"
Lời vừa dứt, cả đám đông xôn xao.
Sở dĩ Tôn Tú Trân có thể bịa đặt bao năm mà vẫn bình an vô sự là vì mọi người thường suy nghĩ kiểu “đều là đồng hương, gặp nhau suốt ngày,” “thôi bỏ qua, mỗi người nhường một bước”…


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận