Nhóm dịch: Thất Liên HoaÁnh mắt Trần Hiên Ngang cuối cùng cũng chuyển sang bát mì, thịt hộp vàng óng được chất đầy, đậu phụ có màu trắng sữa, không biết vì sao cần tây lại xanh đến thế, cứ xanh mơn mởn làm sao, bát mì không chỉ có mùi thơm mà còn trông đẹp mắt.
Thằng bé bị đạo đức ràng buộc cuối cùng cũng không dám lãng phí, bèn bưng bát lên.
Gắp một miếng đậu phụ trước, có lẽ đã bị ngạc nhiên bởi cảm giác ngập đến kẽ chân răng, bị sặc hai lần.
Hẳn là thằng bé cũng không muốn ăn nhanh như vậy, nhưng sợi mì quá trơn, vừa cho vào miệng đã trôi tuột xuống.
Mà đợi khi thằng bé tỉnh táo lại, cái bát đã sạch sẽ như thể bị chó liếm.
Không biết thằng bé đấu tranh tư tưởng như thế nào, nhưng sau khi ăn cơm tắm rửa xong xuôi, thằng bé nằm lên giường, lại còn cuộn tròn trên đệm mềm.
Khi chị gái muốn đi ngủ, thằng bé đột ngột ngồi dậy, đặt một chiếc gối vỏ hạt kiều mạch giữa hai người họ.
Trần Tư Vũ phì cười, thằng oắt con này, đề phòng ra phết.
Kiếp trước cô ngồi xe lăn hai mươi lăm năm, nên rất nhạy cảm, dễ cáu kỉnh, rất kén chọn chỗ ngủ, đệm ngủ đã thay từ loại một vạn thành mười vạn rồi hai mươi vạn nhưng đêm nào cô cũng bị mất ngủ, cứ thế chờ trời sáng.
Nhưng trong căn phòng nhỏ chỉ còn có bốn bức tường này, cô lại ngủ ngon lành đến rạng sáng ngày hôm sau, hôm nay cũng vậy, có thêm thằng nhóc thối nằm cạnh, thế mà cô nhắm mắt liền say giấc.
Trong lúc nửa mê nửa tỉnh, cô nghe thấy Trần Hiên Ngang rụt rè hỏi: "Chị Niệm Cầm đâu, về nông thôn rồi à?""Chị ấy à… vào đoàn văn công rồi.
" Trần Tư Vũ nói trong lúc mơ màng.
Trần Hiên Ngang cuối cùng cũng thể hiện một chút nghịch ngợm như một đứa trẻ, cong môi cười lạnh: "Vậy thì chị thực ra cũng không muốn về nông thôn, một kẻ đào ngũ cách mạng.
"Trần Tư Vũ không nghe thấy lời chế nhạo này, con sâu ngủ đã kéo cô vào một giấc ngủ ngon.
Viện Thủ Quân, nhà Phương Tiểu Hải.
Ông Phương làm việc trong Hội ủy viên tư tưởng, công việc vô cùng bận rộn, vất vả lắm mới phê duyệt xong văn kiện, về đến nhà đã là chín giờ tối, thấy khóe miệng vợ mình còn vương ít bọt trắng, rầu rầu nói: “Bà đã là phụ nữ lập gia đình lâu rồi, mà sao càng ngày càng không biết chú ý hình tượng của mình vậy, ăn kẹo thì ăn kẹo, nhưng sao không biết lau miệng sạch sẽ?”Nói đến kẹo, Vương Phân Phương nhướng mày: "Này, mọi người biết kẹo này là ai cho không?"Lại nảy ra một ý, bà ấy lại mang ra chiếc mũ quân đội mới tinh mà Trần Tư Vũ trả lại ngày hôm qua, thay thế cho chiếc mũ đã được giặt đến bạc phếch trên đầu chồng, chỉ tay và gọi con trai cùng đến xem: "Mũ này, mọi người đoán xem nó ở đâu ra?"Ông Phương khựng lại, sắc mặt tái nhợt: "Vương Phân Phương, việc bà làm là việc đắc tội với mọi người đấy, không lẽ bà đã nhận đồ của những hộ giàu có và thương nhân rồi hả, bà muốn tôi chết hả?"Vương Phân Phương vội vàng nói: "Gì chứ, là Tiểu Tư Vũ của nhà họ Trần.
Không phải ngày nào Tiểu Hải nhà chúng ta cũng cho con bé mấy thứ bánh kẹo trái cây sao.
Bây giờ con bé đã trở về nhà của mình ở xưởng Mặc Thủy rồi.
Chưa biết đã hoàn toàn giác ngộ chưa, nhưng con bé cũng biết ngày trước nó làm sai, ngẫm lại, mới trả lại tất cả những thứ nó đã từng ăn của Tiểu Hải.
".