Chu Gia Anh trừng to mắt, bà ta đã nói con gái luôn không thích Vương Ngọc Hoa, sao có thể mua kẹo cho cô ta! Bà cụ này bình thường hơi sợ ông Triệu, nhưng không sợ con dâu, không thèm nói thêm câu nào nữa, thở hồng hộc mà chạy ra ngoài!Bởi vì Chu Gia Anh cố ý tan làm sớm, lúc này công việc của đội sản xuất vẫn chưa kết thúc, trong nhà ngoài Cẩu Đản và Cẩu Thặng thì không có người lớn.
Triệu Trân Trân uống nước xong, dẫn Kiến Dân, Kiến Quốc và cả Kiến Xương đến nhà ông nội hái dâu tây.Kiến Quốc đã sớm nhớ kỹ chuyện này.Ông nội và bà nội của Triệu Trân Trân đều đã qua đời, nhà cũ không ai ở nên sụp vô cùng nhanh.
Triệu Truyền Sơn dứt khoát dỡ mấy gian phòng, sửa sang lại đất trong sân, trồng các loại rau.
Sân sau còn trồng hai cây đào, nhưng mà không thường ra quả, có quả thì cũng không ngon.Ngược lại thì một mảnh dâu tây trồng ở sân trước cũng không thường xuyên chăm sóc, hai năm nay phát triển thành một mảnh lớn.
Dâu tây này rất hay ra quả, từ tháng sáu đến đầu tháng tám, trong thời gian hơn một tháng, cách bảy tám ngày sẽ có một đợt quả chín.Vương Kiến Quốc là một nhóc tham ăn, ngồi xổm bên cạnh dâu tây vừa hái vừa nhét vào miệng.Dâu tây nhiều nước còn vừa thơm vừa ngọt, đương nhiên Vương Kiến Dân cũng thích ăn, nhưng sau khi cậu bé ăn mấy quả thì nuốt nước miếng, cũng học theo mẹ mà hái xuống bỏ vào trong giỏ trúc.Triệu Trân Trân âu yếm xoa đầu con trai lớn, đứa bé này từ nhỏ khôn khéo hiểu chuyện, cũng thật sự khiến người ta thương.“Kiến Dân à, con muốn ăn dâu tây không?” Vương Kiến Dân banh mặt nhỏ gật đầu.Dâu tây trong giỏ trúc cũng không ít, khoảng hơn nửa ký.
Triệu Trân Trân kéo Vương Kiến Xương dính nước dâu tây đầy tay đứng dậy, nói với con trai lớn: “Đi, chúng ta múc nước rửa sạch dâu tây rồi ăn nhé?”Vương Kiến Xương vẫn không chịu đi, thằng nhóc cũng thích ăn dâu tây, ăn một lúc cảm thấy no rồi.
Thằng nhóc hái một quả xuống dùng tay nhỏ bóp, dâu tây sau khi bị thằng nhóc bóp nát thì tràn nước.
Có lẽ thằng nhóc cảm thấy rất vui, nên không ngừng hái dâu tây xuống bóp, tự chọc mình cười khanh khách.Triệu Trân Trân bế ngang thằng nhóc lên, thằng nhóc còn không ngừng vung tay chân nhỏ.Bốn mẹ con ngồi trên thành giếng ăn dâu tây đã dọn sạch, Vương Kiến Quốc đã ăn kha khá, cầm hai quả dâu tây thì chỉ ăn một quả, quả còn lại thì giơ đến bên miệng Triệu Trân Trân đút cho cô.Nhóc Kiến Xương bắt chước, cũng giơ tay nhỏ nhét dâu tây vào miệng mẹ.Triệu Trân Trân ôm thằng ba trong lòng.
Bên tay trái là thằng cả, bên tay phải là thằng hai, cảm giác giờ phút này rất hạnh phúc vui vẻ.
Cô nén nước mắt không nghĩ đến những chuyện của kiếp trước.Mới ăn xong một giỏ dâu tây thì có một người hoảng hốt chạy vào sân, chính là chị dâu cả Chu Hồng Mai của cô.“Trân Trân ơi, mẹ của chúng ta đánh nhau với nhà thằng ba, em mau đi xem đi!”...Triệu Trân Trân cũng không cảm thấy bất ngờ, cô không quay đầu chạy như Chu Hồng Mai tưởng tượng, mà rất bình tĩnh hỏi: “Anh cả anh hai của em đâu, đều qua đó rồi sao?”Chu Hồng Mai gật đầu.Trước giờ Triệu Truyền Sơn và Triệu Truyền Hải đều đứng ở bên bà mẹ Chu Gia Anh.
Nhất là Triệu Truyền Sơn, chỉ cần có anh ta thì Chu Gia Anh sẽ không chịu thiệt.Chẳng những Triệu Trân Trân không đi, còn gọi Chu Hồng Mai: “Chị dâu, dâu tây này rất ngon, chị mệt nhọc cả ngày qua đây ăn mấy quả rồi đi!”.