Theo lời giải thích của Triệu Trân Trân, đây đều là ngày hoàng đạo hiếm có, thích hợp cho việc cưới gả.Chủ nhiệm Tùy thầm nghĩ trong lòng, ngày mùng tám tháng chín này rất tốt.
Hiện tại đã là giữa tháng bảy âm lịch, tuy rằng còn chưa tới hai tháng nhưng nhà anh ta đã chuẩn bị xong xuôi, đồ đạc cũng đủ cả nên đồ cần mua cũng không nhiều.Đương nhiên, nếu Thẩm Lỵ Lỵ có điều kiện, bây giờ phụ nữ đã kết hôn thường yêu cầu tam hưởng nhất chuyển, tức là máy thu thanh, máy khâu, xe đạp và đồng hồ đeo tay.
Máy thu thanh và máy khâu thì nhà anh ta đã có sẵn, Thẩm Lỵ Lỵ cũng có một chiếc xe đạp mới, chắc hẳn sẽ không cần, vậy thì chỉ còn một chiếc đồng hồ đeo tay nữa thôi.Đúng là phiếu mua đồng hồ rất khó lấy, cả năm nhà máy cũng không phát được mấy phiếu.
Nhưng mà, anh ta có một người anh họ làm việc ở Phòng Vật tư, đừng nói là mua một cái đồng hồ đeo tay, mua tám mười chiếc cũng được!Triệu Trân Trân cẩn thận quan sát những thay đổi trên nét mặt của anh ta, nói: “Tôi nói này Chủ nhiệm Tùy, anh và chị Lỵ Lỵ cứ dứt khoát kết hôn vào tháng chín đi.
Tháng mười hai âm lịch là vào cuối năm, việc trong xưởng rất bận rộn, không có thời gian để tổ chức.
Hơn nữa lúc đó cũng quá lạnh, bây giờ đang thịnh hành việc cô dâu mặc váy khi kết hôn, anh không thương chị Lỵ Lỵ bị lạnh cóng sao? Tháng chín tốt biết bao, không lạnh cũng không nóng!”Trong lòng Chủ nhiệm Tùy đã rất bằng lòng rồi, nhưng mà anh ta không chắc chắn lắm về thái độ của Thẩm Lỵ Lỵ nên toét miệng cười nói: “Chủ tịch Triệu đã sắp xếp xong rồi, nhưng mà, cha mẹ tôi đã gặp Lỵ Lỵ, mà tôi thì chưa từng gặp cha mẹ Lỵ Lỵ.
Hiện tại đã nói đến chuyện kết hôn thì có phải hơi sớm không?”Triệu Trân Trân trừng đôi mắt đẹp, nói: “Đương nhiên là chị Lỵ Lỵ phải đồng ý.
Chúng ta chẳng phải là đang nhân lúc không có ai để bàn bạc sao? Nhưng anh phải nói chuyện với chị ấy, dù sao anh cũng phải quyết định trước chứ? Muốn đến nhà cha mẹ vợ không phải là rất dễ dàng sao? Từ Bình Thành đến Tuyền Thành chỉ mất ba tiếng ngồi xe! Hai vợ chồng giáo sư Thẩm là phần tử trí thức, rất thấu tình đạt lý đấy!”Cha mẹ của Chủ nhiệm Tùy đều là kỹ sư cấp cao, cũng được coi là gia đình trí thức, nhưng so với nhà Thẩm Lỵ Lỵ thì vẫn kém hơn một chút.
Anh ta quả thực có chút lo lắng khi con rể xấu xí gặp cha vợ.Triệu Trân Trân thấy anh ta gật đầu thật mạnh mới yên lòng.
Thấy đã gần một giờ rồi, nếu không đến nhà ăn ăn cơm thì sẽ chết đói mất, thế nên cô đứng dậy đi như một cơn gió.Tạp chí xưởng gần đây đã lên kế hoạch cho loạt bài về những người tân tiến, số tiếp theo nói về một nữ công nhân trong xưởng giặt sợi.
Nữ công nhân này góa chồng, một mình nuôi ba đứa con, trong hoàn cảnh như vậy cô ấy vẫn đạt được danh hiệu Người cầm cờ đỏ ngày tám tháng ba trong xưởng.
Triệu Trân Trân chuẩn bị ăn cơm xong thì đi phỏng vấn cô ấy một chút, tranh thủ viết bản thảo trước khi tan làm.Công việc của cô trong Công đoàn thoạt nhìn có vẻ không vất vả, nhưng thực ra cũng rất nặng đầu!Có lẽ Chủ nhiệm Tùy thật sự nghe lọt tai lời cô nói, dĩ nhiên, quan trọng nhất là anh ta cũng vội vàng muốn kết hôn.
Chưa tới nửa tháng, anh ta và Thẩm Lỵ Lỵ xách quà đến nhà cảm ơn cô vì đã làm mối..