Nhưng sự gia nhập của Triệu Trân Trân cũng không hoàn toàn là ý của Chủ nhiệm Tùy.
Sáng hôm nay anh ta đã hỏi chủ quản nguyên liệu sản xuất là xưởng trưởng Chu, xưởng trưởng Chu cũng đã đồng ý.Chuyện này cũng rất đúng dịp, Chủ nhiệm Tùy không nói thì Chu Quế Chi cũng định cho Triệu Trân Trân một chút lợi ích.
Mặc dù trong mắt bà, Công đoàn là bộ phận có cũng được không có cũng được, trên thực tế không giúp được gì nhiều cho việc sản xuất.
Thế nhưng ai bảo Triệu Trân Trân gả cho giáo sư của Đại học Bình Thành chứ?Sang năm con gái bà học lớp mười hai, mục tiêu là thi vào trường Đại học Bình Thành.Vì vậy Chủ nhiệm Tùy vừa nhắc tới Triệu Trân Trân, hơn nữa còn nói muốn chia một phần cho cô, xưởng trưởng Chu lập tức thuận nước đẩy thuyền.Triệu Trân Trân nhìn đống vải lớn trên mặt đất không chớp mắt, cô ước tính chỗ này phải hơn hai trăm mét! Đếm qua số người có mặt, tổng cộng hai mươi người, như vậy cô cũng có thể được chia khoảng mười mét vải sao?Nếu như Chủ nhiệm Tùy thật sự không cần, tính luôn cả phần của anh ta thì có thể được hai mươi mét?Nếu như mỗi tháng đều được nhiều như vậy, vậy thì một năm cũng được ít nhất hơn một trăm mét vải.
Cô sử dụng tiết kiệm một chút thì có thể dùng được cả mấy năm rồi?Triệu Trân Trân nhanh chóng tính toán, tiếc rằng thực tế lại không phân chia như vậy.Trước tiên Xưởng trưởng Chu chọn ra hai mảnh vải chất lượng tốt nhất, phát cho xưởng trưởng và thư ký, do Chủ nhiệm Tùy thay mặt nhận.
Sau đó tiếp tục chia như vậy, cuối cùng Triệu Trân Trân được chia một mảnh vải chéo go màu be khoảng sáu mét có nhiều lỗ nhỏ.Cô nhìn mảnh vải trong tay, vải mỏng nhẹ, may áo sơ mi và quần đùi cho bọn trẻ cũng không tồi.
Mặc dù có lỗ, nhưng cắt một chút là có thể tránh được, có điều may quần áo cho người lớn thì không thể.Nhưng mà, dù như thế thì cũng rất tốt!Một mét vải chỉ tốn tám hào, sáu mét vải không phải là năm tệ sao! Nhưng mà dùng để may quần áo cho Kiến Dân, Kiến Quốc, Kiến Xương còn không hết đâu.Triệu Trân Trân vui vẻ ra mặt, đang định lấy tiền từ trong túi xách ra thì xưởng trưởng Chu cười hì hì đưa cho cô hai mảnh vải trong tay, nói: “Trân Trân à, cô nhìn xem chất của mảnh vải màu xanh này tốt biết bao, chỉ là đường viền bên bị phai màu một chút mà thôi, vẫn có thể sử dụng bình thường.
Giáo sư nhà cô là người lịch sự, dùng vải nỉ này để may tây trang là phẳng phiu năng động nhất!”Năm ngoái Xưởng bông nhà nước bọn họ mới mở xưởng dệt len.
Nguyên liệu nỉ rất đắt, rẻ nhất cũng phải mười tệ một mét.”Cô không nhịn được đưa tay sờ một chút, vừa mềm mại lại trơn bóng, có đường vân, đoán chừng ít nhất cũng phải mười lăm tệ trở lên một mét.
Mảnh vải mà xưởng trưởng Chu đưa cho cô khoảng ba mét, vậy là khoảng bốn mươi lăm tệ đấy!Triệu Trân Trân vội vàng đưa lại vải cho xưởng trưởng Chu, nhỏ giọng cười nói: “Chị Quế Chi, không phải là em nói sau lưng anh ấy đâu, nhưng mà Văn Quảng đã có không ít quần áo, một người đàn ông như thế chú trọng làm gì? Hay là chị giữ lại làm cho anh rể một bộ đi!”Chu Quế Chi dùng sức kín đáo đưa cho cô, giọng điệu có phần ra lệnh: “Bảo cô cầm thì cô cứ cầm đi!”Chủ nhiệm Tùy đưa cho cô một chiếc túi dệt sờn rách, đồng thời đưa cho cô một mảnh vải sling của mình.So với vải nỉ kia, Triệu Trân Trân càng thích loại vải cotton có độ dày vừa phải này hơn..