Ôi chao, tất cả đều mới tinh! - Trương Hải Yến hãnh diện nói chuyện với mấy bà cô, ánh mắt lại liếc sang nhà bên cạnh, sợ Ôn gia không nghe thấy.
- Không giống những người khác kết hôn, keo kiệt lắm, chồng mới cưới mà đã bỏ đi ngay.
Chẳng biết có phải là không ai muốn không.
Trong tiếng khen tặng của xã viên, Tưởng Dung con gái Trương Hải Yến từ trong nhà đi ra, chia cho mọi người kẹo, tuy chỉ mỗi người một viên nhưng quý giá lắm.
- Ninh Ninh, mau tới ăn kẹo! Tưởng Dung thấy Ôn Ninh từ trong sân bước ra, liền gọi cô lại: - Gần đây cậu bị bệnh, tớ còn định đến tìm cậu đây.
Ôn Ninh hờ hững nhìn Tưởng Dung, cô hàng xóm này là nhân vật nữ chính trong câu chuyện, còn cô thì ngốc nghếch tự chuốc lấy khổ.
Nhưng việc làm ảnh hưởng đến danh tiếng của cô, phần lớn cũng là do Tưởng Dung xúi giục, huống chi, từ trước đến nay, cô vẫn luôn coi thường Tưởng Dung.
Bản thân Ôn Ninh bị mang tiếng là kẻ tham ăn, lười biếng và lòng tham không đáy, còn tất cả những điều tốt đẹp đều thuộc về Tưởng Dung.
Nguyên chủ trước đây đối xử không tốt với những người khác, nhưng lại thật lòng coi Tưởng Dung là bạn.
- Là con gái Ôn gia kìa, bình thường cháu và Tưởng Dung có quan hệ tốt nhất, giờ Tưởng Dung sắp lấy chồng là doanh trưởng, cháu cũng nên chuẩn bị một món quà cho lễ cưới đấy.
Những người xã viên xung quanh vừa nhận kẹo từ Tưởng Dung, vừa trêu ghẹo Ôn Ninh.
Dù sao thì Ôn Ninh cũng đã lấy chồng là quân nhân được một năm mà chẳng thấy bóng dáng đâu, trong khi Tưởng Dung thì lại đang vui mừng thực sự.
Đứng cạnh nhau, ai cũng thấy rõ sau này ai sẽ có cuộc sống tốt hơn.
- Bà Lý, bà đừng nói vậy, Ninh Ninh có thể đến dự đám cưới của tôi là tôi đã rất vui rồi.
Tưởng Dung nhìn Ôn Ninh, chỉ cảm thấy ánh mắt cô có gì đó xa lạ, nhưng chưa kịp suy nghĩ gì thêm.
- Chỉ tiếc là chồng của Ninh Ninh không ở đây, nếu không mọi người đều sẽ vui vẻ hơn.
Vừa nói xong, Tưởng Dung liền cảm thấy hối hận, vội vã nói: - Ninh Ninh, đừng hiểu lầm, ý tôi là cháu không cần phải mang quà gì, cháu cũng không dễ dàng gì.
Mấy bà cô xung quanh liền khen ngợi Tưởng Dung có tấm lòng tốt.
Tưởng Dung quá hiểu tính cách của Ôn Ninh, với tính cách của cô thì chắc chắn không nhận ra những ẩn ý trong lời nói của mình, chỉ biết cãi nhau với mấy bà cô trong thôn.
Nhưng Ôn Ninh nghe lời nói ẩn ý của Tưởng Dung mà cảm thấy khó chịu, chậm rãi tiến tới trước mặt Tưởng Dung: - Tất nhiên là tôi không cần phải mang gì rồi.
Trước kia chị đã lấy từ tôi bao nhiêu thứ, tôi phải đợi ba năm mới có được bốn thước phiếu vải để may một bộ quần áo mới, rồi chị cũng lấy mất, chính là cái áo đỏ đang mặc trên người đấy.
Nhà tôi khó khăn lắm mới có được ít đường đỏ, chị cũng lấy nốt.
Còn kẹp tóc, dây buộc tóc, đúng rồi, cả chiếc kẹp tóc hình vuông trên đầu chị hiện giờ cũng là tôi mua, tất cả đều là thứ tốt, chị đều lấy hết, bây giờ tôi làm sao có gì tốt để tặng được.
Tưởng Dung kinh ngạc khi thấy Ôn Ninh dám nói ra những điều này trước mặt mọi người, cô không kịp trở tay: - Ninh Ninh, cháu đang nói gì vậy? - Gì cơ? Những thứ đó đều là do con gái Ôn gia đưa sao? Những xã viên đến xem náo nhiệt nào ngờ lại nghe được tin đồn mới, ai nấy đều sáng mắt lên.
- Không, không phải đâu.
Ôn Ninh hừ nhẹ, từ tốn nói tiếp: - Cái áo này có phải chị lấy từ phiếu vải của tôi không? - Phải, nhưng mà!
Tưởng Dung không muốn để đội sản xuất nghe được, vừa định biện minh thì nghe thấy chồng mình đã đến.
Doanh trưởng Tần Võ nghe thấy ồn ào, liền đến hỏi: - Dung Dung, có chuyện gì vậy? Ôn Ninh liền đáp trước: - Tần doanh trưởng phải không? Vợ anh, Tưởng Dung, mượn phiếu vải, phiếu đường, kẹp tóc, dây buộc tóc của tôi để trang điểm, tôi chỉ đang khen cô ấy trông rất đẹp thôi mà.