Thập Niên 60 Nhật Ký Sinh Hoạt Của Cực Phẩm Pháo Hôi


Chuyện này đối với Tôn Hiểu Quai mà nói rất dễ dàng, kỹ năng săn bắn của cô hiện tại đã ở giai đoạn thành thục, tuy rằng thân thể nhỏ bé có thể có chút hạn chế, nhưng toàn bộ huyện thành này cũng không có ai mạnh hơn cô.

Kỹ năng săn bắn này chẳng không những bao gồm săn giết động vật, còn có thể phán đoán xem địa hình này có phải là nơi tốt để động vật sinh tồn hay không, hoặc là căn cứ vào hoàn cảnh xung quanh phán đoán phương hướng, vị trí chạy trốn của động vật hoang dã.

Tôn Hiểu Quai ở một bên nói muốn hái loại rau dại này loại rau dại kìa, sau đó chậm rãi dẫn đám người đi vào sâu hơn một chút chỗ gần biên giới cấm, nơi có thể xuất hiện con mồi.

Tôn Hiểu Quai vận khí coi như không tệ, mà Tôn Ái Quyên lúc này cũng ý thức được mấy người đã tiến quá gần tới chỗ cấm đến, liền nói: "Hiểu Quai, chúng ta đi về đi, chúng ta đi đi sâu vào núi quá rồi.

"Mà Tôn Hiểu Quai lúc này cũng phát hiện trong bụi cỏ bên cạnh có động tĩnh.

Tôn Hiểu Quai chỉ vào bụi cỏ bên kia, vờ kinh ngạc nói: "Cô út, có thỏ, có thỏ!"Nói xong liền dẫn đầu chạy qua.


Thỏ rừng nghe được động tĩnh thì nhanh chân bỏ chạy, đám người Tôn Ái Quyên sau khi nhìn thấy cũng cả kinh, vội vàng đuổi theo thỏ, dù sao nhiều năm rồi bọn họ cũng không nhìn thấy động vật hoang dã trong núi.

Mấy người Tôn Ái Quyên một lòng muốn ăn thịt vì thế chạy theo rất nhanh, lại do Tôn Hiểu Quai cố ý, vì thế năm người bọn họ đều đi vào sâu trong núi, để lại Tôn Hiểu Quai ở phía sau.

Nhưng thỏ rừng này chạy cũng rất nhanh, mắt thấy sắp chạy mất, Tôn Hiểu Quai đã sớm có chuẩn bị lập tức để cho hệ thống thả mèo con ra.

Thừa dịp mọi người không chú ý, chạy đến đối diện bắt thỏ rừng, tốc độ của mèo con cực kỳ nhanh chóng, thậm chí có thể so sánh với tốc độ khi báo săn trưởng thành toàn lực chạy trốn, bởi vậy bắt thỏ chỉ là bữa ăn sáng với nó.

Con mèo con cắn con thỏ rừng chậm rãi đi tới trước mặt Tôn Ái Quyên, buông con thỏ đã cắn chết xuống, đẩy về phía trước.


Mà lúc này Tôn Ái Quyên lại thập phần khủng hoảng, mặt không còn chút màu, một mảnh tái nhợt, chân không tự chủ được bắt đầu run rẩy.

Mà bốn người Tôn Tam Niếp cũng không khác là bao, lúc này mới nhớ đến lời người lớn hay dặn dòTôn Hiểu Quai tuy rằng đối với biểu hiện của bọn họ có chút không nói nên lời, dù sao cũng chỉ là một con báo nhỏ xíu, bất quá cô vẫn làm bộ sợ hãi.

Vẫn là Tôn Tam Niếp phản ứng trước, dù sao cô sống lại một lần, năng lực tiếp nhận tương đối mạnh, tuổi trong lòng là lớn nhất.

Tôn Tam Niếp nuốt nước miếng, đè nén sự khủng hoảng trong lòng, nói với Tôn Ái Quyên: "Tiểu cô, con báo nhỏ này hình như muốn đưa con thỏ này cho chúng ta, chúng ta mau cầm đi thôi, miễn cho mùi máu tươi lại gọi tới những con vật lớn khác, đến lúc đó sẽ nguy hiểm.

”Tôn Ái Quyên nghe xong lời của Tôn Tam Niếp, cũng giật mình, vội vàng làm theo lời của Tôn Tam Niếp, thật cẩn thận cầm lấy con thỏ, nhìn tiểu báo tử này cũng không có phản ứng gì cả, vì thế nhanh chóng đuổi theo đám người Tôn Hiểu Quai ra khỏi núi.

Đợi đến khi đám người Tôn Ái Quyên chạy không nổi nữa, thì bọn họ cũng đã tới được địa phương an toàn, cả đám dùng lại thở hổn hển, ngay cả Tôn Hiểu Quai cũng không thể tránh khỏi.

.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận