Tôn Hiểu Quai nghe được lời Tôn nãi nãi nói, trong lòng một cỗ ấm áp đi qua, lão nhân gia này thật sự là...!đối với cô tốt quá.
Chẳng qua con mèo này chắc chắn sẽ không cắn người, bởi vì con mèo này liên kết với ý thức của cô, cô cũng đã hạ mệnh lệnh, nếu không có sự đồng ý của cô thì nó sẽ không cắn người.Cô hôn lên má Tôn nãi nãi, sau đó nghiêm túc nói: "Bà nội, người đối với con thật tốt, sau này con nhất định sẽ hiếu thuận với người"Tôn nãi nãi nhìn Quai Quai nhà mình một bộ dáng nhỏ nhắn nghiêm túc, trong lòng rất vui vẻ, cười mắng: "Cháu cái miệng ngọt ngào này.
”Chờ người Tôn gia chạy tới chính là nhìn thấy hình ảnh tràn ngập ấm áp này, liền biết chuyện nuôi báo tử này đã định, bất quá bọn họ cũng không có bất mãn gì, chính là trong lòng nghĩ tới, không biết có thể dùng con báo này bắt nhiều thỏ rừng về hay không.Buổi chiều đi làm, người Tôn gia đều tràn đầy nhiệt huyết, trong lòng tràn đầy chờ mong nhanh chóng xong việc, vì Tôn nãi nãi đã nói buổi chiều sẽ đem con thỏ rừng kia hầm.Thật vất vả mới chờ tới lúc làm xong việc, người Tôn gia đều âm thầm nóng ruột, cảm thấy bữa cơm này sao làm lại chậm như thế chứ, đám đàn ông Tôn gia luôn cố ý vô tình lượn một vòng qua cửa bếp.Cuối cùng cũng đến giờ ăn cơm tối, mấy người phụ nữ Tôn gia bưng thức ăn lên bàn.
Hôm nay Tôn nãi nãi cũng đặc biệt hào phóng, mỗi người đều có đủ đồ ăn.Tôn Hiểu Quai nhìn hai cái bánh bao trắng trước mặt mình, cùng với gần một chén thịt thỏ và khoai tây trước mặt, trong lòng lại cảm động, trong chén của cô gần như là một phần ba thịt thỏ.Tối nay người Tôn gia được ăn no, lại còn có cả thịt nên ngủ cực kỳ ngọt ngào.Mấy ngày sau, Tôn Hiểu Quai đang cùng mèo con chơi đùa trong sân, tên của con mèo này là tiểu miêu, tuy rằng người Tôn gia đều cho rằng đây là báo, nhưng Tôn nãi nãi cũng đã thống nhất đưa nguồn gốc cho con báo này rồi.Nói là tiểu thúc Tôn Ái Đảng của Tôn Hiểu Quai trên đường nhập hàng gặp được, thấy nó đáng thương liền nhặt về, làm bạn chơi cho Tôn Hiểu Quai.
Cho nên mấy ngày nay Tôn Hiểu Quai chỉ có thể lén lút chơi trong viện, đề phòng ngừa người khác nhìn thấy.Tôn Hiểu Quai đang chơi đùa, nghe được ngoài sân truyền đến từng đợt thanh âm, có một đạo thanh âm nghe rất giống thanh âm của chú mình, cô vội vàng để mèo con trốn trong phòng mình, sau đó chạy ra cửa nhìn xem.Theo thanh âm đến gần, Tôn Hiểu Quai mới hiểu được chuyện gì xảy ra, đúng là chú út đã trở lại, hơn nữa chú ấy còn mang về một chiếc xe.Thôn Ngũ Tinh đến nay vẫn chưa có xe đâu, lúc Tôn Ái Đảng trở về mọi người cũng sắp làm xong việc rồi, nhìn thấy đồ vật mới mẻ, đều vây quanh, đi theo Tôn Ái Đảng vừa đi vừa kinh ngạc, cũng may hiện tại trong ruộng không bận lắm, cũng không có quá nhiều công việc.Có thím còn sờ sờ đệm ghế, chậc chậc thở dài nói: "Chiếc xe này đẹp thật, Ái Đảng cái này tốn không ít tiền đi!" Một số người tò mò hỏi: "Ái Đảng, cháu có biết đi không?"Đương nhiên cũng có người nhìn thấy phía sau xe đạp buộc một cái túi da rắn lớn, ánh mắt nóng bỏng, lẩm bẩm mấy câu ghen tỵ.Tôn Ái Đảng vốn định mua một chiếc xe đạp, đi lại trong thôn ngắm phong cảnh, nhưng thế nào cũng không nghĩ tới người dân quá nhiệt tình, cái này hỏi một câu, cái kia hỏi một câu, làm cho hắn cực kỳ đau đầu.Biết tin Tôn Ái Đảng trở về, Tôn nãi nãi dẫn theo Tôn gia vội vàng chạy tới, nhìn thấy cảnh Tôn Ái Đảng bị nhóm người trong thôn vây lại hỏi chuyện..