Tôn Ái Quốc vừa nghe Kim Hữu Đệ nói, cũng phản ứng lại, suy nghĩ một chút nói: "Đúng vậy, trình độ học vấn của Triển Đình Đình này không tồi.
"Tôn Tam Niếp ở một bên từ lúc Kim Hữu Đệ đề nghị Triển Đình Đình, ngay cả tức giận cũng không nổi.Đời trước cũng chính là như thế, mẹ cô bị đại bá mẫu hại cùng người nhà chia rẽ, mà còn vẫn cảm thấy đại bá mẫu đang giúp mình."Đinh – Kế hoạch kế mẫu, thân là tiểu hài tử năm tuổi, làm sao có thể không có mẹ được, cho dù là mẹ kế, cũng phải có." Tôn Hiểu Quai miệng ngậm kẹo sữa thỏ trắng đang xem kịch đột nhiên nghe được thanh âm của hệ thống.Chẳng qua đối với nhiệm vụ, cô vẫn rất cao hứng, dù sao phần thưởng thì phong phú.
Lần trước sau khi sử dụng thuốc khai trí sơ cấp xong hiệu quả cực kỳ tốt, hiện tại cô chỉ cần nhìn một lần là nhớ, đọc nhanh như gió.Tôn nãi nĩa nghe thấy con trai mình khẳng định, liền nói: " Vậy con xem rồi tự xử lý đi, cũng ba mươi tuổi rồi, trong lòng cũng có thể tự biết phải làm gì.
Việc gì cần mẹ ra mặt thì nói với mẹ môt tiếng là được"Tôn Hiểu Quai thấy bà nội đã đáp ứng, liền biết phần thưởng nhiệm vụ là ăn chắn rồi.Sau đó cả nhà nói chuyện thêm một chút rồi đi ngủ, ngày mai còn phải xuống ruộng làm việc.Ngày hôm sau khi đi làm, Kim Hữu Đệ đến gặp Triển Đình Đình kể cho cô ta nghe chuyện ngày hôm qua, tự nhiên cô ta được Triển Đình Đình cảm ơn không ngớt.
Thời đại này kết hôn rất đơn giản, chưa kể Tôn Ái Quốc có điều kiện tốt như vậy, mà Triển Đình Đình lại là gái lỡ thì.Sau khi Tôn Ái Quốc và Triển Đình Đình tìm hiểu nhau mấy ngày, sau khi trong thôn có bóng gió biết được chuyện này thì Tôn Ái Quốc đã hướng Triển gia cầu hôn.
Thời đại này đang bài trừ phong kiến, rất nhiều phong tục không được phép nữa, nhưng không thể nói bỏ là bỏ hết được, một số thử vẫn tồn tại.Khi Tôn Ái Quốc cầu hôn, cũng mang của hồi môn qua, sính lễ là 20 tệ, ba cân kẹo trái cây và hai bình hoa quả đóng hộp.
Đây là đồ mà Tôn Ái Đảng tìm cho anh trai mình khi biết anh trai tái hôn, hiện tại của hồi môn như vậy cũng là hiếm thấy rồi.Về phần số đồ vật quý giá mà hắn mang về lần trước, bọn họ chưa bao giờ dám đòi hỏi, mọi người trong nhà đều biết đó là của Tôn Hiếu Quai.
Khi Tôn nãi nãi vui vẻ, bà có thể cho các ngươi dính một chút, nhưng nếu ngươi hỏi xin hay mượn, bà không những không cho mượn còn mắng cho ngươi hoài nghi nhân sinh.Vì thế đồ ăn ở nhà, kể cả mấy đứa tham ăn cũng khôn được động đến dù một chút.
Còn Kim Hữu Đệ trộm lương thực, cũng là cô ta may mắn, đồ ăn là của cả nhà, nếu đấy mà là đồ của Tôn Hiểu Quai thì cô ta chắc là đã bị đuổi về nhà mẹ đẻ rồi.Hoàn toàn không có thương lượng, trong lòng Tôn nãi nãi, Tôn Hiểu Quai và Tôn lão gia là người bà muốn bảo vệ, nhưng người khác bà hoàn toàn không nể mặt, đừng nói là nghĩ tới cảm thụ của họ.Nhưng có lẽ vì tâm lý của mình, bà cũng sẽ không bao giờ can thiệp vào hôn nhân của con cái trong nhà.Ngay cả Tôn Ái Quốc là con trai trưởng cũng vậy, theo phong tục hiện tại của thôn thì sau khi phân gia ba mẹ thường sẽ sống với con trai trưởng..