Tôn Hiểu Quai nghe được, lập tức hướng bên cạnh Tôn nãi nãi, làm nũng nói: "Nãi, con cũng muốn đi, con cũng muốn đi, con muốn đi huyện thành chơi.
"Sau khi tới đây, cô chưa từng tới trấn bao giờBởi vì ngày mai xe trâu trong thôn sẽ đi huyện thành, Tôn nãi nãi cũng không muốn để Tôn Hiểu Quai thất vọng, vừa nói liền đồng ý, còn chuẩn bị mua cho Tôn Hiểu Quai một bộ quần áo mới, để đến lúc khai giảng thì cho cô mặcTôn Hiểu Quai cao hứng ôm Tôn nãi nãi hôn, nói: "Nãi, người đối với con là tốt nhất.
"Bên kia Tôn Ái Quốc nhíu mày đều có thể kẹp chết ruồi, đối với con của mình, hắn tuy rằng có chút trọng nam khinh nữ, nhưng cũng là đau.Nhưng Tôn nãi nãi quá sủng Tôn Hiểu Quai, hắn lại hay nghiêm mặt, tự nhiên là Tôn Hiểu Quai cũng tự nhiên không thân cận với hắn.Giống như hiện tại, làm gì có ai đi khai giảng mà mua quần áo mới chứ, còn là vải nhung, không biết tốn bao nhiêu tiềnNhưng Tôn Ái Quốc biết nếu mình nói, khẳng định sẽ bị mẹ mắng, dù sao cũng không dùng tiền của hắn, cho nên trong lòng hắn đành phải âm thầm tức giận.Sáng sớm hôm sau, Tôn nãi nãi liền nhịn đau gọi Tôn Hiểu Quai còn đang ngủ say lên, xe trâu đi tương đối sớm, cũng không thể để cho mọi người chờ cô.Sau khi thức dậy, Tôn nãi nãi liền lấy chén sữa mạch nha đến đút cho Tôn Hiểu Quai, ôn nhu nói với cô: "Quai Quai, con uống chút sữa mạch nha lót dạ trước, chờ lúc đến huyện thành, bà nội mua bánh bao thịt lớn cho con"Về phần Tôn Ái Quốc, đương nhiên là đói, người lớn như vậy, đói một hai bữa cũng không sao, hơn nữa lần này đi huyện thành cũng là vì chuyện kết hôn của hắn, ngay cả Tôn Ái Quyên cọ xe đi hợp tác xã cung cấp tiêu thụ cũng phải đói bụng nữa là.
Tôn nãi nãi đối với việc Tôn Ái Quốc tái giá không nói gì, nhưng trong lòng cũng không thoải máiTuy rằng bà sẽ không để cho bất luận kẻ nào quản chuyện của Tôn Hiểu Quai, nhưng vừa nghĩ đến Tôn Ái Quốc cưới vợ kế, trên danh nghĩa là mẹ kế của Tôn Hiểu Quai, trong lòng bà liền khó chịuSau khi ngồi xe trâu đi một đoạn đường, Tôn Hiểu Quai hoàn toàn dập tắt ý định muốn đi huyện thành chơi, ngồi trên xe trâu đi đường lại là đường đất, mỗi lần qua một cái hố lơn, có thể sóc tới bay lên, mặc dù ngồi trong lòng Tôn nãi nãi nhưng cô vẫn cảm thấy rất khó chịuThật vất vả mới đến được huyện thành, khuôn mặt nhỏ nhắn của Tôn Hiểu Quai đã trắng bệch, buồn nôn, khiến Tôn nãi nãi đau lòng.
Chờ một lúc mới khoẻ lại Tôn Hiểu Quai mới có ý định đi dạoTôn nãi nãi thấy Hiểu Quai Quai hồi phục, liền bảo Tôn Ái Quyên dẫn Tôn Ái Quốc đi hợp tác xã cung cấp tiêu thụ xã trước, Tôn Ái Quyên hiện tại chủ yếu ở ký túc xá tập thể của hợp tác xã cung ứng tiêu thụ, thỉnh thoảng mới trở về nhàTôn Ái Quyên đáp: "Vâng, mẹ ở hợp tác xã cung cấp tiêu thụ có một bộ quần áo màu xanh lá cây quân đội không tệ, chút nữa mẹ mang Hiểu Quai đi xem thế nào." Tôn nãi nãi gật gật đầu, liền dẫn Tôn Hiểu Quai đến cửa hàng quốc doanh.Đây là lần đầu tiên Tôn Tiểu Quái trông thấy một tòa nhà lớn độc nhất vô nhị ở thời đại này, cô khá tò mò, trông nó giống như một nhà hàng nhỏ, hai bên có bàn ghế, ở giữa có lối đi và một cửa sổ nhỏ dành cho nhân viên, nhân viên thông qua cửa sổ nhỏ thu tiền và đưa đồ ăn ra.Tôn nãi nãi dẫn Hiểu Quai đến trước mặt nhân viên công tác, lưu loát đem tiền và vé cho cô ta, nói: "Cho tôi ba cái bánh bao thịt "Rất nhanh Tôn Hiểu Quai liền lấy được bánh bao thịt, nó cũng không phải rất trắng, có một chút vàng.
Da rất mỏng, cắn một miếng , cực kỳ thơm, mùi lúa mạch nồng đậm cộng thêm nhân thịt được chế biến tỉ mỉ, cho dù bánh bao rất lớn, Tôn Hiểu Quai cũng ăn hết một nửa..