Triển Đình Đình miễn cưỡng chống khuôn mặt tươi cười, nói: "Mẹ, mẹ xem con vào cửa cũng đã gần một tháng rồi, đối với việc trong nhà cũng đã hiểu rõ, nếu không tiền phòng này của chúng con thì chúng con tự mình quản đi.
”
Tôn nãi nãi nhìn bộ dáng này của cô ta căn bản không thèm phản ứng, Tôn Tam Niếp ở phía dưới cũng đang chờ xem đại bá mẫu mình bị chê cười.
Quả nhiên, Triển Đình Đình vừa dứt lời, Tôn Ái Quốc trực tiếp gạt bát đũa lên, mắng: "Cô thì hiểu cái gì, một tháng tiền lương của tôi cũng không đủ để cô tiêu xài.
Tiền cứ đển ở chỗ của mẹ, nếu cần thì hỏi"
Hành động này của Tôn Ái Quốc có thể nói là làm cho Triển Đình Đình bối rối, cô ta đem tiền của bọn họ đòi lại, sao còn có thể mắng cô ta.
Nhưng cô ta cũng là người cực kỳ khôn khéo, mặc dù không biết Tôn Ái Quốc vì sao mắng cô ta, còn không giúp cô ta cùng nhau đòi tiền, nhưng nhìn thái độ này của hắn như thế, cô ta lập tức trả lời: "Em sao có thể tiêu xài phung phí chứ, em không phải là muốn mẹ bớt việc sao, miễn cho sau này anh cứ cần đến tiền là phải hỏi chỗ mẹ, nếu anh không đồng ý thì cứ để chỗ mẹ cũng được."
Tôn Ái Quốc nghe Triển Đình Đình nói những lời này tuy sắc mặt vẫn khó coi, nhưng cũng không nói gì thêm với cô ta, xem ra cũng là tiếp nhận lời giải thích này của cô ta.
Đều nói mấy người lớn đều muốn độc lập kinh tế, mà Tôn Ái Quốc lại hoàn toàn không có ý tưởng này.
Có lẽ là bởi vì từ nhỏ đã biết ba mẹ là do hắn phải dưỡng lão, hắn đối với việc kiếm được nhiều tiền hơn cho ba mẹ bảo quản có nhiệt tình vô hạn.
Ngay cả mẹ đẻ của Tôn Hiểu Quai trước đây cũng không bảo quản tiền riêng của phòng mình.
Tôn Tam Niếp nhìn đại bá mẫu của mình tự chịu khổ, trong lòng thầm sảng khoái, đại bá của cô ta tuy là không ngu hiểu như ba cô, nhưng đó cũng là hiếu tử số 1, đời trước sau khi phân gia cũng vẫn đem tiền giao cho Tôn nãi nãi, vì chuyện này đại bá mẫu không biết có bao nhiêu tức giận.
Bất quá chuyện này cũng không liên quan đến Tôn Tam Niếp, hiện tại cô ta chỉ muốn bảo vệ người nhà của mình, không cần giống kiếp trước nghèo như thế.
Phải biết rằng kiếp trước bởi vì trận vận động kia, một nhà đại bá mẫu dựa vào thân phận bần nông được quyền lợi, sau đó cùng mẹ cô ta bám vào vấn đề xuất thân của cữu cữu nhà mẹ đẻ đại bá mẫu trước đó không buông, trực tiếp chọc giận Tôn lão gia tử, phân nhà cô ta ra ngoài, hai vợ chồng già mang theo Tôn Hiểu Quai đi theo tiểu thúc sống.
Sau khi phân gia, bác cả lại còn giao tiền cho bà nội, bác gái không biết náo loạn bao nhiêu lần, đều bị bác cả đè xuống.
Mà nhà của cô ta lại không phải người biết kiếm tiền, mẹ cô ta lại một mực kéo chân sau, nên cuộc sống trôi qua rất khó khăn
Tóm lại, cuộc sống của cả hai gia đình đều không dễ chịu.
Lúc này cô ta nhất định không thể để cho cả nhà mình trôi qua giống như kiếp trước được
Bất quá đây là chuyện của ba năm sau, hiện tại cô ta nghĩ đến một chuyện lớn khác, chính là đổi tên.
Vâng, là đổi tên!
Kiếp trước, Tôn Tam Niếp đến chết vẫn gọi là Tôn Tam Niếp, cô ta luôn hy vọng có tên riêng của mình, là cái tên chứa đựng những lời chúc tốt đẹp của người thân ở bên trong, chứ không phải loại tên này bởi vì xếp hạng là con gái mà có được.