Tôn Hạo Nhiên tràn đầy nhiệt huyết bị Tôn nãi nãi hắt một chậu nước lạnh, ủ rũ, tựa như tướng quân đánh bại trận.
Lúc trước hắn còn nghĩ mèo con lợi hại như vậy, nếu em gái đi cùng hắn, bọn họ nhất định có thể bắt được rất nhiều cá!
Tôn Hiểu Quai đi ra nhìn thấy bộ dáng của Tôn Hạo Nhiên, đột nhiên liền vui vẻ, cô đi đến bên cạnh Tôn nãi nãi, kéo ống tay áo Tôn nãi nãi, nũng nịu nói: "Bà nội, cũng đã lâu rồi mà, con muốn đi.
Bà choTôn Tĩnh Tĩnh đi theo con được không"
Tôn nãi nãi có chút do dự, dù sao lúc trước Tôn Trăn Trăn (Tam Niếp) cũng không trông coi cẩn thận Hiểu Quai của bà.
Tôn Hạo Nhiên nhìn thấy vẻ mặt Tôn nãi nãi có chút buông lỏng, lập tức nói: "Nãi, lần này chúng con đi bắt cá có rất nhiều người, có mấy người biết bơi, Hạ Thu cũng ở đây.
”
Tôn nãi nãi nghe được lời của hắn, trong lòng có vài phần buông lỏng, Hạ Thu là tiểu hài tử bơi giỏi nhất trong thôn, nhưng thành phần nhà hắn không tốt, con trai địa chủ, tuy rằng Tôn nãi nãi biết nhà Hạ Thu đều là người rất tốt, nhưng đạo lý bo bo giữ mình bà đều hiểu được.
Nhà bà hiện tại sống tốt như vậy, cũng không có nhược điểm gì, nhưng khó bảo đảm một ít người đỏ mắt chuyên môn chờ nhà bà phạm sai lầm!
Tôn nãi nãi nhìn Hiểu Quai một bên chờ mong nhìn mình, rốt cuộc cũng gật gật đầu, bất quá vẫn dặn dò Tôn Hạo Nhiên nói: "Hạo Nhiên, thành phần nhà Hạ Thu cũng không tốt, cháu dẫn Hiểu Quai đi cũng phải chú ý đấy." ”
Tôn Hạo Nhiên thấy Tôn nãi nãi đồng ý, cười to lộ cả hàm răng, sau khi nghe được lời của Tôn nãi nãi, vỗ ngực cam đoan: "Nãi, bà cứ yên tâm, chúng cháu nếu không cần cùng hắn nói chuyện thì sẽ không cùng hắn nói"
Tôn Trăn Trăn (Tam Niếp) làm việc bên cạnh nghe được lời nói của bọn họ, trong lòng khẽ động.
Thành tựu của Hạ Thu sau này cũng không thấp, vừa mới khôi phục lại kỳ thi liền thi đậu Thanh Đại, tuổi còn trẻ đã trở thành giáo sư thanh đại.
Nhưng sức khỏe vẫn không tốt lắm, anh mất sớm.
Tôn Trăn Trăn thầm nghĩ, thân thể Hạ Thu có lẽ bị phá hủy trong đợt vận đọng, phải biết rằng em gái của Hạ Xuân chết trong trận vận động này, cái này còn có chút liên hệ với nhà mẹ đẻ Triển Đình Đình, nghĩ đến đây, Tôn Trăn Trăn tức giận, Triển Đình Đình là kẻ quấy rối gia tinh.
Nghe được Tôn Hiểu Quai muốn đi, Tôn Trăn Trăn vội vàng lên tiếng: "Bà nội, con cũng đi theo, giúp chị hai cùng nhau chiếu cố Hiểu Quai.
”
Tôn Trăn Trăn nghĩ thừa dịp đại nhân còn chưa trưởng thành, nhanh chóng tạo mối quan hệ tốt.
Bởi vì trong nhà cũng không có việc gì, Tôn nãi nãi cũng phất phất tay thả đi.
Khi Tôn Hiểu Quai mang theo mèo con muốn cùng tiểu đồng bọn hội hợp, tiểu đồng bọn lúc trước cùng nhau ăn trứng chim, đều lặng yên nuốt nước miếng, hai mắt tỏa sáng nhìn về phía mèo con.
Có lẽ ánh mắt của tiểu đồng bọn quá mức nóng rực, con mèo con vốn đang nằm thoải mái trong lòng Hiểu Quai, trong nháy mắt xù lông, ánh mắt hung ác nhìn về phía đối diện, gào thét một tiếng.
Bất quá thân thể nhỏ nhắn của nó quá không có tính uy hiếp, cũng không dọa được bọn nó, vẫn là Tôn Hiểu Quai phát hiện, vuốt lông an ủi nó
Nhìn thấy động tác Quai Quai của Tôn Hiểu Quai, Lưu Cẩu Đản ngượng ngùng cười, tay sờ ót, thập phần ngượng ngùng.
Lâm Tú ở một bên vốn dĩ cũng có chút ngượng ngùng, nhưng vừa nhìn bộ dáng ngây ngốc của Lưu Cẩu Đản, cô cũng buồn cười, tâm tư xấu hổ cũng bị xua tan.
Cô chào hỏi Tôn Hiểu Quai: "Tôn Hiểu Quai, em đến rồi, vậy chúng ta mau đi ra bờ sông đi!" Tôn Hiểu Quai gật gật đầu, cứ như vậy đoàn người chậm rãi đi về phía bờ sông.