Cô ta cũng không nể mặt mẹ Triển, trực tiếp hỏi: "Mẹ, tóp mỡ đâu, con còn chưa được ăn đâu"
mẹ Triển hoàn toàn không nghĩ tới việc để lại cho Triển Đình Đình, lúc trước khi chưa đi lấy chồng đã quen việc này rồi, đồ tốt đều vào trong bụng Triển Quân, ba Triển mẹ Triển cũng chỉ ăn một chút, trong thôn mọi người đều là như vậy
Mặc dù trong lòng bà Triển tức giận vì Triển Đình Đình không nể mặt như vậy, ngoài miệng vẫn cười nói: "Mẹ định để cho con, nhưng mà em trai con tham ăn quá, lát nữa mẹ sẽ gắp nhiều thịt cho con"
Triển Đình Đình nghe được câu trả lời như thế thì không nói tiếp nữa, trả lời một câu rồi cùng mẹ mình nấu cơm, cô ta cũng không nói giúp mà nhìn mẹ mình nhóm lửa rồi nhìn trong nồi.
Chờ mẹ Triển làm xong đồ ăn, trong nhà cũng dọn cơm, bởi vì nhân khẩu Triển gia ít, nam nữ không phân bàn, đều cùng nhau ăn.
Bên này Tôn Ái Quốc vừa ngồi xuống, đang chuẩn bị nói chuyện với bố vợ, liền nhìn thấy mẹ vợ mình nhanh chóng chuẩn xác từ chậu khoai gắp ra từng miếng từng miếng thịt béo bỏ vào trong bát em vợ, vợ và cha vợ nhà mình cũng không cam lòng lạc hậu.
Một bữa cơm ăn xong, một chậu thịt Tôn Ái Quốc ăn được hai miếng, bởi hoặc là anh ta vừa gắp lên đã bị ngăn lại, hoặc là mẹ Triển thúc giục anh ta nhưng chỉ cho ăn khoai tây, hiện tại Tôn Ái Quốc cực kỳ tán thành chính sách chia cơm của Tôn nãi nãi.
Sau khi ăn xong lại ngồi ở Triển gia nói chuyện một lát, Tôn Ái Quốc liền chuẩn bị mang Triển Đình Đình về nhà, còn mẹ Triển thì cho Triển Đình Đình ít hành lá và rau xanh tự trồng, Triển Đình Đình hận đến nghiến răng nghiến lợi.
Về đến nhà, Tôn nãi nãi ngược lại không nói gì với đồ ăn Triển Đình Đình mang về, chỉ là mặt không chút thay đổi nhận lấy, việc này làm cho Triển Đình Đình xấu hổ không thôi
Mấy ngày sau, lương thực thu hoạch được đã phơi khô không sai biệt lắm, các xã viên đều sẵn sàng chuẩn bị sáng sớm ngày mai đưa đến trạm lương thực của huyện thành.
Tôn Hiểu Quai vừa nghe ngày mai phải giao lương thực công, liền la hét muốn đi, dù sao loại chuyện đặc sắc thời đại này nhất định phải đi xem, Tôn nãi nãi không khuyên bảo được cô, đành phải đồng ý.
Sáng sớm hôm sau, thôn dân Ngũ Tinh mang theo lúa mạch phơi nắng tập trung ở cổng thôn, có xe kéo, cũng có người tự gánh, phương thức vận chuyển thô sơ, rất vất vả.
Đáng sợ nhất vẫn là nếu ngươi phơi lúa mì không đủ tiêu chuẩn, vậy phải kéo về làm lại một lần nữa.
Bởi vì Tôn gia có hai chiếc xe, chở lương thực cũng tương đối thuận tiện, không cần phải tự gánh, Tôn Hiểu Quai được Tôn nãi nãi bế lên xe ngồi, còn đội thêm một cái mũ rơm.
Đợi khi đến huyện thành, mặt trời đã lên cao, thôn bọn họ đến không tính là quá sớm, phía trước đã có không ít người xếp hàng.
Tôn nãi nãi sợ Tôn Hiểu Quai quá nóng, liền thừa dịp chờ đợi dẫn Tôn Hiểu Quai đi mua kem, thời đại này kem đá chính là hàng bán rất chạy, Tôn nãi nãi phải xếp hàng một ít mới mua được.
Tôn Hiểu Quai cầm kem đá đi theo phía sau Tôn nãi nãi, đang lúc ăn uống vui vẻ, đột nhiên cảm giác phía sau có một ánh mắt nóng rực.
Cô khó hiểu quay đầu lại, vậy mà thấy được tiểu hài tử cắn má cô ở hôn lễ của ba mình.