Nhìn tên nhóc con này nhìn chằm chằm vào mình, Tôn Hiểu Quai cho rằng hắn đang nhìn kem đá trong tay mình, liền ăn càng vui vẻ, cố gắng không chiến mà để địch bại
Mã Bình An nhìn tiểu cô nương ăn kem vui vẻ, không biết vì sao đột nhiên vui vẻ, cảm thấy cô hẳn là ngon hơn.
Mã Bình An nói với mẹ: "Mẹ, mẹ mua cho con một cây kem đi, con sẽ không náo loạn nữa"
Trần Đông nghe được lời của nhi tử nhà mình thì sửng sốt, nhi tử nhà mình quả thực là hỗn thế ma vương, ở nhà không có được một khắc có thể yên tĩnh, không phải cùng tiểu tử phía đông đánh nhau, chính là cùng tiểu tử phía tây đánh nhau.
Hết lần này tới lần khác bố mẹ chồng đối với đứa cháu duy nhất này sủng ái lợi hại, một chút đạo lý cũng không nói với ngươi, đánh nhau liền đánh nhau, cháu trai nhà mình vui vẻ là được, dù sao cũng không có ai đánh được cháu nhà mình.
Đối với đứa con trai này, Trần Đông đương nhiên cũng yêu thương, đặc biệt là sau khi sinh sáu nữ nhi mới sinh được một đứa con trai, nhưng nếu cứ tiếp tục cưng chiều như vậy, con trai chỉ sợ sẽ vô pháp vô thiên
Vừa lúc đến lúc giao lương thực, Trần Đông là chủ nhiệm trạm lương thực, cô thuyết phục người trong nhà để Mã Bình An đến chỗ mình
Cô là muốn Mã Bình An cách xa mấy tiểu đồng bọn, kiềm chế lại không cùng đứa nhỏ khác đánh nhau nữa
Ai ngờ chỉ trong nháy mắt, Mã Bình An liền cùng còn trai của trạm trưởng đánh nhau, còn làm lão đại của người ta, hại cô phải xin lỗi người ra thảm không tả được
Tuy rằng không tin lời con trai mình nói, nhưng Trần Đông vẫn mua kem cho nó, dù sao trời quá nóng, cô cũng sợ đem nhi tử nhà mình phơi nắng khó chịu.
Ăn một que kem, cũng có thể làm mát.
Trần Đông thật vất vả mới mua được kem đá trở lại cho hỗn thế ma vương nhà mình, hắn liền vui vẻ chạy đi, trực tiếp ngó lơ cô ở đằng sau
Buổi sáng ngắn ngủi này, đã làm cho Trần Đông đối với sức chiến đấu của Mã Bình An có nhận thức đầy đủ hơn, căn bản cũng không sợ hắn gặp chuyện không may, chỉ hy vọng hắn bớt gây chuyện.
Trần Đông cả thể xác lẫn tinh thần đều mệt mỏi bước chân nặng nề đi qua, giúp đồng nghiệp kiểm tra lương thực, nhiều người như vậy đến giao lương thực công, nhân thủ không đủ.
Mã Bình An cầm kem đá, nhìn qua nhìn lại vài vòng, mới nhìn thấy Tôn Hiểu Quai đang hóng mát dưới tàng cây.
Hắn cầm kem đá đi tới, trước mặt Tôn Hiểu Quai, xé kem đá ra nói: "Có muốn ăn không?"
Kem đá của Tôn Hiểu Quai, cô ăn vài miếng liền chia cho Tôn nãi nãi, dù sao Tôn nãi nãi còn phải ở dưới ánh mặt trời chờ, vạn nhất vì phơi nắng mà say nắng thì không tốt.
Nói thật, que kem tuy rằng rất mê người, nhưng kiếp trước cô đã ăn đủ loại kem mà nói, lực hấp dẫn còn chưa đủ.
Nhìn thấy tiểu oa nhi trắng như tuyết trước mặt không bị lừa, Mã Bình An không vui, hắn còn chờ tiểu oa nhi này ăn kem của hắn, sau đó nếm thử tiểu oa nhi.
Thấy tiểu oa nhi không để ý tới mình, Mã Bình An ăn kem vào bụng, Tôn Hiểu Quai nhìn Mã Bình An ở trước mặt cô từng ngụm từng ngụm nhai que kem, trong lòng thầm nghĩ ăn kem như vậy nhất định rất mát mẻ.
Mã Bình An ăn xong kem đá, thì không chút do dự, ôm khuôn mặt nhỏ nhắn của Tôn Hiểu Quai bắt đầu gặm.
Bởi vì thuốc khử mùi cao cấp, nên Tôn Hiểu Quai rất ít khi đổ mồ hôi.