Làn da của tiểu hài tử vốn mềm mại, hơn nữa trong miệng vừa ăn kem lạnh lẽo, Tôn Hiểu Quai lại có mùi sữa, Mã Bình An hoàn toàn không muốn buông ra.
Bởi vì lo lắng Tôn Hiểu Quai, Tôn nãi nãi thường xuyên nhìn tới chỗ tàng cây, thây cảnh này có thể nói là mắt sắp nứt ra, dùng một loại tốc độ không thể tưởng tượng nổi vọt tới, đem Tôn Hiểu Quai tách ra bảo vệ ở phía sau.
Nhìn thấy con trai của chủ tịch xã Mã, bà Tôn cảm thấy gân xanh trên đầu sắp nổi lên, cố nén một tia thanh minh cuối cùng trong lòng, hỏi: "Bình An, người nhà cháu đâu, sao cháu lại ở đây?"
Mã Bình An quét qua nhân viên công tác một lần, liền nhìn thấy Trần Đông đang kiểm tra lương thực ở đó, nói: "Mẹ cháu đang ở kia kiểm tra lương thực"
Bà Tôn chống đỡ cười nói: "Bình An, lần sau cháu đừng cắn Quai Quai, Quai Quai sẽ đau.
Cháu mau trở lại chỗ mẹ cháu đi, đừng để mẹ cháu lo lắng"
Mã Bình An hoàn toàn không nghe lời Tôn nãi nãi bảo trở về bên cạnh mẹ mình, chỉ là nghĩ tiểu oa nhi kia sẽ đau, lúc ba hắn đánh hắn, hắn cũng rất đau, nghĩ đến tiểu oa nhi khả năng cũng sẽ đau, trong lòng hắn liền không thoải mái.
Mã Bình An nhìn về phía nơi mình gặm vừa rồi, quả nhiên có chút đỏ, trong lòng do dự không thôi, cuối cùng Mã Bình An vẫn nói với Tôn nãi nãi: "Sau này con sẽ không cắn Quai Quai, Tôn nãi nãi bà yên tâm đi, cháu nói thì sẽ giữ lời"
Mã Bình An là tiểu quỷ rất tinh, biết hiện tại Tôn nãi nãi có thể không quá thích mình, nếu mình muốn chơi với tiểu oa nhi thì không chừng sẽ có phiền toái, bởi vậy liền muốn giả bộ ngoan một chút, để Tôn nãi nãi thay đổi quan điểm.
Hắn bộ dáng tiểu đại nhân nói: "Tôn nãi nãi, để cháu trông Quai Quai cho bà cứ ra ngoài xếp hàng đi, đảm bảo an toàn"
Mặc dù Tôn nãi nãi nghe Mã Bình An cam đoan như thế, nhưng bà cũng không yên tâm, danh tiếng hỗn thế ma vương của Mã Bình An bà ít nhiều cũng biết một chút
Nhưng cũng sắp đến lượt nhà họ Tôn giao lương, lão nhị Tôn Ái Dân đang vẫy tay gọi bà trở lại vì thế Tôn nãi nãi cũng đành nhanh chóng đến.
Bà Tôn không còn cách nào khác đành phải mỉm cười nói: "Bình An, vậy cháu trông Quai Quai hộ bà, bà đi trả lương trước đã"
Mã Bình An gật đầu, mặt tràn đầy nhu thuận, mặc dù Tôn nãi nãi vẫn không yên tâm, nhưng cũng không thể trần chờ nữa, liền đi tới xếp hàng
Sau khi bà nội Tôn rời đi, Mã Bình An dẫn Tôn Hiểu Quai ngồi xuống dưới gốc cây, lấy ra một cây kẹo thỏ trắng từ trong túi, bóc giấy kẹo ra, đưa ra bên miệng Tôn Hiểu Quai nói: "Quai Quai, ăn đường.
"
Nhìn viên kẹo bên miệng, trong lòng Tôn Hiểu Quai không muốn, nhưng cô sợ Mã Bình An nhìn ra cái gì nên đành ăn vào miệng
Mã Bình An nhìn đôi má của Tôn Hiểu Quai vì nhai viên kẹo mà phình lên, hai mắt ngấn nước nhìn Tôn nãi nãi bên kia, cũng bất động, trong lòng đột nhiên cảm thấy thỏa mãn, cảm giác đánh nhau thắng cũng kém xa
Mã Bình An vỗ vỗ cái đầu nhỏ của Tôn Hiểu Quai, uy nghiêm nói: "Quai Quai chờ em ăn xong, anh lại bóc tiếp cho em"
Cho đến khi Tôn nãi nãi và những người khác chuẩn bị giao xong ngũ cốc công, Tôn Hiểu Quai vẫn chưa ăn xong kẹo sữa Thỏ Trắng, không còn cách nào khác ngoài việc sợ Mã Bình An sẽ bóc cho mình thêm một cái nữa.