Thập Niên 60 Nuôi Con Ở Đại Viện


Bốn đứa nhỏ, đứa lớn nhất cũng chưa quá 5 tuổi, cơ bản tương đương với thất học, nghe vậy nghi hoặc hỏi: “Nương,ước pháp tam chương là gì ạ?”
“Ước pháp tam chương chính là chúng ta đưa ra quy định, chỉ cần các con có thể làm được, nương sẽ khen thưởng các con.” Liễu Tố Tố vẽ trên giấy một cái bảng biểu, trước mỗi một hàng viết tên mấy đứa nhỏ.
Mắt Hàn Trình đột nhiên sáng ngời: “Khen thưởng? Nương khen thưởng cái gì ạ?”
Liễu Tố Tố không đáp hỏi lại: “Trước nói xem các con muốn gì.”
Hàn Tiền cùng Hàn Trình quả thực không cần nghĩ ngợi, lập tức liền nói:
“Con muốn 5 mao tiền!”
“Nương, con muốn ăn thịt!”
Còn Hàn Tú Tú suy nghĩ trong chốc lát mới nói: “Dì, con cũng muốn ăn thịt.”
“Được, vậy Tiểu Cẩm thì sao?”
Hàn Cẩm lắc lắc đầu, nhóc không có muốn gì cả.
Liễu Tố Tố cũng không ép nhóc, cười nói: “Được, vậy của Tiểu Cẩm cứ giữ lại trước, chờ sau này nghĩ ra lại nói cho dì.”
Nói xong, nhìn về phía bốn đứa nhỏ, “Nhìn thấy chỗ này không, từ giờ trở đi, chỉ cần các con ngoan ngoãn nghe lời, hoàn thành nhiệm vụ, nương liền cho các con một ngôi sao, chờ đến khi tích đầy hai mươi ngôi sao là có thể thực hiện nguyện vọng của các con rồi.”
Biết mấy nhóc thất học này không biết chữ, Liễu Tố Tố còn nhắc thêm một lần: “Tất cả đều tính, ví dụ như quần áo sạch sẽ được 1 ngôi sao, ngoan ngoãn đi ngủ trước 8 giờ được 1 ngôi sao, không chạy nhảy loạn cũng được 1 ngôi sao……”
Chờ Liễu Tố Tố một nói xong, Hàn Trình liền gấp không chờ nổi hỏi: “Nương, thật ạ? Chỉ cần con có 20 ngôi sao, con liền có thịt ăn ạ?!”
“Đương nhiên là thật, không lừa già dối trẻ.” Liễu Tố Tố nhướng mày, thật ra phương pháp này ở đời sau thường được dùng cho trẻ mầm non và học sinh tiểu học, với điều kiện sinh hoạt lúc ấy, trẻ con sẽ không quá để tâm, không có ngôi sao thì thôi.

Nhưng hiện tại không giống vậy, hiện tại là niên đại được ăn một bữa thịt cũng đặc biệt khó khăn, hơn phương pháp này còn rất mới mẻ, bọn nhỏ chưa gặp qua bao giờ tuyệt đối không cưỡng lại được cám dỗ.
Liễu Tố Tố đoán không sai, từ khi cô đem bảng biểu này dán lên tường, mấy đứa nhóc như bọ chét bị buộc chân sau, trở nên vô cùng ngoan ngoãn, không chỉ không dám làm bẩn quần áo, ngay cả lúc đi cũng rất nhẹ nhàng, sợ mình quá ầm ĩ.
Cuối cùng cũng có thể an an tĩnh tĩnh làm cơm, Liễu Tố Tố vừa lòng cười.
Đến thời điểm ăn cơm, nhóm tiểu gia hỏa liền tới tranh công, đặc biệt là Hàn Trình, khoa trương biểu thị mình vừa mới ngoan ngoãn thế nào, không chỉ đi đường nhẹ nhàng, ngay cả nói chuyện cũng chưa lớn giọng!
Sau đó vẻ mặt chờ mong nói: “Nương, con ngoan như vậy, nương có thể cho con một ngôi sao không?”
Tuy rằng đáy mắt nhóc con sáng lấp lánh bộ dáng rất đáng yêu, nhưng Liễu Tố Tố tâm cứng rắn: “Không được, nương nói chính là cả ngày, nếu hôm nay cho tới lúc đi ngủ các con vẫn có thể ngoan như vậy, vậy sẽ có một ngôi sao.”
Hàn Trình lập tức gật đầu: “Nương, nương yên tâm, con khẳng định sẽ vẫn luôn ngoan!”
Thật ra ngay từ đầu, người muốn ngôi sao nhất chỉ có Hàn Tiền và Hàn Trình thôi, một đứa yêu tiền một đứa tham ăn, nhưng bọn nó quá tích cực, giữa người với người đều có tính cạnh tranh, càng đừng nói bọn nhỏ, Hàn Tú Tú vốn cũng chưa có cảm giác gì, lúc này nhìn hai em trai nhiệt tình cực kỳ, cảm thấy mình là chị cũng không thể quá kém, nghĩ nghĩ chạy đến bên người Liễu Tố Tố.

Ngửa đầu hỏi: “Dì, nếu con giúp đỡ rửa chén, có thể có ngôi sao không ạ?”
Liễu Tố Tố không nghĩ tới tiểu cô nương nhà mình lại thông minh như vậy, cười gật gật đầu: “Làm việc đương nhiên là có, con làm xong dì liền dán cho con!”
Hàn Tú Tú vui vẻ cười, lập tức vén tay áo rửa chén, Liễu Tố Tố sợ nó người nhỏ sức không đủ, bảo nó hỗ trợ đem chén trên bàn thu lại, rửa sạch rồi đặt lại chỗ cũ.
Chờ làm xong việc, Liễu Tố Tố lập tức thực hiện lời hứa, lấy ra một ngôi sao năm cánh màu đỏ, bôi hồ nhão, dán phía sau tên Hàn Tú Tú.
“Tú Tú trở thành bạn nhỏ đầu tiên ở nhà chúng ta đạt được ngôi sao, giỏi quá, mọi người cần phải học tập!” Liễu Tố Tố dẫn đầu vỗ tay.
Ngôi sao đỏ rực đặc biệt rõ ràng trên giấy trắng, Hàn Tú Tú nhìn tên của mình, trong mắt không che dấu được vui sướng.
Ngày trước lúc ở nhà, nó cái gì cũng làm, chặt củi giặt tã băm thức ăn cho heo, mỗi lần mấy đứa bạn cùng tuổi chơi đùa, nó chỉ có thể một bên làm việc một bên hâm mộ nhìn, chờ thật vất vả làm xong rồi, muốn cùng nhau chơi, những đứa trẻ đó liền ghét bỏ, nói trên người nó có mùi phân.
“Chiêu Đệ, đây là phân em gái nào của cậu thế?”
“Sao cậu biết là em gái, nói không chừng là phân heo đó!”
Hàn Tú Tú bật khóc, nó lớn tiếng biện giải nói trên người mình không dơ, mỗi ngày đều rửa tay rất kĩ, rất sạch sẽ.

Nhưng không có một ai nguyện ý nghe, từ đó về sau, nó chán ghét làm việc, cảm thấy có người sẽ cười nhạo mình.
Nhưng hôm nay nó mới biết được, hoá ra làm việc không phải việc gì mất mặt, không chỉ có không mất mặt, còn rất lợi hại, có thể có ngôi sao!
Hàn Tú Tú vui vẻ, Hàn Tiền cùng Hàn Trình có chút buồn bực, “Anh, nếu chúng ta cũng là con gái thì tốt rồi, cũng có thể làm việc nhà.”
Liễu Tố Tố vừa nghe lời này giữa mày nhảy dựng: “Ai nói với các con chỉ có con gái có thể làm việc?”
Hàn Trình nghĩ nghĩ: “Là bà nội Cẩu Đản nói, bà ấy nói đàn ông kiếm tiền nuôi gia đình, việc nhà không phải công việc của đàn ông!”
Liễu Tố Tố biết loại tâm tính này không chỉ có ở hiện tại, tới đời sau cũng có không ít người nghĩ như vậy, dẫn tới có một số đàn ông ở nhà chai nước tương đổ cũng không đỡ một chút, nhưng loại tình huống này cô không cho phép xuất hiện ở nhà bọn họ là:
“Bà Cẩu Đản lừa các con đó, ngay cả đồng chí chủ tịch cũng nói, nhân dân lao động quang vinh nhất, các con xem chú Hàn không phải cũng giúp đỡ nương làm việc sao? Chú có mất mặt không?”
“Đúng nha!” Hàn Trình tức khắc vui vẻ, “Nương, con cũng muốn làm việc nhà, con cũng muốn kiếm ngôi sao!”
Hàn Tiền cũng không cam lòng yếu thế: “Con cũng thế!”
“Đi đi, quét rác, dọn ghế dựa đều được, chỉ cần có thể làm tốt, nương đều cho các con ngôi sao!” Làm nhiều, cô mới có thể nghỉ ngơi nhiều!
Hai thằng nhóc ngày thường chỉ nghĩ đến chơi, lập tức chủ động bắt đầu làm việc, kết quả vừa mới cầm cây chổi trong tay, đột nhiên phát hiện mình không biết quét rác.
Hàn Tú Tú vội vàng đi qua: “Để chị dạy cho em nha?”
Lúc này ở ngoài cửa...

***
“Lão Hàn, cậu cơm nước xong rồi còn chạy về làm gì?”
Hàn Liệt cũng không quay đầu lại, đi về nhà: “Tôi lấy ít đồ.”
Mục đích thật của anh đương nhiên không phải về lấy đồ, mà là muốn trở về nhìn xem, anh sợ Liễu Tố Tố một người lo liệu không hết việc, dù sao bốn đứa nhỏ không tính là ít, đặc biệt còn có ba đứa con trai.
Hàn Liệt ở quân đội đã nghe người ta nói, con trai không dễ quản, nhất định phải có cha đè nặng mới có thể ngoan ngoãn nghe lời.
Tuy rằng hiện tại mấy đứa nhỏ đều không gọi anh là cha, nhưng anh cũng muốn gánh vác trách nhiệm, nếu là bọn nó không nghe lời, anh sẽ phải...
***
“Nương, nương xem con quét rác như vầy sạch chưa?”
“Nương, nương nhìn ghế con xếp rất gọn gàng đó!”
Hàn Liệt đang ấp ủ ý muốn giáo huấn mấy đứa nhỏ, mới vừa đẩy cửa ra liền chấn kinh, chuyện...!chuyện gì thế này?
Hàn Trình ngoan ngoãn quét rác, Hàn Tiền đang xếp ghế, Hàn Tú Tú cầm giẻ lau bụi, ngay cả Hàn Cẩm cũng đang cầm quạt hương bồ quạt gió.
Mà Liễu Tố Tố trong tưởng tượng của anh sẽ vô cùng hoảng loạn, lúc này đang ngồi trên ghế, một bên hưởng thụ gió Hàn Cẩm quạt, một bên chỉ huy ba tiểu đậu đinh khác làm việc, tư thế kia so với đại gia còn thoải mái hơn!
“Hàn Liệt? Sao anh đã về rồi?” Liễu Tố Tố sửng sốt nhìn bóng người đột nhiên xuất hiện ngoài cửa.
Hàn Liệt nghi hoặc không thôi, nhưng lại không dám hỏi nhiều: “Ừm, trở về lấy ít đồ.”
Liễu Tố Tố cho rằng anh đi huấn luyện, quần áo mướt mồ hôi cố ý về đổi, cũng không nghĩ nhiều, “Vậy anh mau đi đi.”
Nếu nói Hàn Liệt chỉ là có chút kinh ngạc, thì người thứ hai nhìn thấy một màn như vậy bị chấn kinh rồi, người này chính là nương phó đoàn trưởng Thái sống ở lầu trên - bà Thái.
Đến chiều bà ta đến, trong tay cầm không ít đồ, nhìn qua nhiệt tình cực kỳ: “Tiểu Liễu đúng không? Ai da~, thím ngày hôm qua đi huyện thành, chưa kịp cùng cháu chào hỏi! Này, đây là rau nhà thím tự trồng trong vườn, cháu vừa tới cái gì cũng không có, cầm ăn đi!”
Giỏ rau có ít cây cải bắp cùng khoai tây, không đáng giá tiền, Liễu Tố Tố cũng nhận: “Thím khách khí rồi, về sau mọi người còn ở chung thời gian dài, có rất nhiều thời gian gặp mặt.”
“Cũng đúng, Tiểu Liễu cháu biết ăn nói thế này, chẳng trách Tiểu Hàn lấy cháu.”
Bà ta trực tiếp ngồi xuống ghế, bốc đậu phộng trên bàn bắt đầu ăn, một bên ăn một bên nói, nhưng đề tài nửa điểm cũng không liên quan đến đất trồng rau.
Hiện tại không lễ không tết, mọi người rất ít để đồ ăn trong nhà, Liễu Tố Tố để đậu phộng là cho mấy đứa nhỏ, hơn nữa thân thể cô không tốt lắm, ăn quả hạch có thể bổ sung dinh dưỡng, nhưng hạch đào hạt thông gì đó đều không có nên cũng chỉ có thể đem đậu phộng trong nhà xào lên rồi ăn.
Thời buổi này đậu phộng cũng không phải rẻ tiền, nhìn bà Thái ăn xong một phen còn định thò tay vào bốc tiếp, Liễu Tố Tố trực tiếp đem mâm đẩy ra xa, cười nói: “Thím này, sắp đến giờ cơm rồi, thím phải về làm cơm chắc không có thời gian, chờ lát nữa cơm nước xong, cháu đến giúp thím hái rau?”
Tươi cười trên mặt bà Thái cứng lại: “A, Tiểu Liễu, cháu cũng là từ nông thôn tới, hẳn là biết cây chưa chín đã hái, muốn trồng lại không sống được đâu, không phải thím không muốn đem đất trồng rau trả lại cháu, mà là hiện tại lương thực quý giá, chúng ta cũng không thể lãng phí lương thực không phải sao?”

“Cháu xem như vậy được không, sau này phía tây bên kia, cháu cứ coi như là nhà cháu trồng, muốn ăn cái gì thì trực tiếp hái, chờ mấy cây này chín hết ăn hết, thím lại đem đất trả sau.”
Liễu Tố Tố nhướng mày, nghĩ thầm xem tôi là đồ ngốc hả.
Nếu cô trực tiếp ra vườn hái rau, một lần hai lần không sao, nếu thời gian dài sẽ không tránh khỏi trong lòng băn khoăn, phải đưa nhà họ Thái ít đồ ăn ngon coi như thù lao.
Nếu đưa, trong lòng cảm thấy mệt mỏi, nếu không đưa, bà Thái này nhìn cũng không giống người hào phóng gì, chắc chắn sẽ ra ngoài nói xấu, cô vừa đến thanh danh đã bị hủy.
Rõ ràng là đất trồng rau nhà mình, kết quả lại thành danh không chính ngôn không thuận.
Hơn nữa cô tuy rằng không phải dân quê chân chính nhưng vào nam ra bắc nhiều cũng hiểu, cây trồng không phải một vụ là có thể thu hoạch, bên này khoai tây vừa thu là trồng khoai lang, bên kia cải trắng vừa hái liền trồng tiếp dưa mầm.
Nếu muốn chờ đồ ăn chín hết mới trả ruộng như lời bà Thái, phỏng chừng cả đời này cô đừng mong lấy được đất về!
Liễu Tố Tố trong lòng hừ lạnh, trên mặt vẫn cười như cũ: “Thím, vườn này thím trăm cay ngàn đắng trồng ra, sao cháu có thể không biết xấu hổ mà hái chứ, truyền ra ngoài người ta sẽ nói cháu không hiểu chuyện.

Hơn nữa mấy cây này cháu xem qua rồi, mầm cây chưa cao lắm, thím đào nhanh rồi trồng lại vào đất vẫn có thể sống, dù không sống được, mầm bé như thế cũng không tính là lãng phí.”
Bà Thái không nghĩ cô sẽ cự tuyệt, trên mặt không nhịn được cứng đơ, nói: “Tiểu Liễu, nhà cháu có bốn đứa nhỏ, lại không có người giúp đỡ, chăm sóc con còn quá sức, còn trồng rau thế nào được?”
Vừa dứt lời, đột nhiên Hàn Tiền từ trong phòng vọt ra: “Nương, bọn con đã đem cái bàn lau khô rồi.”
Hàn Trình đi theo phía sau: “Nương, còn có quần áo, con cùng anh gấp xong rồi.”
Hàn Tú Tú không thể cướp được việc từ tay hai em trai, lần đầu tiên cảm thấy có chút không thích ứng: “Dì, nếu không con đi thu chăn giúp gì nhé?”
“Không cần, các con đi nghỉ ngơi một lát, lát nữa buổi tối giúp nương giặt quần áo là được.”
Nói xong, quay đầu nhìn về phía bà Thái đang khiếp sợ, cười tủm tỉm nói: “Thím, thím còn cảm thấy cháu lo liệu không hết việc không?”
Bà Thái: “……”
——
Một hồi về đến nhà, bà ta liền mắng: “Cũng thật kỳ quái, quân khu chúng ta có trẻ con nhà ai mà không muốn chạy ra ngoài chơi, bắt ở nhà cũng không chịu, Liễu Tố Tố sao có thể dụ mấy đứa nhỏ ở nhà giúp làm việc chứ? Còn Hàn Cẩm với Hàn Tú Tú kia nữa, trước kia y hệt người câm, hiện tại lại nghe lời Liễu Tố Tố.

Người phụ nữ này có phải có mê hồn dược hay không, mê Tiểu Hàn, đến trẻ con cũng không tha!”
Bà Thái tức giận không chỉ bởi vườn rau, còn do Hàn Liệt nữa.
Hàn Liệt còn trẻ đã lên làm phó đoàn trưởng, tuổi trẻ đầy hứa hẹn, lúc trước rất nhiều người muốn giới thiệu đối tượng cho anh, nhưng cố tình Hàn Liệt không thông suốt, một lòng một dạ nhào vào huấn luyện, trong lòng trong mắt chỉ có quân đội.
Sau đó lại nhận nuôi hai đứa nhỏ, lúc này người giới thiệu mới giới thiệu ít đi, nhưng vẫn có, bà Thái chính là một trong số đó.
Bà ta muốn giới thiệu con gái mình cho Hàn Liệt, hai nhà vốn dĩ chính là lầu trên lầu dưới, Hàn Liệt lại tuấn tú lịch sự, cho dù có con, bà ta cũng có thể giúp đỡ chiếu ứng, này cũng không tính là gì, còn có thể thân càng thêm thân, thành công không phải con trai bà ta ở quân đội có thêm trợ lực sao?
Nhưng Hàn Liệt lại không chịu, nói mình tạm thời chưa suy xét đến việc cưới vợ, nhưng chân trước mới từ chối bà ta, sau lưng đã trở về kết hôn với Liễu Tố Tố.
Nhìn con rể mình kiếm cứ thế mà chạy mất, bà ta vui mới là lạ.


Hiện tại Liễu Tố Tố đòi vườn rau, bà ta càng có ý kiến hơn.
Con dâu bà ta không thèm để ý, nói: “Nương, không phải nương làm việc ở nhà ăn sao, vợ Hàn Liệt từ nông thôn tới, tương lai nhất định muốn đến nhà ăn làm việc, nương còn sợ không có cơ hội báo thù?”
“Đúng vậy!”
Quân khu người nhiều, vị trí làm việc ít, mỗi công việc có không ít người muốn cướp, đặc biệt là công việc ở nhà ăn.
Nhóm quân tẩu tới tùy quân phần lớn đều là dân quê, chỗ có thể làm việc chính là trại chăn nuôi cùng nhà ăn, nhưng hoàn cảnh làm việc ở trại chăn nuôi không tốt, sao có thể giống nhà ăn, làm cơm là có thể lấy tiền lương, còn có thể trộm đặt món mang về, quả thật không thể tốt hơn!
Bà Thái thật ra không phải người quản nhà ăn, nhà ăn là của quân đội, chỉ có sĩ quan hậu cần mới có thể quản.

Nhưng bà ta thuộc nhóm người vào làm sớm nhất, tuổi tác lớn, hơn nữa con trai còn là phó đoàn trưởng, lời của bà ta vẫn có người nghe.
Liễu Tố Tố là dân quê, nhất định rất muốn đến nhà ăn làm việc, đến lúc đó bà ta trên dưới giao thiệp một chút, không tin cô còn có thể vào làm!
Bà Thái đắc ý cực kỳ, không nghĩ tới lúc này cũng có người tìm Liễu Tố Tố, người này là vợ Chung sư trưởng - Dư Hồng Anh, bà cũng là lão cách mạng, hiện tại người quản lý Nhà bộ chính là bà.
Hàn Liệt là cấp dưới mà Chung sư trưởng coi trọng nhất, hôn nhân của anh cũng là vấn đề bọn họ lo lắng nhất, hiện tại Liễu Tố Tố tới, Chung sư trưởng cùng Dư Hồng Anh đều xem như thở dài nhẹ nhõm một hơi, cho nên thái độ đối với Liễu Tố Tố cũng rất tốt.
Liễu Tố Tố vội vàng mời bà vào nhà ngồi, cười nói: “Cháu trước đó đã muốn đi chào hỏi thím, Hàn Liệt nói thím không ở nhà, sư trưởng lại bận quá, liền định đổi thời gian lại đến.”
Chung sư trưởng có ơn tri ngộ với Hàn Liệt, cho nên anh đã cố ý nói qua chuyện này.
Dư Hồng Anh liền cười nói: “Thím cũng là giữa trưa nay mới về, cháu vừa tới việc nhiều, chạy tới chạy lui trễ nải thời gian.

Nếu không Tiểu Liễu xem khi nào rảnh, tới nhà thím ăn bữa cơm?”
Liễu Tố Tố đương nhiên không thể thoái thác: “Được ạ, vậy quấy rầy thím cùng sư trưởng.”
“Này có gì mà quấy rầy.” Dư Hồng Anh cười nói, trong lòng nghĩ Tiểu Hàn ánh mắt thật không tồi, nói ngắn ngủn mấy câu, bà có thể nhìn ra Tiểu Liễu không giống với mấy hậu bối khác, không chỉ có nói chuyện làm việc đều biết tiến biết lui, đặc biệt là ở chung cùng cô cảm giác rất tốt, khiến bà càng nhìn càng thích.
Trước đây Hàn Liệt vẫn luôn một mình, bà cũng nghĩ tới việc tác hợp cho anh cùng con gái mình, nhưng Hàn Liệt sau khi biết liền cự tuyệt, lúc đó bà còn cảm giác có chút đáng tiếc, nhưng hiện tại, lại cảm thấy Tiểu Hàn cự tuyệt là đúng rồi.
Cho dù bà là mẹ ruột cũng có thể nhìn ra con gái mình không so được với Tiểu Liễu.
Hai người lại nói chuyện phiếm một lúc, Dư Hồng Anh liền nói mục đích mình tới lần này, hỏi Liễu Tố Tố muốn đi làm hay không.
“Đi làm?”
Dư Hồng Anh gật đầu: “Đúng vậy, hiện tại giáo viên ở trường học đã đủ người, nhưng bên nhà ăn vừa vặn cần một kế toán, Tiểu Liễu nếu biết tính sổ, thím sẽ giới thiệu cháu qua đó.”
Liễu Tố Tố trầm mặc một lúc lâu mới nói: “Thím, cháu biết tính sổ, nhưng mà cháu không muốn đến nhà ăn làm việc.”
“Không muốn đến?!” Dư Hồng Anh thanh âm đột nhiên cất cao.
Thời buổi này thế mà có người không muốn có công việc?.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận